“Ai?” Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi, linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, tôi nhanh chóng giơ tay đánh vào nơi kết giới bị xé rách.
Ngay sau đó, một lực lượng ma quái quen thuộc dâng lên từ vết rách.
Mặc dù nó không thể đối chọi với sức mạnh linh lực của tôi, nhưng nó vẫn tránh được một cách nhẹ nhàng.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc ma quái trong đó, sắc mặt tôi khẽ thay đổi.
Chết tiệt, là Ninh Uyển Uyển.
Tôi còn đang thắc mắc làm cách nào mà cô ta lại đột ngột rời khỏi nhà họ Phương, hóa ra bấy lâu nay cô ấy ẩn nấp trong bóng tối, chờ cơ hội mới ra tay.
“Đây là ma nữ khác xông vào Phương gia cùng với cô.” Lúc này Lục Yến cũng nhận ra hồn khí của Ninh Uyển Uyển, sắc mặt khẽ đổi, “Là thù hay là bạn?
“Ít nhất đối với tôi cũng là kẻ thù.” Tôi nhanh chóng nói, sau lưng bảo vệ Lục Yến sau lưng, nhìn thẳng vào nơi kết giới nứt ra phía trước.
Tôi thấy Kết Giới nhanh chóng bị xé nát, không khí hơi méo mó như giẻ rách, trong khe nứt có một bóng người lóe lên.
Nhìn thấy bóng dáng kia, sắc mặt tôi hơi đổi, Lục Yến phía sau càng thêm kích động, hai mắt chợt đỏ lên, thất thanh gào thét: “Lưu Ninh Ninh! Đồ nữ nhân không biết xấu hổ! Ta sắp giết chết ngươi!” “
Vừa nói cô ta vừa lao tới, may mà tôi tinh mắt, nhanh tay, tôi tóm lấy cô ta, “Bây giờ không phải lúc kích động, chờ một chút.”
Bây giờ Lục Yến rõ ràng đã tin tưởng tôi hơn, nghe xong lời tôi nói, cô ấy gần như dừng lại nhưng không ngừng phát ta sát khí và thù địch trong mắt, cô ấy đứng đó, run lên vì tức giận và nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Không phải là Ninh Uyển Uyển, mà là Phương phu nhân, Lưu Ninh Ninh, người lần đầu tiên đi vào qua khe hở kết giới này vào lúc này, và theo sau là Ninh Uyển Uyển, Ninh Uyển Uyển đứng sau lưng bà ta, hất cằm lên vẻ mỉa mai nhìn tôi..
Nhìn sự kết hợp này trước mặt, nếu tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi thật quá ngu ngốc.
Tôi chế nhạo, thấp giọng nói: ” Phương phu nhân đúng là có tầm nhìn đặc biệt. Không muốn cùng người sống hợp tác, mà lại chọn ma nữ hợp tác.”
“Ta đã muốn cùng cô hợp tác.” Mặc dù Phương phu nhân là một nữ nhân không có học thức, nhưng phải nói là tính tình tàn nhẫn, lúc này đây rõ ràng là sợ hãi, nhưng những gì bà ấy nói vẫn là bình tĩnh, “Đáng tiếc, cô không muốn vậy.”
Trong lòng tôi càng chế nhạo.
Bây giờ tôi đã hiểu kế hoạch của Phương phu nhân, Phương Hải hẳn đã nói với cô ấy rằng không chỉ tôi tra hỏi anh ấy khi bị anh ta điều khiển tràng hạt, mà Ninh Uyển Uyển còn hỏi về tung tích của Kim Ô Sa. Nên bà ta tìm tôi là “đồng minh”, mà cũng tìm đượcNinh Uyển Uyển. Hẳn là hai bên đều bà ta đều nói như nhua, nhưng không biết bên nào có khả năng thực hiện mục đích của bà ta nên bà ta đề phòng một trong hai bên phản bội mình.
Nhưng tôi phải thừa nhận rằng những lo lắng của bà ấy là đúng, giống như tôi không thực sự muốn hợp tác với bà ấy, nên bà ấy đã dùng một lá bài khác trong tay là Ninh Uyển Uyển để xử lý tôi.
Nó chỉ…
Vòng cung khóe miệng càng thêm khinh thường, giễu cợt: “Phương phu nhân, cho dù ngươi tìm được ma nữ này giúp sức, cũng sẽ không thể uy hiếp gì đến tôi, bởi vì cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi. “
Khuôn mặt Ninh Uyển Uyển vẫn xinh đẹp động đậy dưới tác dụng của ảo ảnh, sắc mặt hơi ủ rũ, “An Tố, cô đừng có nói những lời cho tôi cảm giác xấu hổ.”
