Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 670: Ta hy vọng cô ấy sẽ hạnh phúc





Giờ phút này, tôi rốt cục càm giác hồn ma trong cơ thể không tự chủ được chỉ có thể lào đào lui về phía sau mấy bước, nhưng vẫn không muốn buông ra, nghiến răng nghiến lợi. Kiên trì... ngưng tụ linh hồn cho Tiết xán có lẽ đã hoàn thành được 60%... An Tố... mày phải cô gắng...

Nhưng khi tôi đang liều lĩnh chống cự đòn tân công ngày càng điên cuồng cùa đôi thù, tôi đột nhiên càm thấy năng lượng ma quái trong cơ thể mình đình trệ.

Mặt tôi tái đi.

Suýt nữa thì tôi quên mất, cơ thể hiện tại của tôi cồn ma lực làm nguồn năng lượng đê’ có thể chuyền hóa và sử dụng linh lực, tôi tiếp tục sử dụng linh lực như thế này, và ma lực sắp cạn kiệt. Nêu tiếp tục như vậy, tôi ma khí trong cơ thể sẽ cạn kiệt, huống chi phởi chặn trước đám người này, sợ rằng chính mình cũng không có khà năng bào vệ!

Nghĩ đến đây, trong tay không khỏi thà lỏng một chút linh lực.

Tôi không muốn những người đó nhân cơ hội đánh mình nên trực tiếp tăng cường linh lực lên cao nhất! . ngôn tình hoàn

Sau đó Tôi đã vô tình xuyên qua kết giới cùa chính mình với một sức mạnh tinh thần bùng nổ và rơi vào vai tôi

Chà!

Đột nhiên, máu tóe ra trên vai, tôi hét lên và đánh mạnh vào cánh tay mình

Đồng thời, kết giới của tôi hoàn toàn sụp đổ. Những người đó hò hét cổ vũ như điên, lao tới! Đừng!

Đừng để họ vào!

Không được để quá trình ngưng tụ hồn phách cùa Tiết Xán bị xáo trộn!

Lòng tôi kinh hãi, không quan tâm đến vết thương cánh tay và hình ành ma quái Của mình tôi chì nhanh chóng thu thập linh lực, nhày vọt tới trước mặt bọn họ.

Giờ phút này, không thể lập lại kết giới, ma khí trong tôi cũng không đủ, chì có thề thay đổi chiến lược, chính là tìm cách giết chết đám người này!

Giết thêm một người! Tiết Xán sẽ an toàn hơn Nghĩ đến điều này, tôi đột nhiên rút Thiên Vũ kiêm sau lưng và rót linh lực vào cơ thể mình! Đột nhiên, Thiên Vũ Kiêm tỏa ra ánh sáng chói lóa trong lòng bàn tay tôi!

Đám người bị ánh sáng của Thiên Vũ Kiêm làm cho choáng váng, nhất thời không dám nhúc nhích, tôi vừa nhanh chóng nhảy dựng lên thì bọn họ đã hồn bay mất viên, kiếm trong tay tôi đâm ra không thương tiếc!

Hự!

Một!

Hai!

ba người!

Lúc này, mắt tôi đỏ hoe, và chỉ có một suy nghĩ trong đầu— Giết những người này! Tôi có thê’ bào vệ Tiết Xán

Tôi biết mình không còn nhiều thời gian nên đã ra tay cực kỳ kiên quyết, chì trong nháy mắt, tôi đã giết chết hơn chục tên!

Nhưng tôi vẫn lao về phía trước như điên!

Ninh Uyển Uyển có chút sợ hãi khi nhìn thấy tôi như vậy, cô ấy hét lên: "An Tố cô phải biết rằng ma khí trong cơ thê’ cô có hạn! Nếu cô thực sự sử dụng hết ma lực, thì chì có một mình cô chết!""

Tất nhiên tôi hiểu những gì Ninh Uyển uyển nói, nhưng tôi đã phớt lờ cô ấy.

Cho dù không thể, tôi cũng phải chiến đấu đến giây cuối cùng!

Nghĩ đến điều này, tôi thực hiện hành động cùa mình ngày càng kiên quyết và nhanh chóng hơn.

Nhưng dù sao thì bên kia cũng có quá nhiều người, và hổn ma xung quanh tôi. Ngay sau đó một sô quỷ hồn thoát ra khỏi đòn tân công cùa tôi và lao ra sau lưng tôi, cố gắng mở cửa. "Không" Tôi hét lên.

Đằng sau cánh cửa đó là nơi mà Tiết Xán ngưng tụ linh hồn của mình!

Tôi lập tức muốn lao tới, nhưng mấy quỷ hồn nhà họ ninh lộp tức quấn lấy tôi, rốt cuộc tôi đã không đuổi theo được.

Trong lúc tuyệt vọng, tôi đột nhiên nghe thấy ma nam phía sau run rẩy cung kính "đại nhân...làm sao ngài có thể..."

