Thấy sắc mặt Lâm Quát càng lúc càng khó coi, Trương Sâm biết điều nói: "Rồi rồi rồi, tôi không đi theo cậu, tôi đến tủ chuyển phát nhanh của trường đi dạo, giúp cậu nhìn coi có nhân viên khả nghi hay không... À, tiện đây tôi nói trước, tôi thực sự không có chủ ý muốn lấy mật mã tử vong của cậu, cậu đọc số cho tôi đi, nếu có chuyện gì tôi gọi cho cậu."
Nói đoạn, Trương Sâm liền dơ điện thoại của mình ra.
Lâm Quát ngẫm nghĩ đọc số bản thân cho Trương Sâm, Trương Sâm viết xuống, hai người tách ra trước, Trương Sâm thu hồi thái độ không đáng tin cậy của gã, hết sức nghiêm túc lại trịnh trọng nói: "Anh bạn à, chú ý an toàn."
Trương Sâm đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Lâm Quát rời khỏi, lẩm bẩm nói: " y, người này…"
Khi Lâm Quát đã đi được vài chục mét, mới tạm dừng chân, cậu cũng không quay lại nhìn Trương Sâm, chỉ cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại, dường như đang nghi hoặc, nếu quả thực có biến, điện thoại của Trương Sâm liệu có hoạt động hay không.
Để xác minh điểm này, Lâm Quát mở sáng màn hình điện thoại, thấy bản thân xuất hiện trong góc quay của phòng livestream, kèm theo còn có từng mảng lớn mưa đạn:
[????]
[Tôi thế nào cũng không hiểu thao tác đó của cẩu streamer đâu?]
[Không thể nào không thể nào, sẽ không thực sự tin tưởng gã "Trương Sâm" này chứ? Tôi cạn lời]
[Đầu óc bị hỏng rồi? Đừng nha, Lý Nhất Nam lẽ nào không phải bài học sao? Chuyện gì xảy ra vậy, vấp ngã một lần khôn hơn một chút không hiểu à?]
[Cẩu streamer xong rồi, mặc kệ cậu ta tin hay không, lời nói với Trương Sâm thế nhưng là thật, mật mã tử vong của cậu ta chính là đặt trong tủ chuyển phát nhanh a!]
[Xin hỏi, cậu ta bị tụt trình rồi sao?]
[@Cơn Gió Ngọt Ngào, phú bà gửi thẻ tỉnh táo cho cậu ta đi]
[Lạy Chúa trên cao? Sao tôi cảm thấy không có vấn đề gì nhở]
[Coi như không có vấn đề, thêm một người biết nơi cất giấu mật mã tử vong chính là thêm một tai hoạ ngầm! Đạo lý này còn cần phải nói?]
[Trương Sâm rốt cuộc có vấn đề hay không? Đi hỏi quản phòng]
Nhìn thấy thủy hữu phòng livestream điên cuồng @A Văn, Lâm Quát nghiêm mặt nói: "Đây là chuyện của tôi."
[Cẩu streamer, cậu sắp toang rồi đó!]
[Vì nghĩ cho cậu đó có hiểu không?]
[Bây giờ chuyển mật mã tử vong đi vẫn còn kịp, chẳng lẽ cậu thực sự không cảm thấy "Trương Sâm" rất đáng ngờ sao?]
Lâm Quát lạnh lẽo nói: "Mèo khóc chuột? Không cần."
[...]
[Hmmmm, tôi mới là thằng hề?]
[Lòng tốt coi như lòng lang dạ thú, ha ha, cẩu streamer không hổ là cậu nha:) ]
[Cơn Gió Ngọt Ngào: Ca ca cố lên (biểu tượng quản phòng)]
[Phú bà xuất hiện, phú bà cứu sống!]
[Phú bà cứu khổ cứu nạn]
"Được". Lâm Quát cứng nhắc hạ điện thoại xuống, tiếp tục tiến về phía trước. Cậu dạo bước cả ngày, mãi đến khi chạng vạng tối, còn đang xoắn xuýt chưa biết nên nghỉ chân nơi nào, Trương Sâm rốt cuộc gọi điện thoại tới.
Vừa kết nối, Lâm Quát chưa kịp mở miệng, bên kia ngược lại đã gào rú trước: "Đậu má, cuối cùng cũng thông suốt."
Màng nhĩ Lâm Quát mém chút bị một tiếng này của Trương Sâm đâm thủng, ngữ khí nặng xuống mấy phần: "Nếu là vì thử nghiệm cuộc gọi có kết nối được không, cúp đây."
" y ây ây." Trương Sâm lập tức hạ giọng nói: "Khoan hãy cúp, chỗ tôi có chút chuyện."
Lâm Quát nhanh chóng nói: "Chuyện gì?"
Trương Sâm nhỏ giọng: "Tôi trông thấy có người lấy đồ trong tủ chuyển phát nhanh."
Lâm Quát thoáng chốc trầm mặc: "Dãy tủ nào dưới toà kí túc?"
"Cụ thể tôi cũng không rõ." Trương Sâm hết nhìn đông lại ngó tây: "Hình như là dãy 1 ký túc."
Lâm Quát nghe vậy mới chậm rãi nói: "Có phải mặc đồ bảo hộ màu xanh lục, lái xe ba bánh hay xe van gì đó."
Trương Sâm kinh ngạc: "Làm sao cậu biết?"
Lâm Quát: "À, anh nhìn chút xem trên quần áo người đó viết chữ gì?"
Đầu dây bên kia thoáng dừng giây lát: "...EMS, còn có bốn từ tiếng Trung, bưu điện Trung Quốc???"
