Về mục đích của người nhà họ Ninh, thực ra có ba điều đáng nghi nhất bây giờ.
Đầu tiên, thuật hồi hồn qua cải tạo mà họ thi triển có hiệu quả kèm theo là gì?
Thứ hai, người họ muốn hồi sinh là ai?
Cuối cùng, là điều một mình tôi thắc mắc và cũng là điều tôi để ý nhất…
Họ muốn máu của tôi để làm gì?
Trong lúc tôi đang suy tư, Tiết Xán đột nhiên bóp cằm tôi và uy hiếp: “An Tố, trong khoảng thời gian không có ta, nàng ngoan ngoãn ở đây chuẩn bị thi cử, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt. Nam nhân, con quỷ đều không được!”
Tôi chợt phát hiện, mức độ thích bóp cằm tôi của cái tên Tiết Xán này không phải bình thường.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị hắn bóp thành mặt hình cái giùi mất.
“Tôi biết rồi.” Tôi tỏ vẻ cạn lời: “Với lại tôi trêu ghẹo nam nhân, con quỷ hồi nào?”
“Thường xuyên. Còn một việc nữa. Tiết Xán chợt nhớ đến gì đó, hắn bên cầm lấy vòng ngọc trên cổ tay tôi và nhỏ vào một giọt máu: “Nếu có chuyện gì, nàng chỉ cần nám chiếc vòng này, ta sẽ quay về ngay lập tức.”
Tôi biết Tiết Xán lo lắng cho tôi, thế là gật đầu: “Tôi đã biết, vậy giờ anh có thể thả tôi ra chưa?”
“Sao anh..” Tôi tức giận, nhưng nửa cầu sau đã bị đôi môi lạnh lẽo của Tiết Rắn nuốt đi.
Tiết Xán hôn tôi một lúc lâu mới buông ra một chút, sau đó tiếp tục cọ vào môi tôi và nói với vẻ mặt vô lại: “Nương tử, chúng ta phải xa nhau lâu như vậy, nàng có nên cho vi phu ăn no trước khi đi hay không?”
“Không… tôi không muốn cho… Ưm.”
Cuối cùng, tôi vẫn bị Tiết Xản làm một cách huy hoàng,
Tiết Xán như định ứng trước cho cả lần xa nhau này, hết trên ghế lại chuyển sang chiến tiếp ở trên giường.
Tôi bị hắn làm đi làm lại mà quên cả thời gian, chỉ loáng thoáng cảm giác được mặt trời dần dần buông xuống, mặt trăng từ từ mọc lên ngoài cửa sổ. Và cải tên Tiết Xán này lại không có ý định ngừng nghi.
Mãi đến tận đêm khuya, tôi kiệt sức và ngủ thiếp đi.
Sau khi ngủ thiếp đi, trong phút chốc, tôi cảm thấy sự lạnh lẽo trên cơ thể mình cuối cùng cũng biến mất.
Tiếp theo, xúc cảm mềm mại buốt lạnh chạm vào trán tôi, một lời thì thầm cực nhỏ vang lên bên tai.
“An Tố, thi tốt nhé!”
Ngày hôm sau, tôi ngủ đến trưa mới tỉnh.
Khi tôi thức dậy thì Tiết Xản đã không còn ở nhà nữa.
Tôi bước tới bàn định học bài thì bỗng thấy trên giáo trình của tôi xuất hiện rất nhiều ghi chủ bằng chữ phồn thể.
Chỗ nào có khả năng ra thi, chỗ nào cần chủ ý, tất cả đều được ghi chủ kỹ càng.
Là Tiết Xán để lại.
Tôi ngây người.
Tôi không ngờ trước khi cái tên này rời đi, hắn vẫn nhớ giúp tôi viết những điểm chính của các môn.
Trong lúc tôi đang ngạc nhiên nhìn đống ghi chú này, một tiếng vang đột nhiên phát ra từ bên ngoài.
Cha mẹ nuôi và An Nhân đã trở lại.
Tôi bước ra khỏi phòng và chào hỏi: “Cha, mẹ, An Nhân, mọi người về rồi.”
Cha mẹ nuôi gật đầu lấy lệ, còn An Nhân thì khịt mũi và bước về phòng mà không thèm nhìn tôi.
Mẹ nuôi nói: “Tổ Tổ, cô để trống ngày thứ bảy tuần này để chuẩn bị tham gia tiệc sinh nhật của em gái cô”
Lúc này tôi mới nhớ, thứ bảy tuần này là sinh nhật của An Nhân.
An Nhân là một ngôi sao nữ vinh quang tột đỉnh trong giới diễn viên. Công ty quản lý chi rất nhiều tiền để tổ chức sinh nhật hàng năm cho cô ta, rất nhiều ngôi sao và người nổi tiếng sẽ tham gia.
Trước giờ tôi rất ghét những dịp như này.
Tôi cau mày: “Mẹ, đã cuối học kỳ rồi, con phải…
Tôi đang định từ chối, mẹ nuôi đã lạnh mặt.
