Hẹn Em Vào Một Ngày Đầy Nắng

Chương 10: Sự tiếc nuối của thanh xuân



Hoài Quốc hồi hộp chờ đợi trước cổng trường. Anh cứ như bị gắn dây cót vào người, đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại vươn người ngó vào bên trong những khe cửa của cổng trường. Trông anh cứ giống như những bà mẹ ông bố kia, đang lo lắng không biết con cái mình có làm bài thi ổn không. Ai nấy cũng đang lo lắng hồi hộp.

Reng! Reng!

Một hồi chuông dài vang lên. Cổng trường vừa mở ra, Hoài Quốc đã đưa đôi mắt tìm hình bóng của người con gái ấy. Đang loay hoay tìm kiếm thì bỗng có người lao về phía anh, trên tay cầm bìa sơ mi, cô vui vẻ, ôm chầm lấy anh.

- Em…làm được không?

Anh có chút hoang mang vòng tay qua eo cô.

- Dạ được, rất tốt luôn!

Cô vui vẻ gật đầu lia lịa.

Hoài Quốc tự hào nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Lòng anh cũng trở nên hạnh phúc đến kì lạ. Đôi mắt của anh lại một lần nữa dán chặt lên người Linh Lan, hai tay bỗng nhiên ôm chặt cả người cô lại như thể anh đang sợ người con gái này sẽ chạy đi mất. Ánh mắt của anh có một thứ gì đó rất khó tả, nó sâu lắng, buồn bã và bi thương đến lạ.

Đối mặt với sự bất thường này, Linh Lan đơn thuần không thể nhận ra được. Cô hồn nhiên ôm chặt lấy anh. Mặt kệ những ánh mắt của mọi người xung quanh, họ vẫn cứ đứng mãi như thế. Bỗng anh nắm chặt lấy tay cô, ban đầu anh có chút ngập ngừng nhưng rồi cũng quyết định mở lời:

- Anh có một nơi muốn dẫn em đến! Em có muốn đi cùng anh không?

- Dạ có!

Linh Lan không chút chần chừ mà liền đồng ý.

Đứng trước một cô nhi viện cũ kỹ, Linh Lan cảm thấy có chút quen thuộc nhưng không tài nào nhớ nỗi nơi này là đâu. Cô nhìn anh đầy hoài nghi, nhưng rồi cũng cùng anh đi vào. Bên trong khuôn viên rộng lớn, có những đứa trẻ hồn nhiên đang cùng nhau chơi đùa.

Trông chúng rất đáng yêu. Linh Lan vốn rất thích trẻ con nên vừa thấy bọn trẻ, cô đã hí hửng chạy đến làm quen rồi chơi cùng.

Hoài Quốc tính tình vốn rất điềm đạm, anh không hồn nhiên, vui vẻ như Linh Lan, anh đứng từ xa, nhìn cô gái nhỏ của mình đang chơi đùa cùng những đứa trẻ. Khoé miệng bất giác nở một nụ cười. Những kí ức của tuổi thơ bỗng nhiên ùa về như một ngọn sóng lớn, đánh ập vào tâm trí anh.

- Ước gì được bình yên ở bên em như thế này mãi thì tốt biết mấy!

Đang đắm chìm trong những kí ức thì bỗng có tiếng bước chân, tiến đến bên anh. Một vị*Sơ* đứng trước mặt anh, bà vui mừng lên tiếng:

- Hoài Quốc, con đến đây thăm bọn nhỏ sao?

Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào, khiến anh có chút hoài niệm.

- Dạ! Con đến đây thăm mọi người lần cuối ạ!

Anh cúi đầu, giọng nói trở nên buồn bã. Hoài

Quốc, anh từ đầu đến cuối cũng không nỡ rời xa nơi này.



- Sao? Con tính đi đâu?

Sơ có chút hoang mang, bà lo lắng nắm lấy tay anh hỏi.

- Con bị phát hiện rồi! Bác con sẽ đưa con ra nước ngoài! Ở đây, con không được an toàn!

Nghe anh nới thế, Sơ có chút buồn. Bà rất thương anh, thương như con mình, bây giờ anh lại bảo đi là đi, bà đương nhiên rất đau lòng.

Linh Lan đang chơi đùa bên cạnh, thấy anh đang nói chuyện với một vị Sơ nên cũng lễ phép tiến đến cúi đầu chào.

- Cô bé này…

Sơ có chút thắc mắc.

- Là bạn gái con…cô ấy tên là Linh Lan!

- Là Linh Lan sao? Con bé này lớn đến vậy rồi sao…hồi nhỏ thấy hai đứa…

- Sơ! Bây giờ chưa phải lúc!

Anh nắm lấy tay Sơ, ngăn cho bà lỡ lời nói ra những chuyện không nên nói. Bà như nhận ra điều gì đó nên im lặng, nở một nụ cười phúc hậu nhìn cô.