Lâm Quát: "Cúp đây."
Trương Sâm: "Những tủ chuyển phát nhanh này là… tủ gửi bưu điện, cậu là muốn gửi mật mã tử vong ra ngoài?!"
Lâm Quát: "Anh có đề xuất tốt hơn?"
Trương Sâm trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Mặc dù biện pháp này của cậu cũng được, tôi lại chẳng định giội gáo nước lạnh, anh bạn à, cậu làm sao xác định nhân viên chuyển phát nhanh không phải Tà Thần?"
Lâm Quát đột nhiên im lặng, qua hồi lâu mới nói: "... Nếu Tà Thần sớm đoán được tôi gửi mật mã tử vong ra ngoài, đoán được suy nghĩ của tôi mà biến thành nhân viên chuyển phát, như vậy phó bản này hết cách giải."
Trương Sâm thở dài: "Anh bạn, không phải tôi dọa cậu. Cậu nghiêm túc nghe tôi nói đây, đầu tiên tôi vô cùng hi vọng cậu còn sống đồng thời chơi cờ với Tà Thần đến thiên hoang địa lão, dù sao phó bản này chẳng có thời gian hạn chế đúng chưa?"
Lâm Quát mím môi: "Tiếp tục."
Trương Sâm lại tiếp tục: "Cậu khăng khăng gọi tôi là 'ban thưởng phẩm', tôi cũng chưa từng phủ nhận qua, bởi vì tôi không dám hứa chắc trong cơ thể tôi phải chăng có Tà Thần trú ngụ, hay Tà Thần có thể lợi dụng năm giác quan của tôi hay không. Anh bạn à, cậu là người thông minh, đã có thể nghĩ đến biện pháp gửi mật mã tử vong ra ngoài, hẳn sẽ hiểu rõ tôi đang nói cái gì chứ."
Đúng như Trương Sâm nói, Lâm Quát nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ trong lời Trương Sâm. Từng câu từng chữ của gã đều đang liều mạng chuyển nhập một thông tin cho Lâm Quát: Trương Sâm có được ý thức và tư duy của bản thân, gã dưới tình huống bình thường, nói một cách chủ quan thì chính là người tốt.
Nhưng chính Trương Sâm cũng cảm thấy bản thân sống lại quá mức kỳ lạ, gã không dám hứa chắc gã và Tà Thần liệu có tồn tại chung trong một cơ thể, nếu trong người gã thực sự chứa Tà Thần, Tà Thần phải chăng lại có thể thông qua đôi mắt Trương Sâm mà nhìn thấy thứ Tà Thần muốn thấy.
Ví như hiện tại, lời này của Trương Sâm mang hàm nghĩa: Gã là người tốt, nhưng nếu trong cơ thể gã chứa Tà Thần, Tà Thần có thể sẽ thông qua đôi mắt gã nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh lấy đi mật mã tử vong của Lâm Quát, sau đó tìm cách hành động.
Mà lời Trương Sâm nói hoàn toàn có đạo lý. Hôm nay lúc cậu chạy ra khỏi nhà, Lâm Chi trong một khoảnh khắc đã có được ý thức chính mình, bằng không sẽ chẳng nói câu "hôm qua anh lừa em nói đi Hải Nam, em tìm anh lâu như vậy" kia.
Lâm Quát đối với việc này duy trì im lặng.
Trương Sâm còn nói: "Thế nhưng cậu khỏi lo, tôi thấy nhân viên chuyển phát nhanh lấy ra một tờ giấy gấp gọn từ ngăn tủ thứ ba hàng bốn của dãy C-101. Phải mật mã tử vong của cậu không? Nhưng trong người tôi chẳng có phản ứng gì, lần này cậu hẳn nên yên tâm đi, nếu tôi là Tà Thần, bấy giờ đã vọt đến cướp đi mật mã tử vong của cậu rồi."
Ống nghe điện thoại truyền đến tiếng xe ben rời đi, rồ rồ vọng lại, Lâm Quát do dự như đang hối hận chính mình tự cho là thông minh mà gửi mật mã tử vong ra ngoài: "Anh cũng vừa nói, khả năng trong cơ thể anh có Tà Thần tồn tại, nếu anh đoán đúng, tôi bây giờ có thể chờ chết rồi."
"..." Trương Sâm suy tư hồi lâu: "Cậu đừng quá bi quan, bằng không, tối nay cậu tra thông tin lưu thông hàng hóa thử xem, nếu có, vậy liền chứng minh được trong người tôi không có Tà Thần rồi."
Đây là một biện pháp không tồi, nhưng Lâm Quát nhìn thoáng qua điện thoại, cậu có thể nhận được cuộc gọi từ Trương Sâm đã là kỳ tích, điện thoại vẫn trong "trạng thái Vây Thành", căn bản chẳng có chức năng quay số.
Trương Sâm cũng nghĩ đến điểm ấy: "Cậu ở đâu, tôi tới tìm cậu, máy tôi có thể gọi điện được."
Lâm Quát nhìn xung quanh, báo vị trí của mình cho Trương Sâm, Trương Sâm nói: "Cậu vẫn ở trường học hả? Tôi không biết cửa Nam bên đó, tôi chưa quen đường lối trong trường cậu, không thì cậu qua đây tìm tôi đi? Tôi ở ngay cạnh tủ chuyển phát chờ cậu."
Lâm Quát vừa định nói "được", lại chợt nghĩ đến điều gì, tức thì ép lời này xuống, thay vào đó nói: "Anh tìm tôi, không biết đường thì hỏi đường, tôi không muốn đi."