Hẻm Sâu Có Ánh Sáng

Chương 6



Suy cho cùng Trần Gia cũng có xuất thân chuyên nghiệp, vừa tiến vào trạng thái làm việc, những vui giận trước đó đã biến mất hoàn toàn khỏi người cô.

Tần Thanh Trác ngồi vào xe, xuyên qua cửa kính nhìn con hẻm nhỏ dần dần tỉnh giấc khi bóng tối buông xuống. Vẫn còn sớm mới đến giờ quán bar náo nhiệt nhất, khách khứa qua lại trong hẻm cũng không nhiều. Nhưng kể cả như vậy cũng có thể nhận ra quán bar Hồng Lộc là nơi đắt khách nhất trong con hẻm này.

“Chúng ta quay cảnh diễn tập trước đã,” Nhìn Giang Ngập đeo guitar trước người, hai thành viên còn lại cũng vào vị trí, giọng nói của Trần Gia khôi phục sự bình tĩnh, nói với Tần Thanh Trác, “Anh Thanh Trác ơi, anh cứ hướng dẫn cho họ tập theo nhịp của anh, không cần để ý đến bọn em.”

*

Tần Thanh Trác cười một tiếng: “Điều ước này đơn giản quá, trời tối rồi, hôm nay cũng sắp kết thúc rồi.”

Tần Thanh Trác gật đầu, nhìn về phía ba nhạc công: “Mọi người đã quyết định ca khúc sẽ biểu diễn trong tập tiếp theo rồi chứ? Hay là diễn một lượt hoàn chỉnh cho tôi xem trước đã?”

Nhìn thấy bờ môi liên tục khép mở kia, Giang Ngập nghĩ đến bên mặt chờ được hôn lên của Tần Thanh Trác trong chiếc xe đêm hôm đó.

Chương Dương và Bành Khả Thi liếc nhìn nhau trước, sau đó nhìn về phía Giang Ngập.

Dù mấy ngày trước Giang Ngập đã giúp mình, nhưng bây giờ Tần Thanh Trác cũng không bình tĩnh nổi nữa: “Quên rồi? Chương trình sẽ tạo hiệu ứng sân khấu theo ca khúc các cậu đăng ký. Giang Ngập à, cậu nói câu quên rồi dễ dàng quá nhỉ. Hơn nữa từ khi kết thúc tập một chương trình đến bây giờ, các cậu chưa tập luyện lần nào hả?”

“Sắp bắt đầu vòng ghi hình thứ hai của chương trình rồi, cậu tính khi nào quyết định ca khúc biểu diễn?’

Tần Thanh Trác lập tức nhận ra có gì đó không ổn, cũng nhìn Giang Ngập theo ánh mắt họ: “Trước đó đã báo cáo ca khúc sẽ biểu diễn với chương trình rồi đúng không? Có chuyện gì vậy?”

“Xong nhanh vậy?” Ống kính trước mặt quay về phía mình, Tần Thanh Trác biết rằng họ muốn ghi lại phản ứng của mình, phải nói gì trước ống kính, chính anh là người rõ nhất, “Cậu ước gì thế?”

Hàng mi đen dày rung động, Giang Ngập mở mắt ra rất nhanh, ánh nhìn thoáng giao với Tần Thanh Trác ở đối diện.

Tần Thanh Trác lập tức nhận ra có gì đó không ổn, cũng nhìn Giang Ngập theo ánh mắt họ: “Trước đó đã báo cáo ca khúc sẽ biểu diễn với chương trình rồi đúng không? Có chuyện gì vậy?”

Giang Ngập đặt ngón tay lên dây guitar, im lặng vài giây sau đó mới lên tiếng: “Chương trình giục gấp quá nên tôi báo đại một bài, đã quên bài đó là bài gì rồi.”

Ánh lửa màu vàng kim bùng lên, Chương Dương ngẩng đầu nhìn Giang Ngập: “Anh bạn, ước đi.”

