Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 43: Chương 43:



Edit: Ashe
 
Triều đình hạ chỉ, chia đất đai phía bắc của Yến Xuyên cho người Bắc Địch quy hàng, mảnh đất này có nguồn nước và đồng cỏ tươi tốt, thổ nhưỡng phì nhiêu, nằm ở phía đông Nhã Minh Thành, phía bắc Hạc Thành, được hoàng đế đặt tên là Triêu Tân.
 
Lấy mảnh đất này chia cho Bắc Địch, cho dù là Hạ tộc hay là tướng sĩ Yến Xuyên, mặc dù trong lòng khó chịu, tuy nhiên cũng hiểu ý chỉ của hoàng đế, cho nên đành phải nén bực dọc trong lòng, không dám nói ra.

 
Hoàng đế đưa ra mảnh đất tốt nhất, thể hiện rõ phong độ của một nước lớn, để thu hút càng nhiều bộ lạc và bổn tông đã cắt đứt quan hệ với Nguyệt Ngạn quy hàng Đại Lương, còn về nguy cơ sau đó, dường như hoàng đế cũng chưa cân nhắc đến, ném hết áp lực cho người Yến Xuyên.
 
Bộ Khê Khách đã trầm mặc mấy ngày, cũng không thể không làm theo ý chỉ, tặng mảnh đất kia cho Bắc Địch.
 
Tình Lan đang ở Yến Xuyên, sau khi nghe được những lời oán trách của người dân Yến Xuyên trong những ngày qua, đã hiểu sâu sắc sự bất mãn và áp lực của người dân Yến Xuyên lúc này, Tình Lan suy nghĩ một chút, nói muốn viết thư cho hoàng huynh, lại bị Bộ Khê Khách ngăn cản: “Nàng không cần quan tâm đ ến việc này, chăm sóc thân thể cho tốt... Hoàng thượng là vua của dân, ta không tin Hoàng Đô có nhiều người tài như vậy, không ai nói cho người biết rủi ro đằng sau. Nếu như hoàng thượng đã lựa chọn tin tưởng, chỉ thị lần này có thể giải quyết hòa bình chiến loạn ở biên giới trăm năm qua, ta đây thân là thần thử, cũng chỉ có thể lựa chọn đánh cuộc một lần.”
 
Tình Lan lo lắng không thôi, Bộ Khê Khách lại cười cười, nói: “Không có việc gì, binh sĩ của Đại Lương chúng ta có thể đánh trận đều ở đây rồi, chúng ta thì sợ nguy hiểm gì? Không sao.”
  
Đầu tháng hai, Bộ Khê Khách bận rộn nhiều việc.
 
Ngày hôm đó, hắn quay về Huệ Chỉ Viện, hai tay giấu sau lưng, nói muốn Tình Lan đoán xem là thứ gì.
 

Tình Lan hiếu kỳ: “Chàng lại muốn tặng ta cái gì?”
 
Bộ Khê Khách ngồi xuống, hạ giọng nói: “Ta ấy à, bắt được hai tiểu yêu quái, muốn diễn trò cho nàng xem.”
 
Tình Lan bị những lời nói của hắn làm kinh sợ, thậm chí còn hơi tin là thật, mở to hai mắt muốn nhìn hai tiểu yêu quái hắn bắt được.
 
Bộ Khê Khách nói: “Tiểu cô nương mau ngồi xuống, không được nháy mắt, trò hay sắp mở màn rồi…!”
 
Hắn lấy bao tay quấn thành người nhỏ, thêu thêm mắt và miệng, một đỏ, một trắng, lỗ tai hồ ly dựng thẳng, còn kéo lấy hai cái đuôi.
 
Một con cầm gậy gỗ làm thương, một con, phình bụng lên.
 
Tình Lan: “Ôi!”
 
Là hai tiểu hồ ly chưa biến đổi hoàn toàn.
 
“Thật đáng yêu!”
 
