Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 605: Thôn chơi diều



Chúng tôi vừa mới định gọi cậu bé kia hỏi chút chuyện, lại đột nhiên trông thấy, thêm một đứa bé, từ bên cạnh mỏm đất phía sau nhô ra, cùng một bộ dạng giống đứa bé kia, trong tay cũng dắt 1 dây diều.

Lòng đầy nghi hoặc, còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy cách đó không xa, một, hai, ba, năm,... càng ngày càng nhiều chú bé đột nhiên xuất hiện, đứa nào cũng mặc đồ mùa đông, tay dắt dây diều nhìn trời.

Trẻ con thả diều, thì cũng không có vấn đề gì, nhưng tôi luôn cảm thấy, cảnh tượng trước mắt trông có vẻ quỷ dị.

Điều vô lý là, mấy cậu bé này, đáng ra khi thả diều đều phải vui mừng hớn hở không ngừng hò hét. Nhưng từ khi vào làng tới khi gặp hội trẻ con này thả diều, bầu không khí hoàn toàn im lặng.

Tôi và mọi người dè chừng nhìn nhau, Tiết Phong cuối cùng cũng xung phong, đến gần một cu cậu trong số đó.

“Này anh bạn nhỏ!” Tiết Phong thử thăm dò, muốn bắt chuyện với một đứa, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương chẳng biết có nghe thấy hay không, mà không có một chút phản ứng, chỉ một mực ngửa đầu nhìn trời.

Sau một hồi, Tiết Phong rốt cục không kiên nhẫn nữa, túm lấy bả vai của đứa bé kia, xoay về đối diện với mình.

Đối với hành động thô lỗ của Tiết Phong, đối phương cũng không phản kháng, rất nhanh liền thuận theo quay về phía chúng tôi, chúng tôi lập tức liền trông thấy mặt đứa bé kia.

Nhìn thấy rồi ai cũng ngây người ra suy tư.

Đứa bé này, sắc mặt ngốc nghếch, hai mắt vô hồn, không ngừng máy móc nắm kéo dây diều, không có chút nào đang hưởng thụ thú chơi vui sướng, ngược lại trông giống như con rối.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lúc này bên cạnh tôi Hạ Lẫm cũng phát hiện sự dị thường, thấp giọng nói, “Sao có cảm giác như cu cậu này giống như bị điều khiển?”

“Thế nhưng tôi cũng không cảm giác được tà khí”. Tôi lập tức tiếp lời, túm lấy tay cậu nhóc. Tiết Phong sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, không nói hai lời lập tức túm lấy một đứa khác.

Đứa trẻ này, trông cũng ngốc nghếch, dường như không còn ý thức, chỉ không ngừng nắm kéo dây diều trong tay.

“Cái làng này quả nhiên không bình thường”. Tiết Xán ở bên cạnh tôi thấp giọng nói.

Tôi nhanh chóng quét một vòng bốn phía.

Giống như trước đó thôn nữ ngoài kia nói, toàn bộ trong làng, chúng tôi chỉ nhìn thấy tụi trẻ con chơi diều, hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng người lớn, toàn bộ làng đều tĩnh mịch đáng sợ.

Tôi suy tư chỉ chốc lát, lập tức nhón mũi chân bay lên, nhảy vào trong một ngôi nhà bên cạnh. Tôi muốn thử tìm xem có người lớn nào không, vào rồi, lại phát hiện trong phòng trống rỗng.

Tôi chạy đến gian phòng bên cạnh thấy rằng phòng nào cũng trống rỗng.

Người đi nhà trống cũng không kỳ quái, nhưng kỳ quái là, trong thôn chỉ còn lại toàn trẻ con này, mà người lớn người già không thấy một ai?

Nhảy thêm vào khoảng chục nhà khác, nhưng đều trống rỗng.

Giờ tôi cũng không còn ý đồ tìm kiếm người lớn nữa, dừng lại ở trong một ngôi nhà, suy tư.

Nhóm Tiết Phong rất nhanh đuổi theo, đẩy cửa vào, cả đám đều thở hồng hộc, Tiết Phong bế theo Tiết Xán chỉ mặt tôi ai oán: “An Tố, tu vi của em hiện tại cũng khá quá đi, chúng tôi đều theo không kịp.”

Tôi cũng không để ý tới Tiết Phong, quay đầu đem ánh mắt đảo qua gian phòng này, bắt đầu đánh giá.

