Tiền Thuận sắp khóc, "Cho dù đoán ra cũng sẽ bị cậu tấn công, thì có ích gì chứ?"
Trong phòng, tôi đang ngồi trên ban công, trong tay cầm một chén trà đen, nhìn Tiền Thuận đang tranh cãi với Tiết Xán, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Suốt một năm, lòng tôi xám xịt như chết, nhưng may mắn thay, Tiết Chỉ là một đứa trẻ, như ánh sáng trong bóng tối, soi rọi cuộc đời gần như tuyệt vọng của tôi.
Tiết Chỉ do có ma khí nên sau khi sinh ra đã lớn lên với tốc độ đáng kinh ngạc, một năm trở lại đây còn lớn như một đứa trẻ lên năm, không những vậy còn vô cùng thông minh, đôi khi với thằng bé nói, tôi còn tưởng rằng không phải đang nói chuyện với 1 đứa bé.
“Tiết Chỉ.” Tôi gọi một tiếng, Tiết Chỉ liền nhìn tôi, nhanh chân chạy tới.
"Mẹ ơi, mẹ tìm con sao?"
"Con đừng lúc nào bắt nạt chú Tiền Thuận, con trai như thế rất bất lịch sự." Tôi vươn tay nhặt lá cây trên người Tiết Chỉ. "Con nói xem, tại sao con lại bắt nạt chú Tiền Thuận?"
Tiết Chỉ cười tủm tỉm, khuôn mặt ửng hồng có chút xấu hỏi, “Rất đơn giản, bởi vì mẹ, chú Hạ Lẫm đều có linh lực mạnh mec, con không thể bắt nạt được ai, con chỉ có thể bắt nạt Tiền Thuận. "
Tiền Thuận lúc này cũng đi tới, nghe vậy mặt hơi khó chịu.
Tôi cười thầm, Tiết Chỉ dựa vào lòng tôi, chớp chớp đôi mắt to nhìn tôi: "Mẹ ơi, hôm đó con có nhìn thấy người giống con trên TV."
Nụ cười của tôi chợt tắt lịm, bàn tay tôi dừng lại một lúc, tôi thì thào: "Vớ vẩn gì vậy? Những gì con nhìn thấy trên TV, có phải là một cậu bé giống như con không?"
"Không phải, là người lớn. Tên Tiết Xán thì phải? Dù sao cũng là chủ tịch của tập đoàn Tiết Thị. Con không nhớ được tên chính xác."
Sắc mặt tái nhợt, nhận ra Tiết Chỉ nói chính là Tiết Xán.
Kể từ khi tôi rời đi cách đây 5 năm, lần này Tiết Xán không bước vào cuộc sống khép kín vì sự ra đi của tôi mà ngược lại, anh ấy đã nhận lại chức chủ tịch tập đoàn Tiết thị và thường xuyên xuất hiện trong các hoạt động khác nhau.
Với ngoại hình xuất chúng và tài kinh doanh cực kỳ vững vàng, sự nghiệp của Tiết gia lập tức được mở rộng ra quốc tế, thường xuyên còn xuất hiện trên TV.
Sau này, để tránh phải nhìn thấy khuôn mặt khiến tôi mơ ước ngày nào, giờ tôi thậm chí còn không xem TV nữa.
Nhưng Tiết Chỉ dù sao cũng là một đứa trẻ, rất thích xem TV, nên không có gì ngạc nhiên khi có thể nhìn thấy Tiết Xán.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ cũng chưa từng nói cho Tiết Chỉ biết Tiết Xán là cha nó, nó đã phát hiện Tiết Xán giống mình, đây là tâm lý giữa hai cha con sao?
Tôi nhìn Tiết Chỉ, không muốn nói dối thằng bé, chỉ là sờ sờ đầu của nó, hỏi: "Vậy con cho rằng người đó tại sao giống con?"
“Bởi vì rất giống.” Tiết Chỉ trợn tròn mắt, “Mẹ, mẹ nói xem, người đó có phải là cha của con không? Con nghe những đứa trẻ khác ở trường mẫu giáo nói rằng cha luôn giống con, không chỉ có vậy, con là họ Tiết, người đó cũng là họ Tiết. "
Tôi đã bị sốc, và tôi chỉ muốn nói, nhưng đột nhiên tôi nhận ra rằng anh chàng nhỏ bé này đang nhìn tôi với ánh mắt thăm dò.
