Hẹn Ước Cõi Âm

Chương 4: 4





Nguy Lan trở về lại căn nhà ấy, nhìn Lệ Nga với đứa con gái của mình, nước mắt cứ rưng rưng miệng thì món mén, nhớ về ký ức của vài năm về trước.

Sau khi vợ ông chết, ông đưa con gái của mình là A Yên, cô nằm trong tấm vải lót bao quanh người màu trắng, cùng những tiếng khóc và bước chân đang đi một xa dần quê của mình.

Ông đến một ngôi làng nhỏ với những căn nhà tiếng bộ hơn làng của ông, tất cả điều làm bằng gỗ đựng đứng lên và được bao phủ trên nóc, một thứ gì đó như đá.

Ông cứ bế A Yên mãi, bế cũng đã rất lâu rồi cuối cùng ông cũng kiệt sức, ông nhìn A Yên mỉm rồi bỏ nó xuống đất, ông lấy ra trong tay nhải của mình một cái bình và một bịch thức ăn, mà ông đã mang theo ăn trên đường, cùng chiếc bình chứa sữa của con gái.

Nhưng tất cả điều đã hết, còn A Yên thì đang la hét, nước mắt ông tuôn rơi tay ông đập xuống đất : "Tại sao mình lại vô dụng như vậy chứ ? Tất cả tiền đã dùng hết giờ phải làm sao đây"
Ông cố gắng lâu nước mắt nhìn đứa con gái của mình, ông ôm nó lại đi đến từng cửa tiệm mà hỏi :
"Ông có sữa không cho tôi xin đi ?"Ông chủ tiệm nhìn ông và A Yên, nét mặt hung hãn ông ta dùng nắp đậy hết tất cả các đồ bán lại :

"Tên điên này, người muốn gì xin ăn hả ?Không có đâu màu cho, cút nhanh không thì ta đánh bây giờ"
Ông và con gái mình bỏ đi trong sự mệt mỏi, rồi cuối cùng ông ngất đi lúc nào không hay, cơ thể từ từ gã xuống một tiếng ầm trên đất các, nhưng tay vẫn không ngừng ôm lấy A Yên, A Yên khóc còn ông thì đã nhắm mắt lại.

Lúc này trong đám đông một bóng dáng yêu kiều, đang dần bước ra người đó mặc một bộ váy dài màu vàng, cùng cách trang điểm đậm trên khuôn mặt, có lẽ đây là một vũ nữ.

Bà ta đến chỗ ông rồi ngồi xuống đôi bàn tay ấm áp, chạm vào người lau nước mắt cho ông, sau đó nhìn về phía đứa bé bà ta mỉm cười rồi bế nó lên trên tay.

Ôm nó một lúc lâu khi bên cạnh người đàn ông, bà ta đứng dậy nhìn về phía một cái tiệm to lớn, có một cái bản Lầu Ngưng Các, cùng với các cô gái đang ân ái với những người đàn ông qua đường, bà gọi :
"Nguyệt Nga, La Sát, Thu Mai, Mỹ lâm, các con đau hết rồi, ra đây ta bảo coi…"
Từ bên trong bốn người phụ nữ với dáng người xinh như hoa, nụ cười của họ cùng với các cử chỉ cứ như tiên giáng thế làm tất cả đàn ông mê mẩn, người đàn ông nhìn họ có lúc thì chảy máu mũi thẫn thờ như người mất hồn, có lúc thì bị các cô vợ quát mắng rồi dùng tay kéo lấy tai mà đi.