Lời nói này không thân thiện chút nào, Tần Thanh Trác dằn cảm giác khó chịu trong lòng xuống, cố gắng khiến giọng mình nghe ôn hòa hơn: “Giang Ngập à, tôi là cố vấn dẫn đội của cậu, cũng là người giữ cậu lại trong chương trình. Tôi nghĩ mình nên có quyền yêu cầu cậu giữ sự tôn trọng tối thiểu với sân khấu và khán giả.”

“Định gần đến giờ lên diễn mới quyết định à?”

Dù mấy ngày trước Giang Ngập đã giúp mình, nhưng bây giờ Tần Thanh Trác cũng không bình tĩnh nổi nữa: “Quên rồi? Chương trình sẽ tạo hiệu ứng sân khấu theo ca khúc các cậu đăng ký. Giang Ngập à, cậu nói câu quên rồi dễ dàng quá nhỉ. Hơn nữa từ khi kết thúc tập một chương trình đến bây giờ, các cậu chưa tập luyện lần nào hả?”

Ánh mắt Giang Ngập lại rơi trên mặt Tần Thanh Trác, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn hờ hững kia cuối cùng cũng xen lẫn chút cảm xúc khác. Bất ngờ, dường như còn có tò mò, khiến Giang Ngập lúc này mới thực sự giống một chàng trai mười chín tuổi.

Sau đó cậu nhấc chân ngồi lên xe mô tô, chiếc xe phát ra tiếng gầm chói tai. Giang Ngập ngồi trên xe cúi người xuống, không đếm xỉa đến Tần Thanh Trác đang nhìn mình chằm chằm, mắt nhìn thẳng lao ra khỏi con hẻm chật hẹp này.

Cuối cùng cũng quay xong cảnh đến xem luyện tập này, tuy chênh lệch khá nhiều với kế hoạch mà tổ chương trình sắp xếp, nhưng cũng coi như có một ít tài liệu để biên tập rồi.

Giang Ngập vẫn im lặng. Bành Khả Thi bên cạnh muốn nói lại thôi, như muốn giải thích vài câu cho cậu, nhưng cuối cùng không nói gì.

Giang Ngập hơi cúi đầu, ghé vào tai Tần Thanh Trác, giọng nói hạ xuống rất thấp: “Thầy Tần ơi, tôi cũng hy vọng anh có thể hiểu được không phải ai cũng như anh, chẳng những có cả đống thời gian để tập luyện, mà còn có thời gian hẹn hò với đàn ông trong đêm khuya.”

Đối phương chẳng phối hợp chuyện gì, Tần Thanh Trác nghiêng mặt đi, thở dài một tiếng. Anh không cần phải hấp tấp tự chuốc nhục nhã.

Họ vừa đi về phía trước vừa nói với nhau gì đó, sau một đoạn đường ngắn, Bành Khả Thi và Chương Dương vẫy tay với Giang Ngập rồi tiếp tục đi về phía trước. Còn Giang Ngập đi đến bên cạnh xe mô tô ở góc tường, có vẻ lại định lái xe rời đi.

Trần Gia cũng bị giày vò đến mức chẳng còn cách nào, “Cho nên không thể quay cảnh tập luyện được nữa phải không? Nói sao thì ban nhạc các cậu cũng phải có gì để quay chứ? Hôm nay là sinh nhật Giang Ngập nhỉ,” Cô nhìn về phía Chương Dương và Bành Khả Thi, “Hai người có chuẩn bị gì không? Vẫn có thể cho chị vài cảnh sinh nhật chứ?”

“Đơn giản quá ư?” Giang Ngập vẫn nhìn anh, “Vậy thì ngày nào cũng kết thúc nhanh lên.”

“Cái này,” Chương Dương lập tức gật đầu, cuối cùng cũng tìm được đất dụng võ của mình, “Bọn em đã chuẩn bị sẵn bánh gato và nến.”

