Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 349



“Ngẫu nhiên?” Phương Tình hai mắt nhìn chằm chằm. “Cậu sao lại có số đào hoa như vậy? Tình cờ gặp được bác sĩ, còn rất đẹp trai?

Không bao lâu chúng tôi đã đến văn phòng của Hạ Lẫm, trước khi vào cửa, anh ấy nhẹ giọng nói: “Bệnh nhân vào là được rồi, bằng hữu có thể chờ ở ngoài.”

Hồng Hà và Phương Tình làm mặt quỷ với tôi rồi ngồi xuống ở bên ngoài.

Tôi bước vào phòng làm việc của Hạ Lẫm ngồi xuống, đóng cửa lại, anh ta đi tới, không nói lời nào, đặt nhiệt kế điện tử vào tai tôi.

Với hai tiếng bíp, anh ta nhìn xuống và cau mày, “Cô không bị sốt.”

“Trước đó tôi bị sốt, nhưng không biết tại sao rất nhanh liền hết rất nhanh liền hết.” Tôi giải thích, nhưng tôi cảm thấy hơi nhảm nhí khi nói ra.

Hạ Lẫm không trả lời, chỉ có ánh mắt rơi vào mu bàn tay của ta.

Hình bát quái màu đỏ dường như nhạt đi một chút.

“Thực ra, không phải chỉ là lần này tôi bị sốt.” Tôi do dự, quyết định nói với Hạ Lẫm về tình trạng của mình, “Có vẻ như gần đây tôi sẽ tự phục hồi cho dù bị ốm hay bị thương. Tôi bị sao vậy.? ”

So với lo lắng của mình, Hạ Lẫm vẻ mặt bình tĩnh.

Chính xác mà nói, hắn thậm chí còn không hề ngạc nhiên.

“Tiết Xán ở đâu?” Hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo hỏi một câu.

Tôi sửng sốt.

Trong trí nhớ của tôi, quan hệ giữa Tiết Xán và Hạ Lẫm không tốt, từ khi nào hắn quan tâm đến Tiết Xán?

“Tôi… không biết…” Nhắc đến Tiết Xán, trong nháy mắt lồng ngực vẫn còn có chút nhói đau, tôi bất giác cúi đầu xuống.

Hạ Lẫm vừa nhìn ta thêm vài lần.

“Bị đá rồi?” Hắn nói nhẹ.

Tôi khẽ giật mình, chợt quên đi nỗi bi thương.

Tiểu tử thối này, có cần nói thẳng như vậy không?

“Có thể nói …” Nhưng là lần này tôi không thể phản bác, chỉ có thể giật giật khóe miệng giễu cợt.

Hạ Lẫm lộ ra vẻ kinh ngạc, “Làm sao có thể?”

“Làm sao mà không được?” Tôi giả bộ thản nhiên.

Hạ Lẫm trong mắt lộ ra nghi hoặc, nhưng theo tính tình hắn hiển nhiên không truy hỏi tôi.

“Vì bị đá nên cô mới buồn nên phát sốt?” Anh hỏi ngược lại tôi.

“hmm …” Ta phủ nhận, “Gần đây áp lực rất nhiều…”

Khi Hạ Lẫm nhìn chằm chằm ta, nhìn chằm chằm đến mức sởn cả tóc gáy, hắn đột nhiên nói: “Cuối tuần theo giúp ta đi một nơi đi.”

“Hả?” Tôi nhảy dựng lên vì suy nghĩ của Hạ Lẫm.

“Dù sao cô thất tình ở nhà cũng là hối hận, không bằng đi giúp ta một chuyến.”

Hạ Lẫm vẫn là nói thẳng muốn chết tôi tức cũng không được, không tức cũng không được.

Cuối cùng cứ như vậy mơ mơ hồ hồ đồng ý.

Tôi hẹn Trần Hoán với Phương Tình vào chủ nhật, nên tôi hẹn với Hạ Lẫm vào sáng thứ bảy.

Trên đường trở về, Hồng Hà và Phương Tình liên tục kéo tôi hỏi về Hạ Lẫm khiến tôi rất bất lực.

Ngày hôm sau thân thể đã hoàn toàn khôi phục, thần sắc cả người đều khỏe khắn, Phương Tình bọn họ đều hoa si hề hề khen Hạ Lẫm y thuật giỏi.

Tôi trong lòng phi một tiếng, tên này còn không cho tôi uống thuốc, y thuật giỏi cái quỷ.

Nhưng bản thân tôi cũng không hình dung được thân thể của mình một chút, sốt 41 độ cho dù hạ sốt cũng không có nghĩa hồi phục nhanh như vậy được.

Vào đến lớp, mọi người đã ồn ào chờ đến lớp.

Mặc dù thân thể đã bình phục, nhưng vì chuyện của Tiết Xán, vẫn có mấy phần mất hồn mất vía, đụng đầu vào người nào đó, tôi cũng không thèm để ý.

