Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 675



“Dừng tay!”

Một thanh âm thanh lãnh đột nhiên từ bên cạnh vang lên, tôi nhìn thấy một thân đạo hắc ảnh hiện ra.

Là Ninh Trác.

Anh ta đứng trước mặt Tiết Xán, thấp giọng nói: “Thả muội ấy ra.”

Tiết Xán có chút nhíu mày, nhìn thấy Ninh Trác cùng các Quỷ Hồn của Ninh gia bên cạnh, bờ môi lộ ra một tia cười giễu cợt, “Hiếm có dịp cả Ninh gia các người đều ở cùng một chỗ như này. Cơ hội tốt như vậy, ta làm sao có thể bỏ qua?”

Tôi hiện tại có thể cảm thấy hồn phách của Tiết Xán đã hoàn toàn khôi phục. Không chỉ có như thế, quỷ khí cũng khôi phục như trước kia, là cường đại quỷ khí không ai bì nổi. Cho nên nói dù là Ninh Trác trước kia ở đây, cũng chưa phải đối thủ của Tiết Xán, huống hồ bây giờ thân thể của anh ta vẫn đang thụ thương, chính xác là Tiết Xán hoàn toàn có thể đem người nhà họ Ninh giải quyết sạch sẽ.

Trong lòng tôi run lên, đi đến bên cạnh Tiết Xán, thấp giọng nói: “Tiết Xán, chàng thả Ninh Trác đi.”

Tiết Xán mặt tối sầm lại, quay đầu nhìn tôi, sâu trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia lửa giận, “An Tố, nàng đang cầu xin cho Ninh Trác sao?”

“Lần này nếu như không phải Ninh Trác xuất thủ yểm trợ thì việc ngưng tụ hồn phách của chàng sớm đã bị người nhà họ Ninh phá hỏng.” Tôi thấp giọng nói, “Cho nên cũng coi như chàng nợ hắn 1 lần. Đã như vậy, chàng bỏ qua cho hắn lần này đi.”

Tôi thừa nhận là tôi đã mềm lòng.

Ninh Trác vì tôi mà làm đến nước này, tôi thực tình không thể trơ mắt nhìn Tiết Xán giết anh ta.

Không thể không nói, tôi chính xác là nói đúng sự tình. Tiết Xán dù thế nào chăng nữa cũng không hề muốn thiếu nợ Ninh Trác, cho nên chàng mặt không chút thay đổi nói: “Ninh Trác, ngươi đi.”

Nhưng Ninh Trác không hề cử động, chỉ là thấp giọng lặp lại một câu: “Ngươi thả Ninh Uyển Uyển”.

Ninh Uyển Uyển nghe thấy lời Ninh Trác, thân thể khẽ run, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nước mắt không ngừng, “Ca ca..”

Tuy nói Ninh Trác lần này vì tôi mà đối nghịch lại với Ninh Uyển Uyển, nhưng dù sao nàng ta cũng là muội muội duy nhất, người thân duy nhất, Ninh Trác chưa từng muốn để Ninh Uyển Uyển gặp an nguy.

Tiết Xán nghe thấy Ninh Trác, cười lạnh một tiếng, “Ngươi coi ta là ai? Được voi đòi tiên, ngươi cho rằng ta đang làm việc thiện sao?”

“Nếu như Ninh Uyển Uyển không đi, hôm nay ta cũng sẽ không đi.” Ninh Trác lạnh lùng nói.

“Tốt, đây chính là do ngươi chọn.” Tiết Xán đáy mắt hiện lên một tia sát ý.

Mắt thấy Tiết Xán cùng Ninh Trác đang sắp sửa gây nên đại chiến, tôi gấp gáp tiến vào giữa hòa giải.

Nắm chặt tay Tiết Xán, tôi hạ giọng: “Tiết Xán, chàng thả Ninh Uyển Uyển đi.”

“An Tố, nàng có biết nàng đang nói gì không!!” Tiết Xán cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt bùng phát lửa giận.

Tiết Xán lúc này thân thể vừa khôi phục, tôi trước đó có xem qua một số thư tịch về ngưng tụ hồn phách, mặc dù quỷ khí đã khôi phục nhưng vẫn là cần thời gian thích ứng, chưa thể vận dụng hoàn toàn linh lực, nên tôi thật không muốn nhìn Tiết Xán cùng Ninh Trác xung đột.

Không chỉ có như thế, tôi cũng không muốn để Ninh Trác thụ thương.

Thế là tôi chỉ có thể nói: “Ân oán giữa em và Ninh Uyển Uyển, em muốn để 2 người chúng em tự giải quyết, nếu như lúc này chàng giết Ninh Uyển Uyển, nghĩa là em không thể tự mình báo thù, vậy thì còn ý nghĩa gì chứ?”

Tiết Xán nhíu mày nhìn tôi, một lát sau thấp giọng nói: “Nàng thật muốn như vậy?”

Tôi nhìn Tiết Xán, ngữ khí ôn nhu, “Bất luận như thế nào, chỉ cần chàng trở về bên cạnh em, đây là điều em quan tâm nhất.”

Lời này tôi nói xuất phát từ chính sự chân thành của tôi, Tiết Xán trở lại được như lúc xưa, là tôi đã hạnh phúc nhất rồi, ân oán với Ninh gia, tôi cũng không còn quá để tâm nữa.