Một lát sau, Hạ Lẫm dường như phát hiện ra cái gì, lông mày thanh tú nhíu lại, thấp giọng nói: “Gia đình này dường như dọn đi rất gấp?”

Tôi nhẹ gật đầu, lời Hạ Lẫm nói chính là điểm khiến tôi nghi ngờ.

Đồ vật ở đây, hiển nhiên không phải được bảo quản cẩn thận sau khi dời đi, mà tựa như là vội vàng rời đi nên phải bỏ lại. Gian phòng bên trong rất nhiều thứ đều xốc xếch, nồi cơm cũng vẫn còn đó, trên mặt bàn còn có rất nhiều ảnh chụp.

Tôi tùy ý cầm lấy một tấm, liền thấy là một bức ảnh gia đình. Tôi rất nhanh nhận ra đứa bé trong đó, chính là đứa đang thả diều ngoài kia. Chỉ có điều trong ảnh, nó đứng bên ba mẹ, cả nhà ba người thân thiết hạnh phúc.

Hẳn là một gia đình ba người, nhưng tôi không rõ, bố mẹ đứa trẻ bây giờ ở đâu?

“An Tố, em tới đây một chút.”

Đang chìm trong suy nghĩ, Tiết Xán vẫn đứng bên cửa sổ nhìn qua phía ngoài nãy giờ, bỗng dưng lên tiếng.

"Có chuyện gì sao anh?” Tôi biết Tiết Xán mặc dù bây giờ quỷ lực không đủ, nhưng năng lực quan sát của anh ấy cùng sự nhạy bén như trước kia vẫn tốt nhất trong đám chúng tôi, liền lập tức đi tới.

“Em xem, những cánh diều đang được thả ngoài kia, căn bản có hướng bay không giống nhau.” Tiết Xán thấp giọng nói.

Tôi lập tức sửng sốt, nhìn theo hướng ngoài cửa sổ.

Diều trong thôn này được thả phi thường cao, khi tôi tới cũng không đem lòng sinh nghi, bởi vì vùng này gió vốn là rất lớn, chơi diều có thể thổi lên cao cũng không kỳ quái, tôi chỉ là cảm khái mấy cu cậu chơi diều năng lực quá tốt thôi.

Nhưng lúc này nghe Tiết Xán nhắc nhở, tôi mới nhận ra dị thường.

Quả nhiên có vấn đề!

Tôi liền nhảy ra cửa sổ, trực tiếp bắt lấy một cái trong tay của một cậu nhóc.

Đứa bé kia dù bị tôi bắt lấy diều, biểu lộ vẫn như cũ đờ đẫn, nhưng tôi không có tâm tình để ý tới nó, chỉ là đoạt lấy dây diều.

Kinh ngạc là, đứa nhỏ này nhìn qua mặt không cảm xưc, nhưng khi bị tôi giật mất diều, nháy mắt, đột nhiên như bị điên rống to, còn một mực bắt tôi cắn tôi.

Nhưng nó dù sao cũng chỉ là trẻ con, không phải đối thủ của tôi, tôi trực tiếp một tay tung ra, cho nó hôn mê bất tỉnh. Đương nhiên, tôi vẫn là tránh chỗ yếu, cũng không thương tổn tính mạng của nó.

Tôi đoạt lấy dây diều, nhanh chóng kéo về, nhưng tôi kéo một phát, lập tức liền sửng sốt.

Lúc này, Tiết Phong bọn họ cũng đã từ trong phòng chạy tới, trông thấy tôi diều không lấy được, lại còn ngây ngốc đứng đó, Tiết Phong liền hỏi: "An Tố, em còn không nhanh kéo diều, nhìn thử xem có gì cổ quái?"

Tôi lập tức nhìn về phía Tiết Phong, trong lòng lại có quá nhiều chấn kinh, không biết nên nói như thế nào, cuối cùng buồn bực: "Cái dây này diều rất nặng."

"Rất nặng?" Tiết Phong hơi sửng sốt, lập tức đi đến trước mặt tôi, "Chỉ là một cái diều, gió còn thổi bay lên được, sao có thể nặng?"

Nói rồi, liền lấy dây diều từ trong tay tôi, muốn kéo về, nhưng vừa cầm vào, Tiết Phong cũng lập tức sững người.