Trần Gia đang nhanh chóng lên ý tưởng quay cảnh mới ở trong đầu: “Thế này đi, chúng ta quay cảnh các thành viên ban nhạc tổ chức sinh nhật cho Giang Ngập sau khi kết thúc buổi tập.”

“Chúng ta quay cảnh diễn tập trước đã,” Nhìn Giang Ngập đeo guitar trước người, hai thành viên còn lại cũng vào vị trí, giọng nói của Trần Gia khôi phục sự bình tĩnh, nói với Tần Thanh Trác, “Anh Thanh Trác ơi, anh cứ hướng dẫn cho họ tập theo nhịp của anh, không cần để ý đến bọn em.”

Gương mặt Giang Ngập thoáng có vẻ bất ngờ, dường như không ngờ hai người họ sẽ chuẩn bị bánh gato.

Gương mặt Giang Ngập thoáng có vẻ bất ngờ, dường như không ngờ hai người họ sẽ chuẩn bị bánh gato.

Trần Gia đang nhanh chóng lên ý tưởng quay cảnh mới ở trong đầu: “Thế này đi, chúng ta quay cảnh các thành viên ban nhạc tổ chức sinh nhật cho Giang Ngập sau khi kết thúc buổi tập.”

Đúng là ra vẻ đạo mạo, cậu nghĩ.

Trong màn hình, ba thành viên ban nhạc đặt nhạc cụ trong tay xuống, kết thúc một ngày tập luyện. Chương Dương và Bành Khả Thi nâng bánh gato đi ra.

Giang Ngập nhìn anh, trên mặt không có biểu cảm gì: “Hôm nay kết thúc nhanh lên.”

Bành Khả Thi cắm ngọn nến số “19” ở giữa bánh gato, nhìn Chương Dương: “Có bật lửa không?”

Kem trên bánh gato đã bắt đầu chảy, mấy chữ “Sinh nhật 19 tuổi vui vẻ” mờ đến mức phải căng mắt mới có thể nhận ra.

Trong màn hình, ba thành viên ban nhạc đặt nhạc cụ trong tay xuống, kết thúc một ngày tập luyện. Chương Dương và Bành Khả Thi nâng bánh gato đi ra.

Bành Khả Thi cắm ngọn nến số “19” ở giữa bánh gato, nhìn Chương Dương: “Có bật lửa không?”

“Là một cây guitar,” Tần Thanh Trác nhận lấy cái hộp Trần Gia đưa tới, ngón tay đẩy khóa, mở hộp lấy guitar ra đưa cho Giang Ngập, “Trước đó tôi để ý thấy cây guitar của cậu quá cũ, chắc là đã dùng nhiều năm rồi nhỉ?”

Lúc này cửa quán được đẩy ra từ bên trong, Tần Thanh Trác nhìn thấy ba thành viên của ban nhạc đi ra từ bên trong.

“Có…” Chương Dương nói vậy, nhưng tìm trong túi cả buổi vẫn không thấy. Cuối cùng là Giang Ngập ném bật lửa cho Bành Khả Thi qua không trung.

Ánh lửa màu vàng kim bùng lên, Chương Dương ngẩng đầu nhìn Giang Ngập: “Anh bạn, ước đi.”

Nhưng không rõ là do tinh thần trách nhiệm của cố vấn dẫn đội, hay chỉ vì không quen nhìn cách làm lãng phí tài năng của Giang Ngập, hoặc cũng có thể là bởi thái độ hôm nay của Giang Ngập thực sự đã vượt quá giới hạn khoan dung của anh, sau vài giây quan sát bóng người kia, Tần Thanh Trác đứng dậy khỏi ghế.