Bộ Khê Khách giật giật ngón tay, hồ ly lông trắng cầm thương lớn tiếng nói: “Công việc bề bộn, ta phải ra ngoài mấy ngày, nhìn nguồn nước, gấp rút cày bừa vụ xuân, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng nữa.”
 
Bộ Khê Khách lại giật giật bên tiểu hồ ly lông đỏ, tiểu hồ ly kia cúi đầu không nói, hai cánh tay vuốt v e cái bụng tròn vo của mình.
 
Tình Lan nở nụ cười, cùng diễn trò với hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chàng phải đi bao lâu?”
 
“Hai ba ngày.” Bộ Khê Khách vung tay hồ ly lông trắng, nói: “Ngủ lại ở quân trướng, buổi tối không thể trở về làm ấm giường cho nàng, đêm tối trời lạnh, nàng và Hồ Cầu nhất định không được để bị nhiễm lạnh.
 

Tiểu hồ ly lông trắng khẽ lắc lư lắc lư tiến lên, hai cánh tay bắt được ngón tay Tình Lan, lắc lắc: “Không được nhớ đến ta rồi lén khóc thút thít đấy.”
 
Tình Lan cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không khóc.”
 
Bộ Khê Khách ngẩng đầu nhìn nàng: “Thật chứ?”
 
Tình Lan tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu nói: “Đồ quỷ sứ đáng ghét, đi thì đi, tưởng ta sẽ khóc lóc sao?”
 
Bộ Khê Khách: “Sẽ không nhớ ta?”
 
Tình Lan nói: “Chỉ hai ba ngày mà thôi, chàng còn muốn ta nhớ mong chàng?”
 
Hồ ly trắng trong tay Bộ Khê Khách ủ rũ, thở dài: “Ài, nếu nàng nói vậy, ta cũng muốn khóc.”
 
“Da mặt quân dày như vậy, cũng sẽ khóc sao?”
 
Hồ ly lông trắng hét lên trả lời: “Đao đâm không khóc, kiếm đâm không khóc, duy chỉ có người trong lòng không nhớ ta, ta muốn khóc.”
 
“Thật sự là không có cách nào làm khó dễ chàng.” Tình Lan nói, “Được rồi, vì để chàng không khóc, ta sẽ cố mà nhớ chàng trong tim.”
 
Bộ Khê Khách nở nụ cười.
 
Tình Lan hỏi: “Diễn xong chưa? Diễn xong, có thể cho ta nhìn hai tiểu yêu quái này không?”
 
Bộ Khê Khách lấy hai tiểu hồ ly trên ngón tay xuống, nói: “Hai tiểu yêu quái này tặng cho nàng.”
 
Tình Lan yêu thích không rời, thấy đường may thô ráp, tò mò hỏi hắn: “Ai làm đó?”
 
Bộ Khê Khách vỗ ngực, nhếch miệng cười cười: “Tự ta.”
 
“Lúc nào?”
 
“Hôm qua đến Giang phủ đón Kiểu Kiểu, nó đang cầm vải vụn của nhị nương chơi gói tướng quân với Tiểu Thất, ta liền mượn may hai cái, tặng cho nàng giải sầu.” Bộ Khê Khách chỉ vào hồ ly lông đỏ nói, “Trong bụng của nàng thật sự có một tiểu hồ ly.”
 
“Thật sao?!” Tình Lan mở túi vải ra, quả nhiên thấy bên trong quần áo có một viên cầu bông, trên thân vẽ cái đuôi, cái đầu, giống như một con tiểu hồ ly đang cuộn tròn ngủ.
 
“Rất thú vị!”
 
“Nếu ta không ở đây, buổi tối nàng ngủ đừng nắm trâm cài tóc nữa, để nó ngủ cùng nàng là được rồi.” Bộ Khê Khách cầm hồ ly tướng quân lông trắng, ôm một bông hoa, nói, “Cái tay này có thương, để nó bên cạnh nàng, yêu ma tai họa gì đều không thể đến gần nàng.”
 
