Trước sự chế nhạo của Hạ Doanh tôi không nói gì cả, đương nhiên tôi biết tại sao cô ấy lại chế giễu tôi. Quả thực, theo lẽ thường, chiếc hộp ở giữa rất có thể có thứ gì đó, tiếp theo là chiếc bên phải, và câu trả lời khó xảy ra nhất là bên trái. Nhưng tôi đã chọn một câu trả lời không thể theo lẽ thường.
Tôi không thèm để ý tới Hạ Doanh, chỉ nhìn về phía ba vị trưởng lão ở nói: “Mời ba vị trưởng lão công bố kết quả.” truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh
Thấy tôi không để ý đến cô ta, sắc mặt Hạ Doanh không khỏi khó coi đi mấy phần, nhưng cũng không quá thể hiện thái độ, cô ta cũng nhìn về phía ba vị trưởng lão nói: “Các vị trưởng lão, xin hãy nhanh chóng thông báo kết quả. Xem có phải tôi tính đúng hay không?”
Không giống với Hạ Doanh, tôi thấy biểu hiện của ba vị trưởng lão rất phức tạp.
Vẻ mặt của đại trưởng lão vẫn rất là căng thẳng, nhưng có thể mơ hồ thấy ông ấy có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút, Nhị trưởng lão nở nụ cười thoải mái, còn biểu lộ đặc sắc nhất là Tam trưởng lão.
Tôi nhìn thấy sắc mặt của ông ta lúc trắng lúc xanh, đột nhiên hét lớn một tiếng: “An Tố! Ngươi căn bản chính là đoán mò đúng không! Ngươi cũng không phải là tự mình tính ra, chỉ là may mắn thôi. Kết quả lần này không thể giữ!”
Nghe được lời nói của Tam trưởng lão, trái tim vốn dĩ đang lơ lửng của tôi đột nhiên rơi xuống.
Trời ạ, vậy mà tôi thực sự tính đúng! Có vẻ như Đại trưởng lão thực sự không lừa dối tôi, mà chỉ cho tôi con đường đúng đắn.
Khi tôi thắng được cuộc so tài này ngay cả bản thân còn cảm thấy chấn kinh trong lòng -truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh
Tôi hiểu rất rõ tính cách của đại trưởng lão, người hoàn toàn là một người tính tình lạnh lùng, thiết diện vô tư hơn người. Tuy tôi là đích nữ của Hạ gia nhưng từ khi vào nhà ông ấy đã rất nghiêm khắc với tôi, cho nên tôi không thấy có cảm xúc gì khác. Tại sao lần này ông ấy lại giúp tôi? Chẳng lẽ là không muốn tôi thua người trong chi thứ? Nhưng điều này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của ông ấy.
Trong lòng đang khó hiểu, Nhị trưởng lão bắt đầu thông báo kết quả cuộc thi này, ông ấy bước tới ba cái hộp trên bàn, vỗ tay một cái, cả ba cái hộp liền tự động mở ra.-truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh
Ngay khi chiếc hộp được mở ra và nhìn vào bên trong, Hạ Doanh đã hét lên một tiếng thấu tim.
“Không! Không thể! Làm sao có thể?”
Tôi thấy phần giữa và bên phải của ba hộp đều trống, chỉ có hộp bên trái được nhồi một chiếc lá.
Ngay cả tôi cũng bị làm cho choáng váng.
Trước đây tôi còn tưởng rằng Hạ gia sẽ dùng làm khảo nghiệm, ít nhất cũng là vàng bạc châu báu nhưng không ngờ ba vị trưởng lão vậy mà lại tùy tiện nhét một chiếc lá vào.
“Không thể!” Hạ Doanh vẫn là không muốn tiếp nhận chuyện mình bị tôi đánh bại, tiếp tục gào thét, “Tôi rõ ràng là tính được tam trưởng lão bỏ thứ này vào, ngay cả lá cũng phải ở bên phải! Không thể nào là ở trên trái!”
Quả nhiên, quá trình tính toán của Hạ Doanh giống hệt như của tôi, đều dựa trên những thứ của ba vị trưởng lão bỏ vào đồng thời suy tính đó hẳn là thứ quý giá, như hai giả thiết bên trên.
Nhị trưởng lão lạnh lùng nhìn Hạ Doanh, “Ý của ngươi là chúng ta còn phải an bài lần so tài lần này theo ý của ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, lần này chúng ta không phải ở đây cất lá, mà là ngẫu nhiên tìm một hạ nhân đến thả, nên ngươi mới có thể tính sai”
Hạ Doanh sắc mặt tái nhợt, chợt run lên: “Chuyện này làm sao có thể…”
“Tại sao không thể như thế này?” Nhị trưởng lão đến cùng là người của dòng chính, hiển nhiên cũng không nhìn được bộ dạnh phách lối của Hạ Doanh. “Ngươi coi như suy tính của mình là điều đương nhiên đúng, đây chính là điều tối kị. Ngươi tự mình phạm phải điều tối kị, còn muốn đổ lỗi cho người khác sao “-truyện dịch bởi Hoàng Ngọc Quỳnh
Hạ Doanh bị giáo huấn đến sắc mặt trắng xanh, một câu cũng không nói, chỉ có thể nhìn Tam trưởng lão cầu cứu.
