Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 180



Tôi ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy cánh cửa đã bị đạp rớt luôn xuống đất. Tiết Xán đứng ngoài cửa với vẻ mặt tái mét, đôi mắt đen hừng hực lửa giận nhìn chăm chăm Tạ Phong Tiêu.

Nguy rồi!

Tôi thầm giật mình, vừa định đứng lên giải thích với Tiết Xán, nhưng hẳn đã nhấc đôi chân dài bước châm chậm tới trước mặt Tạ Phong Tiêu. Hai mắt Tạ Phong Tiêu cũng lạnh đi ngay khi nhìn thấy Tiết Xán, anh ta đứng dậy khỏi ghế và nhìn thắng vào Tiết Xán.

Hai người họ đều cao gần một mét chín, chú lùn là tôi đây ngồi trên giường chỉ có thể ngước lên nhìn họ giằng co.

Tiết Xán và Tạ Phong Tiêu đều không nói gì, chỉ cứ thế đứng nhìn đối phương, chỉ có điêu ánh mắt đó rất đáng sợ, tôi đã có thể tưởng tượng ra cảnh tia lửa nổ đùng đùng giữa hai người họ. Cuối cùng, Tiết Xán cười khẩy phá vỡ sự im lặng. “Tôi mới ra ngoài một lúc mà đã có người có ý đồ với vợ tôi rồi à?”

Mặt Tạ Phong Tiêu hơi tái đi, nhưng anh ta nhanh chóng mỉa mai lại: “Tôi chỉ muốn đưa Tiểu Tổ sống một cuộc sống của người bình thường mà thôi. Nói cho cùng, ngày nào cũng ở chung với một con cương thi, cô ấy sắp quên mất mình là người luôn rồi”

Khi Tạ Phong Tiêu châm chọc câu này, tôi thấy đôi mắt đen của Tiết Xán càng sắm màu hơn.

Trời ạ! Đang xảy ra chuyện gì thế này!

Nhìn mùi thuốc súng giữa hai người họ càng ngày càng nồng, tôi hơi luống cuống, vội vàng giảng hòa: “Hai các anh bị sao vậy, có chuyện gì mà phải cãi nhau, á.. Tôi nói rồi định đứng đậy khỏi giường, không ngờ cơ thể còn hơi thiếu máu dẫn đến choáng đầu hoa mắt, thế là ngã ngồi xuống.

Hai người đàn ông đứng bên lập tức biến sắc, nhanh chóng đi qua. Tiết Xán nhanh tay hơn, hẳn vươn ra cánh tay dài ôm tôi vào lòng. Thấy thể, hai gò má của Tạ Phong Tiêu căng chặt, mặt đầy tức giận.

“Cảm ơn..” Tôi nhẹ nhàng nói, rồi mặc cho Tiết Xán thả tôi xuống giường.

“An Tổ không được thoái mái trong người, cậu đi trước đi”.

Tiết Xán vẫn nhìn tôi, không hề liếc mắt tới người đang đứng bên cạnh mà ra lệnh đuổi khách ngay lập tức.

Gân xanh trên trán Tạ Phong Tiêu nổi cá lên. Tôi xấu hổ, chỉ có thể nói: “A Viễn, lần sau có cơ hội em sẽ cùng anh.”

“Không có lần sau!” Tiết Xán dứt khoát ngắt lời, rồi siết chặt tay ôm eo tôi, mắt bùng lên lửa giận: “An Tố, em to gan đến nỗi dám quyến rũ người đàn ông khác ngay trước mặt anh hả?”

Tôi đau đến nhe răng trợn mắt, xấu hổ không thốt ra được một câu nào. A Viễn vẫn chưa đi nữa, hắn cứ thế mà nổi cáu,

không muốn cho người khác con đường sống à! Nhìn thấy hành động “thân mật” này của tôi và Tiết Xán, sắc mặt của Tạ Phong Tiêu càng âm u hơn, anh ta trầm giọng nói: “Tiểu Tố, anh đi trước đây”

Dứt lời, anh ta xoay người rời đi.

“A Viễn, tạm… hít hà! Tiết Xán, anh điên hả!”

Tôi còn chưa kịp tạm biệt với A Viễn, Tiết Xán đã đè tôi xuống giường. Tôi tức giận định mắng hắn, nhưng hẳn đã dùng môi ngăn chặn tôi lại.

Hắn tàn nhẫn cắn xé môi của tôi, chắc chắn là đang trừng phạt tôi. Một lúc lâu sau, khi hắn buông tôi ra, môi của tôi đã sưng lên. Nhưng cái tên này vẫn không áy náy chút nào, chỉ bóp bóp môi tôi, nhíu mày chế bai: “Giống lạp xưởng quá đi”

Fuck!

Cái này không phải là kiệt tác của người nào đó à! Tôi tức giận đẩy hắn: “Đi ra đi, em muốn ăn”

Tiết Xán vẫn không nhúc nhích.Hắn duỗi tay cầm lấy túi giấy ở bên cạnh đưa cho tôi, nhưng vẫn đề tôi dưới thân: “Cứ vậy mà ăn đi.”