Khung cảnh tấp nập các cô gái cùng đồng thanh, sau đó cùng làm một cử chỉ tỏ ra vẻ tôn nghiêm :
"Vâng mẹ con bọn con! Đến đây có việc gì không ạ"
Bà mỉm cười nhìn bốn cô gái sau đó chỉ về phía ông đang nằm, bằng một tay và tay còn lại thì bế đứa bé :
"Đây là bạn của ta ông ấy là Nguy Lan, không hiểu sao bỗng lưu lạc đến đây, không những vậy ông ấy còn đang trong tình trạng thoái thế lưỡng đang, ta kêu các người đến đây là để dìu ông ta về hộ"
Các cô gái gật đầu cùng nhau dìu ông về Lầu Ngưng Các, họ đi đứng không được chững chạc lắm khi bế một người đàn ông lực lưỡng, mà xâm xi :
"A ông ta ăn gì mà nặng vậy, chắc mang ông ta về bọn mình gãy xương quá"
"Đúng đấy nặng thật, mà công nhận bà mẹ của tụi mình cũng rảnh thật đấy, trong nhà đã gần chục người chúng ta mà còn vách cái của nợ về nhà"
Bà nhìn bọn nó đưa tay lên miệng ho vài cái ra vẻ gì đó : "Các con còn xâm xi à, có biết lúc các con còn bé ai là người đã giúp các con có một cuộc sống xung túc như bây giờ không ?
Người đó không ai khác là Nguy Lan chính ông ta đã bỏ ra một nửa gia sản để ta chăm lo cho bọn con đấy.


Giờ ta và các con đã khá giả nhờ số tiền ấy mà ta cũng đã xây được Lầu Ngưng Các, chẳng lẽ bây giờ ta và các con phải bỏ mặc ân nhân của mình sao ?"
Tất cả im lặng không nói gì họ cứ chầm chậm đi, cho đến khi bước vào trong Lầu Ngưng Các, bên trong còn nhộn nhịp hơn bên ngoài nhìn, những tiếng ca hát nhảy múa của các cô gái hay còn gọi là vũ nữ đang cùng với những người đàn ông vui đùa trong cơn men rượu.

Bọn họ dần lên lầu, sau đó đặc Nguy Lan xuống, còn đứa bé thì được bà vén bộ y phục của mình ra, cho nó uống sữa đôi bàn tay của A Yên cùng ánh mắt ngây thơ ngay lúc này mới cảm nhận được sự ấm áp của một người mẹ, bà cũng vui không nói được lời nào mà cười lên, vì lúc bà xin ra đứa con gái tên Thủy của bà đã bị chồng mình bắt bán.

Bà khóc lúc này từ dưới lầu đồ ăn cũng được mang lên, bà cố kìm lại nỗi thương nhớ về con gái mà mỉm cười sau đó bảo bọn họ đi xuống, trên chiếc giường Nguy Lan cũng đã tỉnh giấc ông nhìn bà đang bế con gái mình mà khóc, rồi ôm chặt lấy bà :
"Lệ Nga là cô sao,.

Tôi cảm ơn cô về việc đã giúp gia đình tôi.

Nhưng vợ tôi cũng chính là chị của cô bà ấy đã không may qua đời trong lúc sinh"
Bà vô dành an ủi ông :"Thôi bình tĩnh đi mọi chuyện cũng đã qua rồi, dù gì ông vẫn còn một đứa con gái, ông không nên như thế, nhưng hãy kể lại cho tôi nghe tại sao chị gái của tôi lại chết"
Ông tận tình kể lại mọi chi tiết, nước mắt hai người không ngừng rơi, cùng với sự đau đớn tột độ trong lòng.


Thời gian cứ thế trôi qua kể từ khi hai người gặp lại nhau, Lệ Nga đã trở thành người mẹ thứ hai của A Yên mặc dù Nguy Lan vẫn xem bà như là em gái.

Cuộc sống của họ cứ thế cho đến một ngày ông phải từ bỏ nơi đây, mà kiếm kế sinh nhai nơi khác để kiếm tiền gửi về cho mẹ con hai người.

"Anh tính đi thật sao ? Rồi chúng ta có còn gặp nhau nữa không ?"
"Có sẽ có một ngày nào đó anh quay lại, và em đã làm trái tim anh rung động một lần nữa, anh yêu em hãy chăm sóc con gái giúp anh và đừng quên tên nó A Yên"
Trên con đường Lúc này là buổi chiều ánh mặt trời bắt đầu nhạt dần, để lại một màu vàng cam tuyệt đẹp, Nguy Lan đã trao nụ hôn lên môi và còn tỏ tình với cô.

Cô chỉ mỉm cười hy vọng anh sẽ quay lại, cô đứng bế A Yên mỉm cười rồi nhìn anh đang khuất bóng dần một xa….