Tam trưởng lão vẻ mặt ủ rũ, chậm rãi nhìn tôi, “An Tố, ngươi chẳng phải trước đó nghĩ rằng lần này chúng ta thả đồ vật không trân quý, sẽ không phải là cái ta đặt không phải sao”
Trước câu hỏi hung hăng của Tam trưởng lão, tôi im lặng không nói.
“Còn chưa đoán được những thứ này thì làm sao có thể tính ra kết quả chính xác được? Hay là đơn giản là ông mù!” Tam trưởng lão hiển nhiên là không muốn tiếp nhận kết quả tỉ thí này, bởi vì nếu Hạ Doanh thua tôi cũng có nghĩa là tôi tiến gần hơn một bước tới trung tâm quyền lực của Hạ gia, điều chắc chắn mà chi thứ họ muốn thấy.
Tôi sắc mặt lạnh lùng nhìn Tam trưởng lão, thấp giọng nói: “Tôi nghĩ ba vị trưởng lão sẽ không thiết định nội dung so tài lần này lại đơn giản như vậy, cho nên kiếm tẩu thiên phong. Có vấn đề gì sao?”
Tam trưởng lão không nói được lời nào với tôi, tuy rằng vẫn không thể tiếp nhận, nhưng đột nhiên hướng phía Đại trưởng lão quát: “Đại ca, người đã lén lút giúp nha đầu này sao?”
Tôi trong lòng chấn động, không ngờ Tam trưởng lão nhanh như vậy liền đoán ra được sự kì hoặc trong vấn đề này, nhưng trên mặt tôi vẫn giữ bình tĩnh, nghiêm nghị nói: “Tam trưởng lão, người đang nói cái gì vậy? Đại trưởng lão từ trước tới nay đều công chính, người là đang chất vất ngài ấy sao?
Tôi nói càng gay gắt, Tam trưởng lão tái mặt, liền nói: “Ý của ta không phải như vậy.”
“Vậy người có ý gì? Còn có chuyện này…” Tôi nói tiếp, ánh mắt càng ngày càng sắc bén, “Từ khi bắt đầu đến giờ người cùng Hạ Doanh liền mở miệng nói những lời vô lối, phải chăng đã quên tôi là đích nữ của Hạ Gia, càng chẳng phải nên gọi tôi một tiếng Đại tiêu thư hay sao”
Liên quan đến vấn đề xưng hô của Tam trưởng lão và Hạ Doanh, tôi vốn không muốn truy cứu, nhưng bây giờ để chuyển hướng sự chú ý của mọi người, tôi phải dùng chuyện này để lên tiếng.
Danh gia vọng tộc quan tâm nhất đến lễ tiết, Tam trưởng lão lập tức không dám nói thêm gì nữa.
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa.” Lúc này, đại trưởng lão liền mở miệng, kịp thời ngăn cản cuộc hỗn loạn này. “Kết quả của cuộc tỉ thí đã rõ ràng rồi. Đại tiểu thư, mời đi theo ta, ta có đồ vật muốn đưa cho cô.”
Hai mắt tôi sáng lên, cũng lười với Tam trưởng lão và Hạ Doanh này tranh luận nữa nhanh chóng đứng dậy rời đi,một mạch đến thư phòng của Đại trưởng lão.
Sau khi vào phòng, Đại trưởng lão bước đến bàn đọc sách trước mặt, nhấn lên nghiên mực, ngay lập tức tôi nghe thấy tiếng ầm ầm của giá sách bên cạnh, giá sách mở ra, lộ ra phía sau có một vách tường, trong vách tường có một chỗ trũng đặt một chiếc hộp trong đó.
Đại trưởng lão chậm rãi đi tới trước tường, cầm lấy hộp mở ra trước mặt ta, chỉ thấy bên trong có một cây sáo ngọc trong vắt, tôi cảm nhận được linh lực thuần khiết tỏa ra từ cây sáo ngọc, trong lòng trở nên kích động
Đại trưởng lão không có nói dối tôi, thật sự muốn cho tôi Thần khí!
Tôi vừa định đưa tay cầm lấy cây sáo ngọc, không ngờ động tác của Đại trưởng lão lại nhanh hơn, đem sáo ngọc ra khỏi hộp và giữ nó trong lòng bàn tay, đồng thời mảy may không có ý gì là đưa cho tôi cả.