Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 716



Nghe được lời này của Hạ Lẫm, tôi không khỏi sững sờ, nhanh chóng nhìn lại tấm ảnh.

Quả thật, vì đông trẻ con nên chúng chen chúc nhau, tôi không đếm kỹ trước đó, nhưng đoán trước rằng chúng có lẽ là mười đứa trẻ và sáu người bảo vệ.

Nhưng bây giờ tôi đếm kỹ, mới phát hiện trong bức ảnh quả thật có 17 người, ngoại trừ sáu người rõ ràng là người lớn, còn có mười một đứa trẻ hình dáng kỳ lạ.

“Còn một điều nữa.” Tôi nhận ra nói Hạ Lẫm đúng, cau mày nói: “Chẳng lẽ trong phòng hồ sơ thiếu bản thông tin đứa nhỏ này sao?"

Có mười một đứa trẻ, nhưng chỉ có mười đứa trẻ trong kho lưu trữ.

Có một tập tài liệu đã cố tình bị dâu dfi?

Hạ Lẫm và tôi ngay lập tức bắt đầu nhanh chóng nhớ lại thông tin của mười đứa trẻ mà chúng tôi đã thấy trong kho lưu trữ trước đó, đồng thời loại trừ mười một đứa trẻ ra khỏi bức ảnh, và cuối cùng tìm được đứa trẻ thừa.

Thời điểm nhìn thấy đứa nhỏ, Hạ Lẫm nhíu mày, "Đứa nhỏ này rất không bình thường."

Quả thật, Hạ Lẫm nói đúng, đứa nhỏ trong ảnh quả thực rất khác thường.

Đứa trẻ này là một bé gái, mặc một chiếc váy dài màu trắng, chiếc váy hơi rộng so với thân hình gầy của cô ta, nó giống như một chiếc bao tải trên người, dài đến mắt cá chân, tay áo của váy cũng rất dài, mang giày thể thao.

Tóc của cô ta bị bay tán loạn, hơi xoăn, nhưng khuôn mặt lộ ra ngoài của cô ta rất bình thường và xinh đẹp, không chỉ vậy, so với vẻ hoảng sợ của những đứa trẻ khác, cô ta vẫn tương đối bình tĩnh, đối diện với máy ảnh, nở một nụ cười tự nhiên.

Nhưng đứa trẻ này có điều gì kỳ lạ?

Và tại sao có người cố tình giấu tung tích của đứa trẻ này?

Tôi phát hiện trong trại tạm giam này càng ngày càng có nhiều bí mật, nên trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.

Nhưng tôi biết đối với Hạ Lãnh thái độ rất phòng bị, tôi sợ là không hỏi được gì, tôi luôn cảm thấy ma nữ hình như không muốn thương tổn Hạ Lãnh và Hạ Nữ

Bằng không, với thực lực của cô ấy, tối hôm qua, vừa lúc tôi xông từ phòng này sang phòng bên cạnh, cco ấy hẳn là có thể trực tiếp giết chết Hạ Lãnh và Hạ Ưu, giống như cô ấy không chút do dự giết chết ba người khác lính canh kia.

Ngược lại, tối hôm qua khi tôi xông vào phòng, cô ta không có ý giết người, ngược lại còn đang vẽ bừa bãi thứ biểu tượng ma quái gì đó trên mặt đất, tôi vội vàng liếc mắt nhìn, tôi thấy nó ở trong nhà xác và ở đây hoàn toàn giống nhau.

Tôi không phát hiện ra được gì, ma nữ cũng sẽ không làm hại ai khác, tôi cũng không có việc gì ở lại đây, cho nên, tôi ngày hôm sau liền theo Hạ Lẫm rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, tôi không thể không lén kéo Hạ Trunh sang một bên, "Hạ Trung, đối tốt với những đứa trẻ này, chỉ cần anh đối tốt với bọn họ, tôi sẽ để cho anh rời khỏi nơi ma quái này vào năm sau, cho anh tìm một việc thích hợp để làm ở Hạ gia"

Hạ Trung rõ ràng là muốn lấy lòng tôi, nghe tôi nói như vậy không khỏi cao hứng, vội vàng gật đầu, "Tiểu thư đừng lo lắng, tôi sẽ đối xử tốt với những đứa trẻ này."