Có vẻ Giang Ngập không thích trò này cho lắm, sau khi Chương Dương nói xong câu này, cậu nhìn chằm chằm ngọn lửa mấy giây với gương mặt không cảm xúc, nhưng lưỡng lự một lát vẫn nhắm mắt lại. Ngọn lửa nhảy nhót chiếu lên mặt cậu, như tăng thêm một lớp filter sáng dịu, rũ bỏ sự tàn độc trên người cậu một cách thần kỳ, khiến Giang Ngập trong khoảnh khắc này thoạt nhìn gần như dịu dàng hơn nhiều.

Theo lý thuyết, hôm nay anh đến để hợp tác quay video đến thăm, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, đáng ra nên cầm phí lên hình và yên tâm rời đi.

Trẻ thật đấy, Tần Thanh Trác nhìn cậu thiếu niên trước mặt nghĩ, trẻ đến mức ngang ngược không sợ trời đất.

Khóa xe vang lên một tiếng “cạch”, Giang Ngập đứng thẳng người, liếc Tần Thanh Trác một cái, không nói gì.

Giang Ngập đang cúi người mở khóa xe, ánh mắt liếc thấy bóng đen đang đến gần dưới chân trước là phủ lên giày cậu, sau đó leo lên bắp chân. Tới khi cậu ngước mắt lên, Tần Thanh Trác đã đứng trước mặt cậu.

Hàng mi đen dày rung động, Giang Ngập mở mắt ra rất nhanh, ánh nhìn thoáng giao với Tần Thanh Trác ở đối diện.

Giang Ngập nhìn anh bằng ánh mắt lạnh như băng, im lặng mấy giây mới lên tiếng: “Liên quan gì đến anh?”

“Xong nhanh vậy?” Ống kính trước mặt quay về phía mình, Tần Thanh Trác biết rằng họ muốn ghi lại phản ứng của mình, phải nói gì trước ống kính, chính anh là người rõ nhất, “Cậu ước gì thế?”

Lúc anh quay phim khiêng máy rời đi, quán bar dưới tầng đã bắt đầu kinh doanh. Lo Tần Thanh Trác bị người khác nhận ra sẽ dẫn đến phiền phức, Trần Gia bảo anh lên xe trước, còn mình giúp anh quay phim thu dọn máy móc cho vào cốp xe.

Giang Ngập nhìn anh, trên mặt không có biểu cảm gì: “Hôm nay kết thúc nhanh lên.”

Tần Thanh Trác cười một tiếng: “Điều ước này đơn giản quá, trời tối rồi, hôm nay cũng sắp kết thúc rồi.”

Giang Ngập hơi mất kiên nhẫn nhìn Tần Thanh Trác, anh nói một đoạn dài nhưng không có lấy một chữ lọt vào đầu cậu.

“Đơn giản quá ư?” Giang Ngập vẫn nhìn anh, “Vậy thì ngày nào cũng kết thúc nhanh lên.”

Tần Thanh Trác tỉnh bơ nhướng mày: “Điều ước mà nói ra có thể sẽ không linh nghiệm nữa, biết đâu một thời điểm nào đó trong tương lai, cậu sẽ hy vọng ngày đó sẽ trôi qua chậm hơn. Thổi nến đi chàng trai.”

Giang Ngập cụp mắt thổi nến, Trần Gia bảo Chương Dương và Bành Khả Thi lần lượt nói lời chúc mừng.

Đối phương chẳng phối hợp chuyện gì, Tần Thanh Trác nghiêng mặt đi, thở dài một tiếng. Anh không cần phải hấp tấp tự chuốc nhục nhã.

“Cái này,” Chương Dương lập tức gật đầu, cuối cùng cũng tìm được đất dụng võ của mình, “Bọn em đã chuẩn bị sẵn bánh gato và nến.”

Lời chúc của hai người đều rất đơn giản và cũng rất thực tế. Chương Dương nói là “Chúc Giang Ngập có thể kiếm được rất rất rất nhiều tiền”, Bành Khả Thi thì chúc Giang Ngập “Thêm một tuổi mới có thể sống vui vẻ hơn”.