Tình Lan ôm hai con hồ ly trong ngực, vui vẻ tới gần, hôn Bộ Khê Khách một cái.
 
Bộ Khê Khách nhếch miệng, ánh sáng trong mắt chuyển động, nhẹ giọng cảm khái: “Mùa xuân đến rồi.”
 
Tình Lan nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tới rồi sao?”
 
Bộ Khê Khách ôm ngực, nói: “Đến rồi, trong tim ta, bởi vì nàng vừa hôn ta, trăm hoa đã nở, muôn tía nghìn hồng.”

 
Tình Lan: “Coi như ta đã rõ, bãn lĩnh nói lời ngon ngọt của tướng quân còn cao hơn đánh giặc rất nhiều.”
 
“Đây là vinh hạnh đặc biệt nàng ban thưởng cho ta.” Bộ Khê Khách cười nói, “Công lao này là của điện hạ đấy.”
 
Quả nhiên sau đó, Bộ Khê Khách thật sự bận đến nỗi tối cũng không rảnh để trở về.
 
Bởi vì phụ mẫu không có ở đây, những chuyện lớn nhỏ ở Nhã Minh Thành cộng với việc các quý tộc Bắc Địch đang ở tạm Nhã Minh Thành đều do Bộ Khê Khách phụ trách.
 
Đầu tháng hai, bộ lạc Bắc Địch giao nộp binh khí, theo quân đội Yến Xuyên qua sông, di chuyển đến Triêu Tân, đêm đó, trong nội bộ nhóm người Bắc Địch nổi lên xung đột, hơn nữa còn đánh chết mấy người.
 
Nội bộ Bắc Địch vô cùng phức tạp, giữa các quý tộc vốn dĩ không ngừng xung đột, tin tức truyền đến Nhã Minh, hai gia tộc này cùng tranh chấp, đúng sai để tướng quân Yến Xuyên đến phân xử.
 
Đang ầm ĩ, hôm qua hai nhóm người Bắc Địch và quân đội lại xảy ra mâu thuẫn.
 
Tin tức báo về cho Bộ Khê Khách, Bộ Khê Khách xoa bóp huyệt thái dương, thở dài một hơi.
 
Hai nhóm người Bắc Địch kia càng muốn đến Nhã Minh Thành tìm thủ lĩnh bộ lạc của họ phân xử, ý đồ cưỡng chế phá cửa quân lính, từ trong đi ra. Quân lính khẳng định không đồng ý, lại không thể ra tay đánh người, lập tức không ngăn cản nổi nữa.
 
Lúc này, hai nhóm người đã đến ngoại ô.
 
Bộ Khê Khách bất đắc dĩ, xách theo thủ lĩnh Bắc Địch, mang theo một đội nhân mã rời khỏi thành.
 
Thủ lĩnh Bắc Địch co lại trên ngựa, không giống như đang cưỡi ngựa, mà như đang ngồi trên bàn ủi, vẻ mặt vô cùng lo lắng bất an.
 
Bộ Khê Khách nói: “Nói với bọn họ mau ngoan ngoãn trở về, nếu không thì, lấy tội danh chống lại thánh chỉ, tự ý chạy ra khỏi lãnh thổ, trừng phạt bọn họ.”
 
Khẩu âm của thủ lĩnh Bắc Địch rất nặng, cố gắng nghe rõ Bộ Khê Khách nói, gật đầu: “Nhất định, nhất định…”
 
Bộ Khê Khách đi rồi, mỗi giờ mỗi khắc Tình Lan đều chơi đùa với hai con rối hồ ly kia.
 
Vu ma ma thấy nàng thích, đề nghị cũng nên chuẩn bị đồ chơi cho hài tử trong bụng.
 
Tình Lan suy nghĩ một chút, bảo ma ma gọi Oanh Ca tới.
 
Oanh Ca vô cùng cảm động, chạy thẳng tới, chưa nói một câu đã rơi nước mắt.
 
