Chiêu hôm sau, mẹ nuôi bắt tôi thay bộ váy của An Nhân và trang điểm nhẹ mới hài lòng đưa tôi đi ra ngoài.
Cổ áo của váy thấp đến đáng sợ, tôi thực sự không biết mình đang đi xem mắt hay là đi quyến rũ người ta.
Nơi gặp mặt là trong quán cà phê của một khách sạn năm sao, đối phương yêu cầu gặp riêng nên Lâm Nhã Lan chỉ đưa tôi tới cửa khách sạn.
“Nhớ kỹ, dù thế nào cũng không được đắc tội với người ta” Lâm Nhã Lan dặn dò mấy lần và nhìn tôi đi vào rồi mới rời khỏi.
Sau khi vào quán cà phê, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc vest mang giày da đang ngôi trêи ghế.
Đây là đối tượng xem mắt của tôi lần này, Trương Thiên Hùng.
Anh ta trông hốc hác hơn trong ảnh, khi thấy tôi, anh ta đứng dậy mỉm cười.
Tôi ngồi xuống ghế và gọi một ly latte, cả hai cứ lúng túng ngôi đó.
“Cô An, cô có thấy khó chịu với kiểu gặp mặt này không?” Trương Thiên Hùng chủ động mở lời.
Tôi cười ngượng nghịu.
“Thực ra tôi cũng vậy, đây là lần đầu tôi đi xem mắt” Trương Thiên Hùng cười rất ôn hòa.
Người đàn ông này hòa nhã hơn tôi nghĩ, khiến tôi thoải mái hơn nhiều.
“Thực ra buổi xem mắt hôm nay là ý của cha tôi. Tôi biết những cô gái trẻ như cô không thiếu người theo đuổi. E rằng buổi gặp mặt này cũng khiến cô khó xử nhỉ?” Lâm Nhã Lan nói Trương Thiên Hùng phụ trách nghiệp vụ bán hàng hóa, và cần phải nói rằng anh ta rất biết ăn nói, mới vài ba câu, tôi đã không câu nệ như ban đầu.
Quan trọng nhất là tôi nghĩ anh ta cũng bị cha ép tới và không có ý gì với tôi cả.
Điều này làm tôi nhẹ nhõm.
Hai chúng tôi trò chuyện với nhau như bạn bè, chẳng mấy chốc đã nhắc đến người vợ đã mất của anh ta.
Trương Thiên Hùng lấy ra một bức ảnh từ trong ví.
“Đây là vợ tôi, chúng tôi quen nhau từ nhỏ và kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, nhưng thật đáng tiếc vì tôi có mệnh khắc vợ, kết hôn mới mấy năm thì cô ấy đã bị tôi khắc chết” Trương Thiên Hùng cười gượng kể chuyện, trong mắt anh ta đầy đau thương.
Không thể không nói, vợ của Trương Thiên Hùng rất xinh đẹp, khí chất cũng tốt, vừa nhìn đã biết là thục nữ danh môn, bỏ xa tôi mấy con phố.
“Mấy thứ khắc hay không khắc này đều là mê tín, anh đừng tự trách mình” Tôi an ủi.
Không ngờ Trương Thiên Hùng lại lắc đầu.
“Trước đây tôi cũng không tin điều này, nhưng sau cùng, tôi vẫn không thể không „ TH Tôi không biết nên nói thế nào nên đành tiếp tục an ủi.
Sau khi uống cà phê, Trương Thiên Hùng chở tôi vê nhà.
Chiếc xe ngừng lại dưới lầu, tôi đang định xuống xe thì anh ta đột nhiên nói: “Cô An, ngày mai cô rảnh giờ nào vậy?” Tôi ngây ra.
Tôi không ngờ anh ta còn muốn hẹn tôi.
“Tôi nghĩ, nếu gặp mặt một lần rôi không gặp nữa, cô An cũng không dễ khai báo cho người nhà nhỉ?” Trương Thiên Hùng giải thích.
Tôi bỗng xúc động về sự tinh tế của người đàn ông này.
“Ngày mai tôi không có tiết học, tùy anh thôi.” “Nếu đã vậy thì tôi có một yêu cầu, không biết có quá mức hay không” “Ngài nói đi” “Thực ra ngày mai là ngày giỗ của vợ tôi, tôi muốn mời cô An đi tảo mộ cùng tôi” Tôi rất khϊế͙p͙ sợ.
Đưa một cô gái mới gặp lần đầu đi tảo mộ vợ cũ, chuyện này có hơi kỳ lạ nhỉ? “Ngại quá, cô An, yêu cầu của tôi có quá đáng hay không?” Trương Thiên Hùng cười xấu hổ: “Chủ yếu là vì cha tôi vẫn luôn ghét tôi vì đắm chìm trong mối quan hệ này, vì vậy ông ấy mới sắp xếp buổi xem mắt lần này. Nếu ngày mai cô không đi cùng tôi, chỉ sợ ông ấy sẽ không cho tôi ra ngoài..” Tôi đột nhiên không biết phải nói gì.
Trương Thiên Hùng đã hơn ba mươi tuổi mà còn sợ cha anh ta đến thế à? Nhưng nhìn anh ta cầu xin, tôi không tiện từ chối.
