Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 695



Edit by Ngao Thị

Nếu có sự lựa chọn khác, tôi chắc chắn không muốn tách rời khỏi anh ấy. Nhưng đây là một cú sốc lớn. Ngay cả khi mọi thứ không xảy ra giống như tương lai một năm sau tôi đã nhìn thấy thì cũng sẽ 1 người sống 1 người phải chết.

Nhưng cho dù tôi chết hay Tiết Xán chết, người bên kia nhất định sẽ không thể sống một mình, lúc đó chỉ để lại một mình đứa nhỏ, đối với đứa nhỏ là điều tàn nhẫn nhất.

Tiết Phong run lên một cái, không nói ra được.

Điều này còn đáng sợ hơn nhiều so với tương lai mà tôi đã thấy.

Cho dù hai chúng tôi có thể vượt qua tai ương này, chúng ta có đủ tự tin để vượt qua lần thứ hai hay thứ ba không?

Cho dù bây giờ tôi đã mạnh hơn, Tiết Xán cũng đã khôi phục linh lực, nhưng chúng tôi vẫn không có cách nào chống lại mệnh trời, chống lại số mệnh.

“Em hạ quyết tâm chưa?” Nhìn tôi, Tiết Phong không nói được gì, đành thở dài, “Nhưng mà, cho dù đã quyết định ly thân, anh nghĩ Tiết Xán sẽ đồng ý sao?

Đúng vậy, Tiết Xán sao có thể đồng ý?

Tiết Xán là một người không tin, cho dù tôi nói với anh ấy tất cả những điều này, anh ấy cũng sẽ không đồng ý, và theo tính cách của Tiết Xán, con ma nam độc đoán này, bất kể vì lý do gì, nếu tôi nói rời bỏ anh ấy, anh ấy có lẽ sẽ làm mọi thứ không để tôi đi.

“Dù thế nào thì em cũng phải đi.” Tôi thì thào nói: “Còn đi như thế nào thì để em sẽ nghĩ cách".

Tiết Phong liếc tôi một cái, gật gật đầu, "Được, 2 người hãy tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng bên nhau này đi"

Những khoảnh khắc cuối cùng.

Câu này làm tôi đau nhói, và ngay khi tôi định nói điều gì đó, tôi đột nhiên cảm thấy một bóng ma quen thuộc đến gần.

Tôi lập tức làm động tác ý bảo Tiết Phong đừng nói nữa.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng mở cửa

"An Tố."

Chính là Tiết Xán đã trở lại.

Tôi vội che đi vẻ mặt buồn bã và bất lực vừa rồi, nói: "Tiết Xán, anh đi quá chậm."

“Ừm, của hàng đó khá xa.” Tiết Xán ngồi bên cạnh nói, dù cây kem trên tay anh ấy đã để được 1 lúc lâu, nhưng bởi vì tay Tiết Xán cũng lạnh nên cây kem không hề tan đi chút nào. "Mau ăn đi."

“Ồ, hai người thật sự là ngọt chết đi được.” Lúc này, Tiết Xán ở bên cạnh cũng đã bỏ đi vẻ mặt trước kia, trở lại bộ dáng giả bộ, “Ta đây không phải kì đà cả mũi, anh vẫn muốn ở lại đây sao, Tiết Phong?

“Tôi bây phải đi hẹn hò.” Tiết Phong nói xong trực tiếp rời đi.

Khi tôi đưa anh ấy đến hành lang, anh ấy nhìn tôi đầy ẩn ý và nhỏ giọng nói: "Bảo đảm, An Tố."

Sau khi tiễn Tiết Phong đi, tôi quay lại phòng khách, sợ Tiết Xán nhìn ra chuyện không hay nên cười nói: "Tiết Xán, em đi sẽ đi tắm, chuẩn bị sẵn sàng..."

Trước khi nói xong, tôi đột nhiên cảm thấy bụng dưới có một cảm giác lạ, không khỏi choáng váng.

“An Tố, em sao vậy?” Tiết Xán bị tôi làm cho sửng sốt, nhanh chóng đỡ tôi ngồi xuống sô pha.

"Bụng của em..." Tôi có chút giật mình, "Hình như là thằng bé bên trong đá em..."

Tiết Xán sững sờ.

Một giây tiếp theo, anh aay nhìn cái bụng to đùng của tôi, "Có đau không?"