Tôi hoài nghi lời anh ta là nói thật hay giả, nhưng tôi thấy không còn cách nào khác nên đành gật đầu.

Sau khi tôi và Hạ Lẫm trở về biệt thự của Hạ gi, tôi nhanh chóng nhờ Hạ Viễn tìm xem năm đó ai là thị vệ thứ sáu.

Mấy ngày sau, tôi không quan tâm đến vụ án này nữa, chỉ ở bên Tiết Chỉ.

Chúng tôi quay lại đây cũng đã được một thời gian rồi, nhưng tôi bận giải quyết chuyện của Hạ gia, không có thời gian ở bên thằng bé. truyện kiếm hiệp hay

Hôm nay tôi cùng Tiết Chỉ lên xe đi vườn thú, đứa nhỏ này lại nghịch điện thoại, tôi không khỏi nhíu mày, "Tiết Chỉ, đừng xem điện thoại nhiều, điều đó không tốt cho thị lực của con."

Tiết Chỉ cười khẩy một tiếng, "Mẹ, mẹ đang đùa con sao? Người biết con srx không bị cận thị mà."

Tôi sững người một lúc, rồi cười khổ.

Quả thực là yêu ma nên Tiết Chỉ có thân thể cường tráng hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường, không hề ốm đau hay bệnh tật.

“Nhưng chơi bớt đi, đừng ham mê.” Tôi vẫn nói thêm.

“Được, được rồi mẹ ơi, con hiểu rồi, con sẽ không chơi game nữa, để con xem gần đây mẹ chụp ảnh những gì” Tiết Chỉ nói, mở album của mình ra, nhìn thấy một tấm ảnh, thằng bé trừng mắt nhìn, hỏi tôi"Mẹ ơi, đây là gì?"

Tôi nhìn xuống album ảnh trong điện thoại và choáng váng.

Đó là bức ảnh tôi chụp trong trại giam.

Tưởng Tiết Chỉ hỏi về bức ảnh mình chụp, thản nhiên nói: "Đây là vụ án mẹ đang điều tra. Trong ảnh chỉ là mấy đứa trẻ đáng thương."

“Mẹ ơi, con không nói về ảnh nhóm của những đứa trẻ này.” Tiết Chỉ bấm vào một tấm ảnh, “Con hỏi cái này."

Tôi nhìn xuống.

Những gì Tiết Chỉ cho tôi xem bây giờ là biểu tượng do ma nữ vẽ trên mặt đất mà tôi đã chụp trong nhà xác.

“Đây là thứ ai đó đã viết nguệch ngoạc.” Tôi thản nhiên nói, “Me không biết nó là gì”.

Không biết vì sao, Tiết Chỉ rất có hứng thú với bức họa, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên tìm cái gì, nhìn ôi "Mẹ, đây là 1 bức tranh."

Tôi sửng sốt một chút, nghi ngờ liếc mắt nhìn Tiết Chỉ, "Tranh? Sao con biết đó là một bức tranh?"

“Mẹ, mẹ suy nghĩ chậm chạp thật đấy. Mẹ không thấy sao?” Tiết Chỉ chớp chớp đôi mắt to, có chút chán ghét nhìn tôi. “Rõ ràng là bức tranh.”

"Con hãy nói cho mẹ biết bức tranh vẽ gì?"

Tiết Chỉ lấy trong cặp sách nhỏ ra một tờ giấy trắng và bút dạ, vừa vẽ vừa nói: "Mẹ nhìn xem, ở nơi này, thứ vẽ ra là một cánh cửa, đây là một cánh cửa, đây là một cánh cửa khác.". Sau đó, đây là hình ảnh của một người đàn ông hung ác và cầm một cây gậy lớn. "

Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy bức tranh mà Tiết Chỉ vẽ trên trang giấy trắng.

Tiết Chỉ rất thông minh và có tài về mọi mặt, kể cả vẽ.

Tôi vốn tưởng nó giống như một bức tranh ma, nhưng dưới sự "dịch thuật" của Tiết Chỉ, nó đã biến thành một bức họa dễ nhận biết.

Không những thế, nhìn những thứ do Tiết Chỉ vẽ, sắc mặt tôi tái mét.