Tôi chợt cười lăn cười bò.
Đáng lẽ tôi đã nghĩ về điều đó từ lâu rồi, đứa trẻ này nhà tôi không ngây thơ như đứa trẻ bình thường, những gì nó nói vừa rồi bề ngoài có vẻ ngây thơ, nhưng thực ra nó đang thăm dò tôi.
Tôi hỏi: "Vậy thì nói cho mẹ biết, con có muốn ông ấy làm bố của con không?"
Vốn tưởng rằng Tiết Chỉ sẽ nhắc tới Tiết Xán, nếu muốn thì thằng bé cũng phải thích Tiết Xán, nhưng không phải, đôi mắt to đen láy của thằng bé đột nhiên mở to, “Con không muốn ông ấy làm cha của con.! "
“Tại sao?” Tôi không khỏi sững người một lúc.
“Bởi vì ông ấy quá lăng nhăng.” Tiết Chỉ cong môi.
“Lăng nhăng?” Lần này tôi hoàn toàn sững sờ.
"Mẹ ơi, mẹ xem tin tức sẽ biết"
Tiết Chỉ nói đúng, từ khi đến nước Mỹ, tôi gần như khép nép sau cánh cửa đóng chặt, ngoài cửa sổ ra thì không để í gì, đừng nói chuyện thời sự, báo chí, trên mạng hầu như không để tâm tới, và tất cả tâm trí của tôi đều dành cho việc tu luyện của chính mình và Tiết Chỉ.
Nghe Tiết Chỉ nói vậy, trong lòng không khỏi có chút tò mò, lập tức nhận lấy một tờ tạp chí thằng bé đưa cho đưa cho.
Lúc tôi nhìn thấy cuốn tạp chí, sắc mặt tôi tái mét, suýt chút nữa làm rơi cuốn tạp chí xuống đất.
Trên tạp chí có viết rằng Tiết Xán rất thân thiết với một nữ minh tinh.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của ta, Tiết Chỉ cười như không có chuyện gì, nhưng ngay sau đó lại ngây thơ mở miệng: "Mẹ, mẹ có thấy không, ông ta chỉ là một người lăng nhăng. Dì Trình Mị Nhi đã nói với con chuyện này. loại nam nhân này không đáng! "
Tôi nhìn Tiết Chỉ và nghĩ đến việc cô gái Trình Mị Nhi dạy con trai tôi như thế nào, nhưng tôi vẫn nói: "Người này, chú ấy có thể rất thích nữ minh tinh này. Cô ấy rất ưa nhìn đúng không? "
Có trời mới biết mình đã bất đắc dĩ như thế nào khi nói ra lời này, tuy rằng trong lòng có chút đau, nhưng trước mặt Tiết Chỉ vẫn cần phải mạnh mẽ.
Tiết Chỉ khẽ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của tôi, đôi mắt đen láy như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: "Mẹ, ai nói với mẹ ông ấy chỉ thích dì xinh đẹp này vì xinh đẹp? Ông ấy thích nhiều dì xinh đẹp như vậy! Mẹ đừng tin." "
Nói như vậy, anh chàng nhỏ bé không biết từ đâu lôi ra một vài tờ báo, và tất cả chúng đều trải ra trước mặt tôi.
Nhìn thấy nội dung của những tờ báo đó, sắc mặt tôi trở nên tái nhợt hơn.
Những tờ báo này đều là tin tức của Tiết Xán, một tờ có nữ nhân, một tờ có nữ người mẫu, một tờ khác có người nổi tiếng, tất cả đều có đủ loại tin tức.
Tiết Xán bây giờ đã rất nổi tiếng rồi, lại còn đẹp trai nữa, đám người trong làng giải trí này như ruồi nhặng, hầu như ngày nào cũng có scandal.
Tôi không thể tin vào mắt mình.
Tiết Xán luôn là người rất trong sạch và tự chủ, theo lời nói của anh ấy, cho dù còn sống hay sau khi chết, tôi phải là người phụ nữ duy nhất của anh ấy, nhưng bây giờ, anh ấy làm sao có thể có quan hệ với nhiều người đàn bà như vậy?
Tôi đang trầm mặc, còn chưa kịp phản ứng, Tiết Chỉ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.