“Ôi!” Tôi xoa xoa cái đầu đau, vội vàng xin lỗi, “Thực xin lỗi”.

Nhưng khi tôi nhìn lên và thấy người mình đụng phải, tôi không khỏi sửng sốt.

Người mà tôi đụng phải là một phụ nữ trung niên trạc bốn mươi tuổi, nhưng cô ấy bảo dưỡng rất tốt, làn da mịn màng thanh tú như thiếu nữ đôi mươi, nhìn có chút quen mắt, tôi lập tức nghĩ không ra đã gặp ở nơi nào.

Đối với lời xin lỗi của tôi, cô ấy cười thản nhiên và nói: “Không sao đâu.”

Khi lời nói đó rơi xuống, cô bước lên bục và bắt đầu chuẩn bị giáo trình cho cả lớp.

Tôi và Hồng Hà bước đến chỗ ngồi xuống, cuối cùng không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Nữ giáo viên này là ai vậy? Cô ấy thật xinh đẹp. Sao tôi không biết khoa chúng tôi có một cô giáo xinh đẹp như vậy?”

Sắc mặt Hồng Hà đột nhiên có chút kỳ quái, hắn nhỏ giọng nói: “Là Khúc La Thành, Khúc yêu bà a? Cô ấy vẫn luôn dạy khóa học này.”

“Khúc La Thành?” Tôi sững sờ, nghĩ đến nữ giáo viên mập mạp, tàn nhẫn với nếp nhăn và vết mụn trong trí nhớ, “Tại sao cô ấy lại hoàn toàn thay đổi?

“Mấy ngày nay cậu luôn không đến lớp, thật không biết.” Giọng Hồng Hà càng nhỏ hơn, “Mấy ngày trước cô ấy đến lớp, đột nhiên thành ra thế này”.

“Điều này đã thay đổi quá nhiều, không phải là phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Tôi không thể không nói.

“Không thể.” Phương Tình ngắt lời, “Cô ấy mỗi ngày đều đến trường, sau một đêm đột nhiên liền xinh đẹp, phẫu thuật thẩm mỹ gì có thể nhanh như vậy?

Càng nghe, tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Khuôn mặt của Khúc La Thành đã thay đổi, ngay cả sống mũi và khuôn mặt cũng thay đổi, nếu không phải phẫu thuật thẩm mỹ, tôi thực sự không thể nghĩ ra cách nào để tạo ra sự thay đổi lớn như vậy cho một người.

Sau khi Khúc La Thành trở nên xinh đẹp, cô ấy dường như trở nên dịu dàng và tự tin, trước kia trong lớp từng mắng người, nhưng sau buổi học này, không mắng ai, cô ấy rất dịu dàng, khi chuông reo, cô ấy bước lên giày cao gót. bước ra khỏi lớp học.

Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy rời đi trước khi cùng Phương Tình đi ăn tối.

Trên đường đến căng tin, chúng tôi gặp một cậu bé đeo kính gọng đen, xách túi lớn túi nhỏ đi trên đường, loạng choạng như muốn ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tôi nhận ra rằng anh chàng này là người của câu lạc bộ bói toán, người đã xem bói cho tôi trong Tuần lễ Câu lạc bộ.

Nhìn thấy một chiếc hộp trên tay sắp rơi xuống, tôi vội vàng bước tới.

“Cẩn thận!”

Tôi khó khăn giúp anh ta ổn định cái hộp.

“A, cảm ơn … cảm ơn …” Nam sinh đầu đầy mồ hôi nói, từ trong hộp ngước mắt lên, nhận ra tôi và tỏ vẻ ngạc nhiên, “Là cậu?”

“Tố Tố, cậu biết hắn sao?” Phương Tình, bọn họ hiện tại cũng ở đây, nhìn thấy bộ dáng chật vật của thiếu niên, không nhịn được lấy vài cái hộp nhỏ từ hắn.

“Cảm ơn …” Nam sinh nhanh chóng nói, “Tôi cần chuyển những thứ này đến phòng học của câu lạc bộ, nhưng không ai trong câu lạc bộ của chúng tôi có thể giúp tôi …”

Tôi hiểu nó đại khái.

Cơ quan xem bói của nam sinh này có lẽ là chỉ huy bóng bẩy duy nhất, tôi chịu không nổi nên cùng Phương Tình đi giúp cậu ấy dọn đồ.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến phòng học câu lạc bộ bói toán.

Nói thẳng ra rằng câu lạc bộ là một lớp học, nói trắng ra, nó là một nơi nhỏ bé như một cái kho.

“Cái đó… Hôm nay đa tạ.” Thầy bói xoa xoa tay nói với chúng tôi: “Lần trước tôi không tự giới thiệu. Tôi tên là Tiền Thuận”.

Con trai Tiền Thuận?

Cái tên khá buồn cười, tôi và Phương Tình, Hồng Hà không khỏi mím môi.

Tiền Thuận xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Tôi không biết cảm tạ mọi người như nào, hay để tôi tính cho mọi người một quẻ?”