Dù sao tôi cũng cần báo cáo kết quả với Lâm Nhã Lan.
“Được thôi, ngày mai anh đến nhà đón tôi hay sao?” Thấy tôi đồng ý, Trương Thiên Hùng vui mừng.
“Rất cảm ơn cô An, sáng mai tôi sẽ đến đón co.
Sau khi chào tạm biệt Trương Thiên Hùng, tôi vừa vào nhà, cha mẹ nuôi đã sáp lại gần tôi.
“Cuộc hẹn hôm nay thế nào?” “Cũng được…” Tôi ậm ờ đáp: “Trương tiên sinh hẹn con ra ngoài vào ngày mai” Mẹ nuôi Lâm Nhã Lan cười tươi như hoa: “Tôi biết Tố Tố nhà chúng ta rất có sức hấp dẫn mà, đi thôi, mẹ đi chuẩn bị váy cho con mặc ngày mai.” Cha nuôi cũng nở một nụ cười hiếm hoi với tôi: “Tố Tố, con phải cố gắng lên. Nếu được gả vào nhà họ Trương, đời này con sẽ sống thoải mái” Khi thấy sự nhiệt tình chưa từng có trước giờ của cha mẹ nuôi, tôi chỉ thấy buồn trong lòng.
Ngày hôm sau, Trương Thiên Hùng đến đón tôi vào sáng sớm.
Lâm Nhã Lan đưa một bộ váy lộ liêu hơn cho tôi mặc.
Cũng may không có Tiết Xán ở đây, nếu anh ta nhìn thấy thì chắc chắn sẽ giết tôi trước, sau đó mới đánh chết Lâm Nhã Lan và Trương Thiên Hùng.
Trương Thiên Hùng vừa vào nhà họ An, cha mẹ nuôi đã vội vàng chào hỏi anh ta.
“Dì Lâm, chú An, hôm nay con muốn đưa Tố Tố tới vùng ngoại ô gần đây để giải sầu, có lẽ phải qua đêm một hôm ở ngoài, hai người có ý kiến gì không ạ?” Trương Thiên Hùng cười nói.
Tôi ngạc nhiên.
Cái gì? Phải qua đêm bên ngoài? Tại sao trước đó không nghe Trương Thiên Hùng nhắc tới? Tôi vừa định từ chối, không ngờ mẹ nuôi đã trả lời trước.
“Được chứ được chứ, đương nhiên là được, để dì thu dọn hành lí giúp Tố Tố, hai đứa đợi chút nhé” Mẹ nuôi nói rồi xông vào phòng tôi như một cơn lốc.
Tôi nhíu mày nhìn Trương Thiên Hùng và nhỏ giọng hỏi: “Qua đêm? Chúng ta chỉ đi tảo mộ thôi mà?” “Lộ Lộ không phải người của thành phố S mà là thị trấn W bên cạnh, mộ của cô ấy cũng ở đó. Cô yên tâm, sáng ngày mốt tôi sẽ đưa cô về ngay” Trương Thiên Hùng đáp.
Tôi mơ hồ cảm thấy hơi lo lắng.
Mặc dù Trương Thiên Hùng trông không giống người xấu, nhưng tôi vẫn chưa cởi mở đến mức qua đêm với người đàn ông mới gặp mặt một lần.
Nhưng rõ ràng với tình hình hiện giờ, tôi không có quyền quyết định.
Mẹ nuôi thu dọn hành lí với tốc độ sấm rêи gió cuốn rồi đẩy tôi và Trương Thiên Hùng ra cửa.
Sau khi vào xe, tôi cũng không nhịn được nữa mà nói một cách khó chịu: “Trương tiên sinh, tôi mong sau này anh có thể nói rõ với tôi trước. Nếu biết phải qua đêm bên ngoài, tôi sẽ không đồng ý đi tảo mộ với anh” Trương Thiên Hùng vẫn nở nụ cười hiền lành.
“Cô An không cần phải tức giận, tôi đã đặt hai phòng riêng.” Đây không phải vấn đề đặt mấy phòng được chứ.
“Xin lỗi, tôi không thể đi cùng anh, phiền anh đưa tôi về trường học đi, hôm nay tôi sẽ ở lại ký túc xá, cảm ơn” “Cô An, cô đừng quá tức giận. Lần này do tôi sai, tôm cá tươi ở quê vợ tôi rất ngon, tôi mời cô ăn tối để bồi thường” Thái độ vừa cố chấp vừa dịu dàng này của Trương Thiên Hùng khiến tôi rất khó chịu.
Tôi vừa định mở miệng, anh ta đột nhiên ấn một cái nút trêи xe.
Âm nhạc nhẹ nhàng vui tai vang lên trong xe.
“Cô An, cô đừng tức giận, nghe chút nhạc nhẹ để thư giãn đi, chúng ta sẽ tới nơi nhanh thôi.” Nhắc tới cũng thấy lạ, vốn dĩ tôi rất tức giận nhưng ngay khi nghe thấy bản nhạc đó, tôi chợt bình tính lại.
Vừa rồi tôi còn ước gì nhảy xuống xe, nhưng lúc này lại cảm thấy đầu óc choáng váng.
(1) Tảo mộ: Thăm viếng và sửa sang mồ mả hằng năm, theo phong tục cổ truyền.