Tiết Xán nghe thấy tôi, đáy mắt hiện lên một tia sáng, cuối cùng vẫn là hừ lạnh một tiếng, “Tùy theo ý nàng vậy.”

Nói, hắn một tay hất ra Ninh Uyển Uyển, đưa nàng hung hăng nện vào trên tường, Ninh Uyển Uyển thương thế trên người lập tức càng thêm nặng.

Ninh Trác sắc mặt tái xanh, con mắt như lưu ly đảo qua tôi cùng Tiết Xán nắm chặt tay, trong đó hiện lên mấy phần lãnh ý, nhưng rốt cuộc là không nói gì, chỉ là mau chóng đỡ Ninh Uyển Uyển dậy, mũi chân nhẹ một điểm, hai người liền biến mất khỏi tầng hầm.

Mà Quỷ Hồn Ninh gia cùng người nhà họ Tiết, nhìn thấy Tiết Xán bước ra trong nháy mắt, đã nhân cơ hội mấy người chúng tôi nói chuyện, sớm chạy trốn hết.

Trong tầng hầm lúc này khôi phục lại vẻ tĩnh mịch, tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì, thần sắc biến đổi, lập tức buông tay Tiết Xán, vọt tới bên cạnh Lý Nghiên, đỡ nàng, “Lý Nghiên, cô không sao chứ?”

Tôi bởi vì quá lo lắng cho tình hình của Lý Nghiên, không để ý đến Tiết Xán lúc bị tôi hất tay ra, xanh xám sắc mặt.

“Khụ khụ..” Lúc này Lý Nghiên trở nên thoi thóp, bởi vì tác dụng của hai viên ma dược đều đã tan biến.

Tôi thấy vậy liền tranh thủ thời gian xuất ra một bình thuốc, chuẩn bị một hơi toàn bộ rót hết cho nàng, không ngờ nàng lại đưa tay ra ngăn cản.

“An Tố, cô không cần phải lãng phí thuốc vì ta. Cô cũng đã nhìn thấy, thân thể của ta đã đến cực hạn.” Nàng yếu ớt nói.

Tay của tôi run nhè nhẹ, không trả lời.

Tôi biết Lý Nghiên thực sự nói thật, thân thể của nàng đã liên tục chịu tác dụng của ba viên ma dược, sớm hay muộn cũng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, cho dù có là thần tiên ở đây, cũng sợ không có cách nào để cứu được nàng.

“Thật xin lỗi, Lý Nghiên.” Tôi thấp giọng nói, thanh âm không kiềm chế được có chút run rẩy.

Tôi biết Lý Nghiên cùng Tiết Xán không hề có chút quan hệ nào, cho nên nàng liều mình như vậy, chỉ có thể vì tôi.

“Cô không cần nói như vậy.” Lý Nghiên thấp giọng nói, thanh âm càng ngày càng yếu ớt, “Là tôi quá ngốc, trước đó một mực tin nhầm kẻ thù của cô xem như là cô, còn vì ả ta làm nhiều việc gây trở ngại cho cô. Bây giờ cũng may là ta sắp hồn phi phách tán, mọi chuyện rốt cuộc đều xử lý tốt đẹp, coi như là đã giúp cô hoàn thành tâm nguyện.”

Lý Nghiên nói đến đây, khóe miệng kéo lên một tia cười nhàn nhạt, giống như nàng làm tất cả mọi việc để tôi được vui vẻ, thì nàng cũng mãn nguyện trong lòng.

Trong lòng tôi đau nhói.

Tôi một mực luôn không nghi ngờ tình cảm của nàng đối với tôi, nhưng nàng vì tôi mà làm nhiều như vậy, tôi thực sự cảm thấy hổ thẹn không có tư cách nào tiếp nhận.

“Thật xin lỗi, Lý Nghiên..” Ngoại trừ xin lỗi, tôi không biết nói gì hơn, “Nhưng tôi thật không hiểu, cô tại sao phải vì tôi làm đến như vậy? Cô hẳn là rõ, tôi là nữ nhân...Chín trăm năm trước, là tôi đã lừa gạt cô...”

“Tôi biết.” Lý Nghiên thanh âm run rẩy, “Thế nhưng mà An Tố, cô biết không, chín trăm năm trước phụ mẫu ta bọn họ vì muốn kéo dài huyết mạch của hoàng thất, đã bức ta thành Quỷ Hồn, còn cho ta ăn một loại thuốc, loại dược này kết quả chính là dù ta không còn chấp niệm, hồn phách cũng không thể tản ra, sẽ là một mực tồn tại. Đây chính là lý do vì sao hồn phách của ta vẫn còn phiêu bạt chín trăm năm về sau.”

Kỳ thật lúc trước khi tôi nhìn thấy Lý Nghiên, trong nội tâm cũng đã cảm thấy kỳ quái, chín trăm năm, hoàng thất Cao Ly sớm đã diệt vong, vì cái gì hồn phách của nàng vẫn còn lưu tại thế gian này?

Tôi còn lo lắng không biết có phải vì duyên nợ với tôi mà nàng vẫn còn chấp niệm. Nhưng không ngờ, là bởi vì nàng ăn loại dược đặc biệt, hồn phách mới không thể đi chuyển thế đầu thai.