Tôi nhìn vẻ mặt có phần lo lắng của Tiết Xán, đột nhiên cảm thấy buồn cười, "Có muốn sờ thử không?"

Tiết Xán khẽ cau mày, từ từ đặt tay lên bụng tôi.

Lúc này trong bụng lại dấy lên một đợt dao động.

“Anh cảm thấy được!” Tiết Xán hiển nhiên có hơi sửng sốt “Thật sự có thể cảm giác được tiểu tử này đag đá em từ trong bụng.”

Vừa nói, anh vừa cúi xuống và áp mặt vào bụng tôi, như thể cảm nhận được sự sống nhỏ bé bên trong.

Nhìn thấy Tiết Xáb như vậy, tôi không nhịn được mà cười, nước mắt bỗng muốn rơi xuống.

Điều tôi muốn chỉ là một hạnh phúc đơn giản như vậy, nhưng tại sao Thượng đế lại tàn nhẫn đến mức không cho tôi một hạnh phúc đơn giản như vậy?

“Làm sao vậy, Tố Tố.” Tiết Xán lúc này mới phát giác ra cảm xúc của tôi không đúng, đứng thẳng người nhìn nước mắt nơi khóe mắt của tôi “Sao lại khóc? Có phải Tiết Phonghọ đã nói gì với em? "

“Không có nói gì” Tôi vội vàng cúi đầu che đi nỗi buồn trong mắt, thấp giọng nói: “Chẳng qua là vì em có thể làm mẹ, nghĩ rằng chuyện này vẫn có chút bất ngờ và có chút lo lắng"

“Anh vẫn luôn ở bên cạnh em” Tiết Xán dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve bụng tôi, thì thào, cười khúc khích, “Không biết em đã đợi điều này bao lâu rồi"

Tôi giật mình nhìn Tiết Xán.

Tôi có nên rời bỏ Tiết Xán trước khi đứa bé chào đời?

Nếu không, nếu tôi sinh đứa bé này ra, có lẽ tôi càng khó quyết tâm rời xa anh hơn.

Mấy ngày sau, tôi cứ tranh thủ thời gian Tiết Xán nghỉ ngơi là bí mật thu xếp rời đi.

Những thứ này không quá phức tạp, và tôi sẽ sớm rời đi, nhưng tôi vẫn khó có thể chịu đựng được cảm này.

Thực ra trong lòng tôi hiểu rằng nếu tôi thực sự muốn rời xa Tiết Xán thì nên rời đi càng sớm càng tốt, nhưng trong lòng tôi lại tham lam hạnh phúc được ở bên Tiết Xán.

Ngày nào tôi cũng nói với bản thân rằng hôm nay là thời gian để quyết tâm, nhưng tôi không thể chịu đựng được, nên tôi chỉ có thể trì hoãn.

Mấy ngày nay, Tiết Xán có vẻ bận rộn, thường xuyên đi sớm về muộn.

Chỉ trong vài ngày, bụng tôi cứ to dần lên.

Sáng nay, tôi đang nằm trên giường và suýt ngủ dậy muộn thì bị báo thức trên điện thoại đánh thức.

Tôi dụi dụi đôi mắt kèm nhèm nói: "Tiết Xán, tắt đồng hồ báo thức đi, em muốn ngủ một giấc."

Nhưng không ai trả lời tôi.

Tôi sững sờ một lúc mới mở mắt ra, chỉ thấy Tiết Xán không có ở bên cạnh mình.

Anh đã dậy chưa?

Tôi đứng dậy đi vào phòng khách, gọi tên Tiết Xán: "Tiết Xán?"

Nhưng trong phòng im lặng, không ai trả lời tôi.

“Hạ Lẫm?” Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, lại gọi tên Hạ Lẫm, nhưng cũng không có ai trả lời.

Tôi đang băn khoăn không biết sáng sớm hôm nay Tiết Xán và Hạ Lẫm đi đâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tôi vội vàng ra mở cửa, không ngờ ngoài cửa lại có một người không ngờ đến.

Người bên ngoài nhìn thấy tôi cười rạng rỡ nói: "An Tố sao rồi, nhìn thấy tôi mà ngạc nhiên vậy à. Vẫn không nhận ra tôi sao? Cô không thể vô lương tâm như vậy được."

Tôi kinh ngạc một hồi mới phản ứng lại đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, ôm lấy người trước mặt, "Mị Nhi! Làm sao có thể là cô? Sao cô lại ở đây?"