Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 153



Tiết Xán đứng dựa vào cái tù ở bên cạnh, hẳn thấy An Nhân như vậy liền cười nhạt một cái: “Mê hoặc? Trái lại tôi cảm thấy thật ra là cô đã thỏa thuận với nó, dùng khuôn mặt của người phụ nữ khác để đổi lấy vé ngoài và tính mạng của cô”

Cơ thể của An Nhân không thể kìm chế được mà run rẩy, trêи mặt hiện lên vẻ chột dạ. Hiển nhiên là Tiết Xán đã đoán đúng.

Tôi lạnh lùng nhìn An Nhân: “Cô nói rõ ràng xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào, cô đừng Thân hình An Nhân khẽ run lên, cuối cùng cũng che mặt òa khóc. tưởng còn có thể lừa gạt được tôi”

“Sau khi bị thương ở Úc lần trước… tôi đã tới bệnh viện chỉnh hình gặp bác sĩ. Bọn họ nói ngày trước… Tôi sợ quá… đã cầu thầy trị bệnh khắp nơi. Sau đó tới một ngày, có một người miệng và răng của tôi đã bị thương vĩnh viễn, cho dù có trị liệu cũng không khôi phục được như tới gặp tôi… gã nói mình có cách khôi phục lại vẻ ngoài của tôi…” Trái tim tôi nặng trĩu, ngắt lời cô ta nói: “Là ai?”.

“Tôi không biết..” An Nhân càng khóc lớn hơn: “Người đó deo kính đen và khẩu trang, tới tận nhà tìm tôi. Gã đưa cho tôi cái hộp trang điểm, nói chỉ cần dùng bột phấn này sẽ có thế hồi phục. Tôi đã bắt đầu sử dụng nó với tâm thái liệu mình một phen.

Nhưng bỗng một ngày… có một bà lão hiện ra từ tấm gương!”

Tôi cúi đầu im lặng suy nghĩ. Người mang cái hộp trang điểm tới cho An Nhân, rốt cuộc là muốn hại An Nhân hay là giúp cô ta?

An Nhân tiếp tục khóc lóc nức nở nói: “Trước đó tôi đã từng đóng phim của một đạo diễn người Nhật Bản, vì vậy bắt buộc phải biết một chút tiếng Nhật… Tôi cầu xin bà lão kia buông tha cho tôi, bà ta nói sẽ bỏ qua cho tôi nếu tôi có thể giúp bà ta…” mặt “Vậy nên cô cố ý đem bán đầu giá cái hộp trang điểm này cho người khác?” Tôi nói với vẻ chán ghét.

“Không.. Đây không phải ý của tôi.” An Nhân vội vã lắc đầu:

“Là Bạch Phân Bà, bà ta nhất quyết phải tới buổi đầu giá đó! Nên tôi mới nhờ Lưu Tử Hạo lấy thư mời của buổi đầu giá!”

Nhìn vẻ mật sợ hãi của An Nhân, tôi biết Cô ta không nói dối, Nhưng điều làm tôi không hiểu, là tại sao Bạch Phần Bà lại muốn tới buổi đấu giá này? Tiết Xán hiển nhiên không thèm quan tâm tới chuyện này, hắn chỉ lạnh lùng nói: “An Tổ, em muốn xử lý cô ta thế nào? Giết chết? Hay trực tiếp làm cho hồn bay phách tán?”.

An Nhân sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, cô ta nhìn Tiết Xán và phản ứng dữ dội: “Anh… Anh không phải người… Anh là quỷ.”

Tiết Xán cười nhạt một cái: “Cho dù tôi là người hay quý, đều có cách để cô chết thật lặng lẽ”

Vẻ mặt An Nhân càng nhợt nhạt hơn, suýt chút nữa trợn mắt ngất lịm. Nhưng cô ta vẫn cố gắng cầm cự, càng ra sức túm chặt lấy vạt váy của tôi, than khóc i ôi: “Chị à… Chị xem xem tốt xấu gì trước kia chúng ta cùng từng là người một nhà, em xin chị… xin chị hãy bỏ qua cho em…”

Nhìn An Nhân trước mặt, tôi đột nhiên nhớ lại, ngày trước khi tôi vừa tới nhà họ An, hình như cô ta vẫn thích lon ton chạy theo phía sau tôi, gọi thật to “chị hai, chị hai”.

Từ khi nào mà quan hệ giữa tôi và cô ta lại trở nên như nước với lừa? Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn gương mặt khóc lóc của An Nhân, chầm chậm nói: “Tiết Xán, anh đưa cô ta tới một nơi tôi không thấy nữa là được”

Tiết Xán nhìn tôi, trong đôi mắt đen ánh lên sự giận dữ: “Dễ dàng cho cô ta vậy sao?”

Tôi biết với tính cách của Tiết Xán, giết An Nhân còn là nhẹ nhàng. Tôi chí có thể kéo tay áo của hẳn và hạ giọng cầu xin: “Nhờ anh đấy, tôi không muốn thấy thêm ai chết nữa”

Tiết Xán nhìn tôi, một lát sau mới đáp lại với gương mặt gượng gạo: “Tùy em”

Tôi không nhịn được bật cười.

Tôi lại nhìn về phía An Nhân, khuôn mặt cô ta run rẩy dường như muốn nói điều gì, nhưng dưới ảnh mắt lạnh như băng của Tiết Xán, cô ta cũng chẳng dám nói gì nữa mà chỉ cúi đầu. Quả thật, có thể giữ lại tính mạng đã là lợi cho cô ta.