Lúc đẩy cửa xuống xe, Trần Gia và ba anh quay phim đang chuẩn bị lên xe bèn ngạc nhiên nhìn anh hỏi: “Anh Thanh Trác muốn đi đâu ạ?”

Chúc xong, Trần Gia nhìn thoáng qua Tần Thanh Trác, lại nhìn Giang Ngập: “Thầy Tần cũng chuẩn bị cho cậu một món quà.”

Ánh mắt Giang Ngập lại rơi trên mặt Tần Thanh Trác, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn hờ hững kia cuối cùng cũng xen lẫn chút cảm xúc khác. Bất ngờ, dường như còn có tò mò, khiến Giang Ngập lúc này mới thực sự giống một chàng trai mười chín tuổi.

Tần Thanh Trác sững sờ, quay ngoắt mặt sang, gần như khiếp sợ nhìn cậu.

“Là một cây guitar,” Tần Thanh Trác nhận lấy cái hộp Trần Gia đưa tới, ngón tay đẩy khóa, mở hộp lấy guitar ra đưa cho Giang Ngập, “Trước đó tôi để ý thấy cây guitar của cậu quá cũ, chắc là đã dùng nhiều năm rồi nhỉ?”

Trẻ thật đấy, Tần Thanh Trác nhìn cậu thiếu niên trước mặt nghĩ, trẻ đến mức ngang ngược không sợ trời đất.

Không chờ Giang Ngập trả lời, Tần Thanh Trác dừng một lát lại nói tiếp: ” m sắc cây guitar mộc của cậu rất trong, rất hợp với bài Trạm xe lửa cậu đã hát trong tập một. Đây là cây guitar điện, âm sắc có chất kim loại, tôi nghĩ cũng rất hợp với giọng của cậu. Tặng cậu cây guitar này như một món quà sinh nhật, tôi hy vọng nó có thể cùng cậu tiến xa hơn trong Cháy lên đi, ban nhạc.”

Giang Ngập nhận lấy guitar, ánh mắt đảo qua thân đàn, vẻ mặt không nhìn ra được tí nhiệt tình nào hơn: “Cảm ơn anh.”

Cuối cùng cũng quay xong cảnh đến xem luyện tập này, tuy chênh lệch khá nhiều với kế hoạch mà tổ chương trình sắp xếp, nhưng cũng coi như có một ít tài liệu để biên tập rồi.

Lúc anh quay phim khiêng máy rời đi, quán bar dưới tầng đã bắt đầu kinh doanh. Lo Tần Thanh Trác bị người khác nhận ra sẽ dẫn đến phiền phức, Trần Gia bảo anh lên xe trước, còn mình giúp anh quay phim thu dọn máy móc cho vào cốp xe.

Tần Thanh Trác gật đầu, nhìn về phía ba nhạc công: “Mọi người đã quyết định ca khúc sẽ biểu diễn trong tập tiếp theo rồi chứ? Hay là diễn một lượt hoàn chỉnh cho tôi xem trước đã?”

Tần Thanh Trác ngồi vào xe, xuyên qua cửa kính nhìn con hẻm nhỏ dần dần tỉnh giấc khi bóng tối buông xuống. Vẫn còn sớm mới đến giờ quán bar náo nhiệt nhất, khách khứa qua lại trong hẻm cũng không nhiều. Nhưng kể cả như vậy cũng có thể nhận ra quán bar Hồng Lộc là nơi đắt khách nhất trong con hẻm này.

Giang Ngập lại im lặng, sự lạnh lùng trong ánh mắt rõ ràng hơn một chút.

Lúc này cửa quán được đẩy ra từ bên trong, Tần Thanh Trác nhìn thấy ba thành viên của ban nhạc đi ra từ bên trong.

Chúc xong, Trần Gia nhìn thoáng qua Tần Thanh Trác, lại nhìn Giang Ngập: “Thầy Tần cũng chuẩn bị cho cậu một món quà.”