Tôi thật sự rất chán nản.Tôi im lặng, nhưng biết rằng mình không có cơ hội thương lượng với cái tên Tiết Xán này, mà tôi còn đói muốn chết, cuối cùng đành phải lấy chân gà ra.

Tôi bát đầu gậm chân gà mà không có chút hình tượng nào, Để trả thù Tiết Xán cử đè ép tôi, tôi còn có ý chạm tay dính đầy mỡ của mình lên chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng của hắn, thậm chí còn quá đáng hơn là dùng cái miệng đầy dầu mỡ của mình cọ vào mặt hắn.

Tôi nhớ Tiết Xán mắc chứng thích sạch sẽ, để coi hắn còn dám tiếp tục đề tôi nữa không!

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ đó là, Tiết Xán không ghét bỏ tôi vì dính đầy dầu mỡ, mà chỉ tủm tay tôi lại và nói: “Đừng nghịch.”

Tôi có chút nân lòng, đành phải tập trung ăn chân gà.

Sau khi ăn xong, tôi xòe tay tới trước mặt Tiết Xán: “Trả ba lô lại cho em.” Tiết Xán vẫn không đứng dậy mà chỉ nhấc tay lên, chiếc ba lô năm trên ghế bên cạnh bay thắng tới.

Tôi sầm mặt mở ba lô rồi lấy điện thoại ra từ bên trong. Tôi đã hôn mê nhiều ngày rồi, không biết trong thời gian này có ai tìm tôi không. Tôi vừa định mở khóa điện thoại của mình, đột nhiên một bàn tay ở bên cạnh đã ngang ngược giật lấy nó.

“Tiết Xán, anh lại sao nữa?” Tôi khiếp sợ nhìn về phía Tiết Xán thì thấy hắn đang nhìn chăm chằm vào điện thoại của tôi, ảnh mất đó giống như đang nhìn kẻ thù của minh.

“Anh làm gì vậy?” Tôi cạn lời, chẳng lẽ điện thoại cũng đắc tội với hãng à?

“Tạ Phong Tiêu cũng có một thứ này đúng không?” Tiết Xán đột nhiên chỉ vào con Minnie trên điện thoại di động của tôi, lạnh lùng hỏi: “Bảy giờ anh mới chợt nhớ ra, lúc trước khi anh cứu hai người từ tay Bạch Phấn Bà ở suối nước nóng của khách sạn, trên điện thoại của cậu ta cũng có treo một con rất giống

Tôi thầm giật mình một cái. Mẹ nó, khả năng quan sát và trí nhớ của Tiết Xán tốt quả thể rồi thì phải. Tôi không dám nói dối, chỉ có thể ấp ủng ứ một tiếng. Vẻ mặt của Tiết Xin càng xấu hơn.

“Thảo nó ra cho anh.” Ngay sau đó, hãn bóp chật con Minnie đó: “Anh bỏ ra năm mươi triệu chỉ để mua một chiếc móc khóa trang trí đội cho em với tên khốn kiếp đó ư?

Khi thấy Tiết Xán sấp bộp nát con chuột Minnie, tôi sợ đến nổi vội vàng ôm lấy cánh tay của hắn.

Đối với tôi, chiếc móc khóa Minnie này không chi đơn giản là một món quả ma A Viễn tặng cho tôi nữa.

Trong mấy năm qua, mỗi khi phải chịu oan ức ở nhà họ An, tôi đều sẽ tâm sự với chiếc móc khóa này và nhớ lại những ngày tháng gián đơn tốt đẹp ở cô nhi viện.

Nhưng dù có nói với Tiết Xán những điều này, hắn cũng không thế hiểu được, vì vậy tôi quyết định nói đối,

“Nó không phải là móc khóa đồi!” Tôi giải thích: “Nó là món quà mà viện trưởng Ngô đã mua cho em và A Viên hồi còn nhỏ, hai bọn em môi người một con. Từ nhỏ đến lớn, viện trưởng Ngô chi tăng cho em một món quà như thế, anh không được làm hỏng.”

Tiết Xán biết y nghĩa đặc biệt của viện trưởng Ngô đối với tôi nên tay hân hơi cứng đờ, cuối cùng vẫn ném trả lại Minnie cho tôi.

Tôi vội vàng kiếm tra con Minnie, may là nó không bị sao. Nhưng tôi còn chưa kịp thở phào, Tiết Xán đã lạnh lùng lên tiếng.

“Vi không thể cham vào cái này, anh sẽ xẻ cải của thắng nhóc kia”

Dứt lời, hân thực sự đứng dậy và đi ra ngoài.

“Khoan đã”

Tôi lại sợ đến nỗi ôm lấy eo hắn.

Ông trời ơi, rốt cuộc là tại sao con lại thích một gã nam quỷ ngang ngược như vậy hả.

Tôi thầm than trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Không được đầu Tiết Xán, đó cũng là quả viện trưởng Ngõ tặng cho anh ấy. Nếu làm hỏng nó, viện trưởng Ngô cũng sẽ đau lòng!”

Tôi biết dù mình có nói giúp Tạ Phong Tiêu cũng võ ích, chỉ có thể nhắc tới viện trưởng Ngô. Tiết Xán dừng lại, quay đầu tức giàn nhìn tôi: “An Tố, người mà em quan tâm nhiều thật đấy”