“An Tố, Nhân Nhân là em gái cô, cô làm chị mà cũng không muốn chúc mừng sinh nhật em gái mình à?”
Nhìn vào khuôn mặt không vui của mẹ nuôi, tôi biết tôi không thể từ chối và đành phải gật đầu.
“Tôi sẽ chuẩn bị lễ phục dự tiệc cho cô, cô không phải lo lắng” Mẹ nuôi ra lệnh rồi không để ý tới tôi nữa.
Trong nhà, cha mẹ nuôi cứ xoay quanh An Nhân, lúc thì thảo luận về việc sắp xếp bữa tiệc sinh nhật, lúc thì hỏi cô ta đã ôn tập sao rồi, trông rất hòa thuận vui vẻ.
Tôi giống như một người ngoài cuộc.
Tôi không ở nhà nổi nữa, thế là tôi quay lại ký túc xá của trường.
Điều làm tôi vui mừng đó là Phương Tinh và Hồng Hà cũng ở trường để ôn tập.
Ba chúng tôi ngâm mình trong thư viện mỗi ngày, thời gian trôi qua tuy thống khổ nhưng cũng yên ổn.
Hôm nay, tôi chia sẻ phần ghi chú mà Tiết Xán giúp tôi cho hai nàng.
Hai cô nàng thấy ghi chú thì trợn mắt, kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, sửa kỹ thật đẩy Tổ Tổ, cậu lấy đâu ra vậy?”
“Cha mẹ mời gia sư dạy cho An Nhân, tớ nhân cơ hội học kẻ” Tôi nói dối.
“Nhưng sao người đó lại viết chữ phồn thể chứ”
“À… Bởi vì thầy ấy thích văn hóa truyền thống”
Hồng Hà và Phương Tình không nghi ngờ mà tập trung chép ghi chú.
Khi chép được một nửa, Hồng Hà đột nhiên chọc tôi và nói với giọng ngạc nhiên: “Sao An Nhân với Chung Tuyết lại đi cùng nhau nhi?”
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Chung Tuyết và An Nhân bước ra khỏi thư viện.
Tôi rất ngạc nhiên.
An Nhân luôn ra vẻ mắt cao hơn đầu, bình thường chang thèm chơi với nữ sinh trong trường, sao cô ta lại đột nhiên đi cùng với kẻ lập dị Chung Tuyết chứ?
Nếu nói hai người họ có điểm chung gì, tôi suy nghĩ nát óc cũng chỉ nghĩ ra một điều
Đó là cả hai người họ đều rất ghét tôi.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức có linh cảm xấu và lập tức đứng dậy.
“Tớ đi vệ sinh, các cậu chép ghi chú trước di.”
Tôi nói với Phương Tinh, Hồng Hà một câu rồi nhanh chân đuổi theo Chung Tuyết và An Nhân ra ngoài.
An Nhân mang giày cao gót nên đi không nhanh, cháng mấy chốc tôi đã đuổi kịp bọn họ.
Hai người họ dừng lại ở một chỗ vâng người bên ngoài thư viện, tôi núp trong góc tường nghe lén.
Giọng của Chung Tuyết vang lên trước. “Thế nào, siêu sao, cô không tin những gì tôi nói cơ mà?”
“Cô từng nói cô biết gọi quỷ, sao tôi có thể tin mấy lời điên khùng đó chứ.” Giọng Anh Nhân lộ về sợ hãi.
“Vậy sao bây giờ cô lại tin?”
“Không phải do con quái vật đó của cô à! Tôi cảnh cáo cô, cô mau mau đuổi cái con đỏ đi, bảo nó đừng quấn lấy tôi nữa! Tôi đã tin cô rồi!”
Chung Tuyết cười nhạo.
“A Bàn là con quỷ tôi thích nhất trong những con tôi nuôi, tôi phải nó đi theo cô là phúc phận của cô, cô lại không biết quý trọng.”
Tôi hoảng sợ.
Chung Tuyết thật sự là con cháu Huyền Môn, không chỉ thể mà còn là một người nuôi quý?
“Đừng nói nhảm. Lúc trước cô nói có cách hại chết con á An Tổ, đó là cách nào?” An Nhân nói.
Tim tôi thắt lại.
Đúng như dự đoán, hai người này xúm lại để lên kế hoạch làm sao để hại tôi.
Chung Tuyết không trả lời. Một lát sau, tôi lại nghe thấy giọng An Nhân vang lên.
“Cái gì đây?”
“Hạt châu gọi quỷ, cô tìm cách khiến An Tố
đeo nó, sau đó đi đến nơi nhiều người, cô rung chiếc chuồng này là sẽ xảy ra chuyện rất đặc sắc. Hãy nhớ kỹ, càng nhiều người càng tốt.”
Giọng nói của Chung Tuyết đầy phấn khích và độc ác. Tôi hơi nhô đầu ra và loáng thoáng thấy được cô ta đưa một hạt trân châu và cái chuông nhỏ cho An Nhân.
“Chuyện rất đặc sắc? Rốt cuộc sẽ gọi ra loại quý gi?” An Nhãn nhận lấy đồ và nghi ngờ hỏi.