Tôi cũng không thèm để ý đến cô ta, chỉ nhìn Phương phu nhân rồi nói nhỏ: “Lưu Ninh Ninh, hồi đó bà lừa Lục Yến sinh con cho bà, lsau này còn phong ấn hồn cô ta hơn mười năm.” Lục Yến,cô ấy rất mong bà có thể nhận lỗi, để Lục Yên trút bỏ oán hận trong lòng mà đi đầu thai. “
“Tôi không muốn bà ấy xin lỗi tôi! Tôi sẽ giết con mụ này, chỉ có máu mới có thể trả lại cho tôi những lỗi lầm bà ta đã gây ra cho tôi năm xưa!” Lục Yến ở bên cạnh bỗng nhiên kích động, vừa mắng vừa định lao vào Phương phu nhân.
Tôi nhanh chóng đưa tay lên gõ vào hoa huy*t của cô ấy, cô ấy lập tức nhìn tôi đầy oán hận.
Đây là cách tôi thực sự định giúp Lục Yến.
Mặc dù bản thân không chịu buông bỏ ân oán, nhưng nếu Phương phu nhân thành tâm nhận lỗi và thành tâm cầu xin chuộc tội, ta sẽ có cách hóa giải ân oán, cho cô ấy đi đầu thai.
Nhưng hiển nhiên, Phương phu nhân là không muốn.
“Biết rồi!” Khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp của Phương phu nhân trở nên ủ rũ, “Thừa nhận ư? Tôi không thừa nhận với ả đàn bà khốn khiếp này! Ninh Uyển Uyển! Đi giết cả hai đi! Giết cả hai người bọn họ!”
Không ngờ khi Phương phu nhân nhìn thấy vụ bê bối của mình bị bại lộ, cũng muốn giết luôn cả tôi.
Nhưng Ninh Uyển Uyển không nhúc nhích, mà là lạnh lùng nhìn Phương phu nhân, “Tôi chỉ hứa giúp bà giết Lục Yến, An Tố, thì không dễ dàng như vậy.”
Phương phu nhân giậm chân giận dữ, “Tốt, tốt! Giết Lục Yến trước!”
Ninh Uyển Uyển chỉ hơi nhón gót, lao về phía Lục Yến.
Tôi và Ninh Uyển Uyển nhanh chóng đánh nhau trên không trung, Ninh Uyển Uyển lạnh giọng nói: “An Tố, ngươi chỉ cần không làm gì! Chỉ cần giết Lục Yển này đi, bà ta nói cho chúng ta biết tung tích của Kim Ô sa ở đâu chúng ta chia sẻ thông tin cho nhau! “
Lời nói của Ninh Uyển Uyển chỉ đơn giản là một câu nói hài hước nhất mà tôi từng nghe trong đời.
Đừng nói là không tin Phương phu nhân, tôi càng không tin Ninh Uyển Uyển.
“Không phải tôi tọc mạch.” Tôi chế nhạo, “Chỉ là tôi biết, tôi muốn biết tung tích của Kim Ô Sa bằng cách khác tốt hơn.”
Vừa dứt lời, tôi nhanh chóng gia tăng linh lực trong tay, Ninh Uyển Uyển đột nhiên mất lực phản kháng, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, hạ ngón chân một cái, ngã xuống trước mặt Phương phu nhân.
“A! Ngươi làm sao vậy!” Phương phu nhân không ngờ tôi đột nhiên xông tới chỗ bà ấy, sợ tới mức muốn bỏ chạy.
Nhưng làm sao bà ấy có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
Vừa giơ tay,tôi liền nắm lấy cổ của bà ấy, túm đến trước mặt, lạnh lùng nói: “Lưu Ninh Ninh, tôi sẽ hỏi bà một lần, Kim Ô Sa ở đâu, nếu như bà không nói, tôi sẽ giét bà ngay lập tức!”
Phương phu nhân tái mặt sợ hãi, nhưng bà ta vẫn miễn cưỡng giả bộ bình tĩnh nói: “Cô sẽ không dám giết tôi! Cô giết tôi rồi làm sao biết tung tích Kim Ô sa ở đâu.
Tôi chế nhạo, “Nhưng nếu tôi không giết bà, bà cũng đâu nói cho tôi biết nó ở đâu, tôi chán chơi trò uy hiếp này lắm rồi. Thay vì chơi đùa tôi thà rằng giết bà cho nhẹ nợ.
Tôi đã từng nhìn qua Phương phu nhân, bà ấy sẽ không bao giờ nói cho tôi biết tung tích của Kim Ô Sa, bởi vì bà ta biết tôi lo lắng tìm Kim Ô Sa sẽ không dám làm gì bà ấy, cho nên cũng không sợ hãi.
Đã đến lúc tôi phải giết chết sự tự tin của bà ấy!
Nghĩ đến đây, tôi bỗng gia tăng sức mạnh trong tay.
Phương phu nhân bị túm chặt đến đỏ bừng mặt, hoảng sợ hét lên: “Cô không thể giết tôi! Trên đời này chỉ có tôi mới biết Kim Ô Sa ở đâu! Còn Kim Ô Sa chính là bảo bối huyết thống của tôi, tôi đã đặt kết giới cho nó! Cô cứ giết tôi đi!” Cô đừng bao giờ nghĩ đến việc tìm thấy Kim Ô Sa nữa! “