Họ vừa đi về phía trước vừa nói với nhau gì đó, sau một đoạn đường ngắn, Bành Khả Thi và Chương Dương vẫy tay với Giang Ngập rồi tiếp tục đi về phía trước. Còn Giang Ngập đi đến bên cạnh xe mô tô ở góc tường, có vẻ lại định lái xe rời đi.

Giải tán ngay sau khi diễn kịch trước ống kính ư? Nhìn dáng người cao gầy mà rắn rỏi của hát chính cách đó không xa, Tần Thanh Trác hơi nhíu mày lại.

Theo lý thuyết, hôm nay anh đến để hợp tác quay video đến thăm, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, đáng ra nên cầm phí lên hình và yên tâm rời đi.

Nhưng không rõ là do tinh thần trách nhiệm của cố vấn dẫn đội, hay chỉ vì không quen nhìn cách làm lãng phí tài năng của Giang Ngập, hoặc cũng có thể là bởi thái độ hôm nay của Giang Ngập thực sự đã vượt quá giới hạn khoan dung của anh, sau vài giây quan sát bóng người kia, Tần Thanh Trác đứng dậy khỏi ghế.

Kem trên bánh gato đã bắt đầu chảy, mấy chữ “Sinh nhật 19 tuổi vui vẻ” mờ đến mức phải căng mắt mới có thể nhận ra.

“Có…” Chương Dương nói vậy, nhưng tìm trong túi cả buổi vẫn không thấy. Cuối cùng là Giang Ngập ném bật lửa cho Bành Khả Thi qua không trung.

Lúc đẩy cửa xuống xe, Trần Gia và ba anh quay phim đang chuẩn bị lên xe bèn ngạc nhiên nhìn anh hỏi: “Anh Thanh Trác muốn đi đâu ạ?”

“Mọi người đi trước đi, không cần chờ anh.” Bỏ lại câu nói này, Tần Thanh Trác đi sâu vào con ngõ Giang Ngập đã đi.

*

Giang Ngập đang cúi người mở khóa xe, ánh mắt liếc thấy bóng đen đang đến gần dưới chân trước là phủ lên giày cậu, sau đó leo lên bắp chân. Tới khi cậu ngước mắt lên, Tần Thanh Trác đã đứng trước mặt cậu.

Suy cho cùng Trần Gia cũng có xuất thân chuyên nghiệp, vừa tiến vào trạng thái làm việc, những vui giận trước đó đã biến mất hoàn toàn khỏi người cô.

“Sắp bắt đầu vòng ghi hình thứ hai của chương trình rồi, cậu tính khi nào quyết định ca khúc biểu diễn?’

Khóa xe vang lên một tiếng “cạch”, Giang Ngập đứng thẳng người, liếc Tần Thanh Trác một cái, không nói gì.

“Định gần đến giờ lên diễn mới quyết định à?”

Giải tán ngay sau khi diễn kịch trước ống kính ư? Nhìn dáng người cao gầy mà rắn rỏi của hát chính cách đó không xa, Tần Thanh Trác hơi nhíu mày lại.

Giang Ngập nhìn anh bằng ánh mắt lạnh như băng, im lặng mấy giây mới lên tiếng: “Liên quan gì đến anh?”

Lời chúc của hai người đều rất đơn giản và cũng rất thực tế. Chương Dương nói là “Chúc Giang Ngập có thể kiếm được rất rất rất nhiều tiền”, Bành Khả Thi thì chúc Giang Ngập “Thêm một tuổi mới có thể sống vui vẻ hơn”.

Lời nói này không thân thiện chút nào, Tần Thanh Trác dằn cảm giác khó chịu trong lòng xuống, cố gắng khiến giọng mình nghe ôn hòa hơn: “Giang Ngập à, tôi là cố vấn dẫn đội của cậu, cũng là người giữ cậu lại trong chương trình. Tôi nghĩ mình nên có quyền yêu cầu cậu giữ sự tôn trọng tối thiểu với sân khấu và khán giả.”