Tôi lúc này quay lưng nhìn lại phía quỷ hổn ninh gia, nhưng không thấy được tình huống của hắn lúc này, chỉ thấy Ninh Uyển Uyển trước mặt, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thì thào nói: "Ca ca...tại sao ca lại ờ đây?"

"Ca ca" Ninh Trác??

Tôi còn chưa kịp phàn ứng thì trong người chợt càm thấy nhẹ nhàng, cà người bay lên đột ngột rồi rơi vào một vòng tay mỏng manh lạnh lẽo.

Cùng lúc đó, tôi đột nhiên càm giác được một cỗ khí tức lạnh lẽo, uy nghiêm và ma mị từ phía sau truyền vào, làm cho thân thê’ gần như kiệt sức của tôi trong phút chốc bừng tình. Càm nhộn được hơi thở quen thuộc trong không khí ma quái, tôi không khỏi run lên, khẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt nam nhân tuấn mỹ và ôn nhu.

Dường như mỗi lổn gặp mặt, Ninh Trác đều nhợt nhạt và yếu ớt hơn lổn trước, và sắc mặt cùa Ninh Trác lúc này càng trờ nên trong sáng hơn. Không chỉ có vậy. Anh ấy ôm lấy ngực tôi và trở nên vô cùng mỏng manh, như thê’ một cơn gió có thê’ thổi bay. Tôi sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Ninh Trác"?

Nhưng Ninh Trác không nhìn tôi, anh ấy chỉ quay mặt về phía trưốc, dùng giọng nói chì có thê’ nghe thấy cùa hai chúng tôi, nhỏ giọng thì thầm: "Không phài lúc đê’ nói chuyện, hãy cẩn thận bọn họ. 

Tôi vẫn không phản ứng kịp, tôi nhìn xuống và nhận ra Ma tộc Ninh gia vừa phá vòng vây đã ngã xuống đất.

Tôi đã rất ngạc nhiên.

Ninh Trác, phối chăng đang giúp tôi: Không, chính xác hơn là anh ta đang giúp Tiết Xán cố ngưng tụ lại linh hổn cùa mình?

Tất nhiên tôi biết tình càm của Ninh Trác dành cho tôi vì vậy nếu anh ấy giúp tôi, tôi sẽ không ngạc nhiên chút nào. Nhưng hành động của anh ấy bây giơ là giúp đỡ Tiết Xán.

Tôi không thê’ hiểu điều này, Tiết Xán là kè thù của Ninh Trác. Làm thể nào anh ấy lạicó thê’ giúp Tiết Xán lấy lại linh hồn của mình? Anh ta không phài là một trong những người hy vọng linh hồn của Tiết Xán không thể ngưng tụ sao? Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ninh Trác, chì thấy trên mặt anh vẫn mang theo vẻ lãnh đạm kia, tôi không nhìn ra được càm xúc.

Lúc này, Ninh Uyển Uyển đôi diện đã tràn đầy oán hận, cô chua xót nói: "Anh à, em không nhờ anh giúp. Nhưng em thật sự không ngờ rằng anh sẽ giúp An Tố và Tiết Xán, anh không biết rằng nếu Tiết Xán thành công trong việc ngưng tụ linh hồn của mình, nó sẽ không có lợi cho anh" 

Khi nghe đến cói tên Tiết Xán tôi càm thấy cơ thê’ Ninh Trác cứng lại một chút, Ninh Uyển Uyển hiển nhiên cũng biểt phàn ứng của anh trai cô ấy, và tiếp tục thuyết phục: "Ca ca! Chì cần chúng ta ngăn càn Tiết Xán ngưng tụ linh hồn của anh ấy, thì An Tố sẽ là của anh"

Tôi chua xót nhìn Ninh Uyển Uyển không ngờ người phụ nữ từng nói thích Tiết Xán giờ lại tàn nhẫn với anh ấy như vậy!

Đồng thời, tôi nhìn Ninh Trác có chút bối rối. Tình hình hiện tại tôi rất khó giỏi quyết, nêu Ninh Trác giúp bọn họ, tôi thực sự không có cơ hội chiến thắng.

Tôi càm thấy nhẹ nhõm vì Ninh Trác dường như không bị lây động, chỉ nhìn Ninh Uyển Uyển và nói nhỏ: "Uyển Uyển ta nghĩ rằng muội thích Tiết xán.

Ninh Trác nói lời này một cách lãnh đạm, Ninh Uyển Uyển run lên, nhưng ngay sau đó một tia oám hận mãnh liệt xẹt qua trong mắt cô ây "Đúng vậy, em thích Tiết Xán. Nhưng vì em không có được thứ gì đó, em thà tự tay huỷ nó" 

Ninh Trác nhìn Uyển Uyển, khóe miệng hơi nhếch lên, "Ta thì khác với muội. Nếu là thứ ta không có được, ta hi vọng nàng sẽ mãi vui vẻ, hạnh phúc" (trời trời nghe muôn rụng trứng)