Sau khi tôi rời khỏi phòng cùng Tiết Xán, tôi nhịn không được hỏi hắn: “Tiết Xán, anh nghĩ là ai đã đưa cái hộp trang điểm kia cho An Nhân?”

Tiết Xán nhìn tôi và hỏi ngược lại: “Em nghĩ là ai?” Tôi chần chừ không lên tiếng.

“Em nghĩ là người nhà họ Ninh?” Tiết Xán nói thắng suy nghĩ của tôi.

Tôi gật đầu: “Dù sao hành vi mượn dao giết người này cũng rất giống với chuyện người nhà họ Ninh thường làm”

“Đúng vậy” Tiết Xán vuốt cằm: “Nhưng cách làm của người nhà họ Ninh bây giờ cũng hơi khác biệt so với trước kia.”

Tôi ngạc nhiên: “Khác biệt chỗ nào?”

“Mục đích của người nhà họ Ninh là máu của em. Bởi vậy nếu họ muốn lợi dụng An Nhân để bắt em sẽ có đủ loại biện pháp.” Tiết Xán chậm rãi đáp: “Nhưng bọn họ lại luôn lợi dụng Bạch Phấn Bà, chuyện này có hơi kỳ quái.”

Tôi vẫn chưa hiểu lầm: “Ý anh là gì?”

“Bạch Phấn Bà là loại quý hủy hoại ngoại hình phụ nữ, đối phương đặc biệt lựa chọn Bạch Phấn Bà để đối phó với em, ngoại trừ việc muốn bắt em đi nhân lúc em suy yếu, chi sợ là chúng còn hủy vẻ ngoài của em. Nếu không, bọn họ không cần thiết phải lựa chọn Bạch Phan Bà, dù sao bà ta cũng là yêu ma Nhật Bản, đã vượt ngoài phạm vi ảnh hưởng của Huyền Môn Trung Quốc”

Tôi sững sờ. Nếu người đứng đăng sau giật dây An Nhân thật sự là người nhà họ Ninh thì họ sẽ chỉ cần máu của tôi thôi chứ, tại sao lại muốn hủy gương mặt của tôi?

Tôi suy nghĩ hồi lâu, cũng không tim ra lý do nào. Tôi không có lựa chọn não khác ngoài bỏ cuộc và hỏi Tiết Xan: “Phải rồi Tiết Xin anh có biết rốt cuộc tai sao Bạch Phần Bà lại muốn tới nhà trọ này không?”

“Tôi biết.” Tiết Xán đột nhiên dừng lại trêи hành lang và nhìn về phía khoảnh sân: “Em không cảm thấy cây hoa anh đào kia có gì đó không bình thường sao?”

Tôi hơi sững sờ. Tôi nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy cây hoa anh đào đang nở rộ trong sân. Bây giờ đêm đã về khuya, mưa tạnh, những giọt sương sớm đọng trêи cây hoa anh đào nhìn rất đẹp.Nhưng trong cái đẹp, lại mang theo một cảm giác tà ác.

“Mấy trăm năm trước, nhà trọ này là phủ của một tướng quân” Tiết Xán chậm rãi mở miệng: “Tướng quân có một cô con gái xinh đẹp, nhưng thời đó dịch bệnh đậu mùa hoành hành, cô ấy đã bệnh chết. Sau khi chết, cô được chôn cất dưới gốc cây anh đào này”

Tôi ngạc nhiên: “Những chuyện này có liên quan gì đến Bạch Phấn Bà?”

“Cô gái đó, khi còn sống rất thích chưng diện, nhưng lúc chết đi, trêи mặt có ta nối đầy vết đậu mùa, khiến cô ta cảm thấy đau khổ không chịu nổi. Bởi vậy nên cô ta đã cầu xin иɦũ ɦσα nuôi của mình, nhất định phải trang điểm cho mình thật xinh đẹp rồi hằng chôn cất.” Tiết Xán nói: “Người иɦũ ɦσα nuôi kia rất yêu thương có ta, cho dù đã chết, vẫn ghi nhớ lời có chủ nhà minh dặn dò ”

Tôi ngày người, cuối cùng cũng hiểu ra: “иɦũ ɦσα nusi đó chính là Bạch Phần Ba?”

Tiết Xán vuốt căm: “Bà ta thu thập khuôn mặt của những cô gái trẻ để giúp cô chủ của mình giữ được vẻ xinh đẹp.”

Tôi không ngờ đang sau Bạch Phấn Bà lại có một câu chuyện như vậy.

Tiết Rắn không nói thêm gì nữa, chi dẫn tôi bước vào sân và dừng lại trước cây hoa anh đào.

Tôi còn chưa kịp nhận ra hắn muốn làm gì, Tiết Xán đã đột ngột giơ tay lên, đánh một đòn xuống mảnh đất bên cạnh cây hoa anh đào.

Trong giây lát, mặt đất chấn động, lớp đất đá cứng chắc đột nhiên giống như cát lún, không ngừng lan ra bốn phía.

Tôi suýt chút nữa không đứng vững mà ngã nhào, nhưng Tiết Xán đã nhanh chóng vươn tay đỡ lấy tôi.

Lúc này, ở bên cạnh chúng tôi đã trũng xuống một cái hang khổng lồ. Bùn đất tản ra, tôi thấy một cỗ quan tài màu đỏ từ từ xuất hiện.