Linh Lan đứng bên cạnh, chẳng hiểu gì. Không khí có chút căng thẳng thì bà bỗng nhiên lên tiếng:

- Bạn gái của con xinh thật đấy! Này cô bé,

con hãy đến đây chơi thường xuyên nhé!

- Dạ, tất nhiên rồi ạ! Con rất thích trẻ con!

Cô nhanh nhẹn gật đầu.

Chỉ mới đứng nói chuyện một chút, Linh Lan đã không thấy Hoài Quốc đâu. Cô bắt đầu lo lắng. Linh Lan chạy khắp cả cô nhi viện để tìm kiếm anh. Trong lòng cô bây giờ, có một cảm xúc rất bất an, cô sợ anh sẽ gặp chuyện gì, sợ anh sẽ giống lần trước, bỗng nhiên biến mất rồi lại xuất hiện với một đống vết thương. Cô cứ chạy mãi, chạy mãi, tìm đến phòng này sang phòng khác, thậm chí cũng nhờ Sơ đi tìm phụ. Trái tim của cô càng lúc càng đập bất chấp nhịp điệu. Hoàng hôn cũng bắt đầu buông xuống, nhưng cô vẫn chưa thấy anh.

Trái tim của Linh Lan chỉ thật sự bình tĩnh lại khi nhìn thấy anh đang đứng trong một vườn hoa linh lan. Hoài Quốc đứng giữa vườn hoa, ánh mặt trời chiếu xuống những bông hoa, một cảnh tượng lung linh. Anh đứng đó, nở một nụ cười nhìn cô, đôi mắt nâu caramel bỗng trở nên trong trẻo, long lanh đến lạ. Như một đứa trẻ, cô chạy thật nhanh đến bên anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.

- Anh đi đâu vậy? Anh có biết là em lo cho anh lắm không hả?

Cô nức nở ôm chặt lấy anh.

- Linh Lan, em đừng khóc nữa! Anh ở đây rồi, ngay trước mặt em đây!

Anh đưa tay, nhẹ nhàng lâu dòng nước mắt trên mặt cô. Rồi bất chợt, anh lấy ra một chiếc vòng hoa đội lên đầu cô.

- Cái này….

- Suỵt! Nói khẽ thôi! Anh lén ngắt hoa trong vườn Sơ đó!



Hoài Quốc đưa tay che miệng cô lại.

- Anh rất thích hoa linh lan!

Anh vừa đội vòng hoa trên đầu cô, vừa cười nói.

- Vì sao?

Cô tò mò, nghiêng nghiêng đầu, thắc mắc.

- Thứ nhất ý nghĩa của loài hoa này có nghĩa là sự trở về của hạnh phúc! Thứ hai và đặc biệt quan trọng nhất, đó chính là nó mang tên của người con gái anh yêu!

Anh khẽ chạm tay vào mái tóc đen dài, mềm mại của cô.

Linh Lan không ngờ được người con trai trước mặt lại có một ngày sến súa như thế. Nhưng thật lòng thì nghe những lời như thế này rất sướng tai, hai má của cô ửng hồng lên vì ngại.

Hai con người trẻ tuổi cứ thế mà ngồi giữa vườn hoa, ngắm mặt trời lặn. Cảnh mặt trời dần dần lặn xuống rất bình yên nhưng sao lại lòng anh lại không được thế. Anh bỏ mặc vẻ đẹp thiên nhiên kia mà đưa đôi đồng tử nhìn mãi vào người con gái bên cạnh. Bàn tay đưa lên, muốn xoa đầu cô, một cảm giác khao khát muốn bên cạnh cô, muốn giữ cô lại nhưng bây giờ lại không thể.

- Linh Lan nè! Em đừng vì anh mà khóc nhiều quá! Không tốt đâu! Mà cũng đừng vì ai mà khóc cả! Không có anh bên cạnh thì ai sẽ bảo vệ em đây, chẳng lẽ em lại ngồi khóc à!

Bỗng Hoài Quốc nói ra những lời kì lạ.

- Em không sợ, vì anh đã hứa sẽ mãi mãi bên cạnh em rồi!

Cô tự tin khẳng định.

- Không được ỷ lại! Nghe anh nói, em phải mạnh mẽ lên, có hiểu không! Không được cứ hở chút là mít ướt! Anh đâu phải là siêu nhân đâu mà có mặt ngay lập tức khi em cần!

Anh bắt đầu nghiêm túc nhìn cô.

- Anh…anh tính đi đâu hả?

Cô lo lắng hỏi.

- Không! Anh chỉ lo cho em thôi!

Hoài Quốc lúng túng trả lời.

- Em biết rồi! Em nhất định sẽ thật mạnh mẽ!

Cô nhìn anh đầy chắc chắn.

Hoài Quốc có chút yên tâm. Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi lại ôm chặt cô vào lòng.

“ Anh phải làm sao đây Linh Lan! Đến cuối cùng anh cũng không nỡ để em ở lại đây một mình!”