Giang Ngập lại im lặng, sự lạnh lùng trong ánh mắt rõ ràng hơn một chút.

Giang Ngập cụp mắt thổi nến, Trần Gia bảo Chương Dương và Bành Khả Thi lần lượt nói lời chúc mừng.

“Tôi cũng hy vọng cậu có thể hiểu lý do tôi giữ ban nhạc của cậu trên sân khấu trong tập một của chương trình, một mặt là vì năng khiếu cậu thể hiện trong âm nhạc khiến tôi cảm thấy rất hiếm. Mặt khác, trong tình huống lâm thời gọi đến bổ sung và chuẩn bị vội vàng, tôi nghĩ nên cho các cậu một cơ hội để chứng minh bản thân. Nhưng nói thật, sự thể hiện của các cậu trong tập trước cách rất xa tiêu chuẩn của tôi, ngay cả yêu cầu tối thiểu là không mắc lỗi cũng không đạt được. Nếu trong tập tiếp theo của chương trình vẫn thể hiện như vậy, tôi nghĩ cậu vô cùng rõ ràng kết quả đang chờ các cậu là gì.”

Giang Ngập hơi mất kiên nhẫn nhìn Tần Thanh Trác, anh nói một đoạn dài nhưng không có lấy một chữ lọt vào đầu cậu.

Tần Thanh Trác tỉnh bơ nhướng mày: “Điều ước mà nói ra có thể sẽ không linh nghiệm nữa, biết đâu một thời điểm nào đó trong tương lai, cậu sẽ hy vọng ngày đó sẽ trôi qua chậm hơn. Thổi nến đi chàng trai.”

Gió đêm thổi qua, sợi tóc hơi dài phất qua mặt Tần Thanh Trác, ánh đèn màu hơi rẻ tiền của quán bar bên cạnh lập lòe phản chiếu lên mặt anh, khiến cho ngũ quan vốn dĩ mềm mại của Tần Thanh Trác trở nên lộng lẫy dưới ánh đèn thay đổi.

Nhìn thấy bờ môi liên tục khép mở kia, Giang Ngập nghĩ đến bên mặt chờ được hôn lên của Tần Thanh Trác trong chiếc xe đêm hôm đó.

Đúng là ra vẻ đạo mạo, cậu nghĩ.

Giang Ngập đặt ngón tay lên dây guitar, im lặng vài giây sau đó mới lên tiếng: “Chương trình giục gấp quá nên tôi báo đại một bài, đã quên bài đó là bài gì rồi.”

Cậu tiến lại gần Tần Thanh Trác một bước, hành động đột ngột này khiến anh ngẩn người, ngay sau đó đôi bờ môi không ngừng khép mở kia đã ngậm lại.

Giang Ngập hơi cúi đầu, ghé vào tai Tần Thanh Trác, giọng nói hạ xuống rất thấp: “Thầy Tần ơi, tôi cũng hy vọng anh có thể hiểu được không phải ai cũng như anh, chẳng những có cả đống thời gian để tập luyện, mà còn có thời gian hẹn hò với đàn ông trong đêm khuya.”

Tần Thanh Trác sững sờ, quay ngoắt mặt sang, gần như khiếp sợ nhìn cậu.

“Mọi người đi trước đi, không cần chờ anh.” Bỏ lại câu nói này, Tần Thanh Trác đi sâu vào con ngõ Giang Ngập đã đi.

Giang Ngập đứng thẳng người, kéo dãn khoảng cách với Tần Thanh Trác, liếc anh một cái đầy sâu xa.

Sau đó cậu nhấc chân ngồi lên xe mô tô, chiếc xe phát ra tiếng gầm chói tai. Giang Ngập ngồi trên xe cúi người xuống, không đếm xỉa đến Tần Thanh Trác đang nhìn mình chằm chằm, mắt nhìn thẳng lao ra khỏi con hẻm chật hẹp này.