Tình Lan hỏi nàng: “Có khỏe không?”
 
Oanh Ca cuống cuồng gật đầu, thút tha thút thít đáp mọi chuyện đều tốt.
 
Tình Lan và Vu ma ma nhìn nhau cười.
 
“Nghe ma ma nói, ngươi đang ở phòng thêu làm việc rất tốt, chỉ là, vài ngày trước, có người ném một nửa đầu sói vào phòng ngươi… Có phải là có người bắt nạt người?”

 
Oanh Ca đỏ mặt, điên cuồng lắc đầu.
 
Vu ma ma nói: “Người xem, nha đầu kia còn không chịu nói.”
 
Oanh Ca nhỏ giọng đáp: “Em rất khỏe, các tỷ tỷ ở đó đều rất tốt với em, em còn ở Đại Trạch Hạ Tộc theo họ học cách thêu thùa, sau này điện hạ phải mặc xiêm y Hạ tộc, Oanh Ca làm cho người…”
  
Vu ma ma cười nói: “Điện hạ, người thấy sao? Nha đầu kia người phải bắt nó nói, không thì nó chẳng dám nói đâu.”
 
Oanh Ca cẩn thận ngẩng đầu nhìn Tình Lan, thấy nàng và ma ma đều cười, mặt lại đỏ lên.
 
Tình Lan nói: “Nghe nói, nam tử Hạ tộc nếu vừa ý nữ tử nhà ai, sẽ đi bắt sói, mang đến cho nàng…”
 
Oanh Ca đỏ bừng mặt. lắc đầu, nói: “Em… em chưa đồng ý hắn! Em, em còn phải hầu hạ điện hạ cả đời…”
 
Tình Lan khẽ nói: “Ta sẽ không để ngươi hầu hạ ta, xem chừng, đợi mùa xuân đến, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài.”
 
Nước mắt Oanh Ca tí tách rơi xuống, khóc hỏi Tình Lan: “Điện hạ… Điện hạ nói thật sao?”
 
Tình Lan hỏi: “Nước mắt của ngươi đây là vì hạnh phúc hay vì buồn?”
 
Oanh Ca lúc thì lắc đầu lúc thì gật đầu, ôm tay Tình Lan, khóc nấc trên đất.
 
Vu ma ma nói: “Nha đầu này, nhất định là hạnh phúc.”
 
Oanh Ca vừa khóc vừa nói: “Em cũng buồn!”
 
Tình Lan cười thành tiếng.
 
“Tốt rồi, mau đứng lên đi.” Tình Lan nói khẽ, “Ta có việc muốn giao cho ngươi, ngươi, làm một tiểu hồ ly cho ta đi.”
 
Oanh Ca ngước hai mắt đẫm lệ, hỏi: “Là cho tiểu chủ tử ạ?”
 
Tình Lan gật đầu cười.
 
Oanh Ca vừa lau nước mắt, vừa khóc: “Em nhất định làm, làm hồ ly tốt nhất thiên hạ cho tiểu chủ tử!”
 
Kiểu Kiểu nhai kẹo hồ lô cà lơ phất phơ đã đến, vừa vào cửa, thấy bụng Tình Lan còn phình to lên, tự trả lời vấn đề của mình: “Hừm, vẫn chưa sinh.”
 
Cô bé vừa mới nghe được một ít, đến gần, hỏi: “Làm tiểu hù* ly?”
 
(*) Kiểu Kiểu đang thay răng nên bị ngọng chữ 狐 [hú] : hồ, thành chữ chữ 福 [fú] : phúc ^^ mình sẽ để là hù ly cho mọi người dễ hình dung nhé.
 
Mùa đông năm nay, bốn cái răng cửa của cô bé đã mất hết, nói chuyện gió vào rất nhiều.
 
Tình Lan nói: “Kiểu Kiểu, muội lặp lại một lần nữa.”
 
Kiểu Kiểu: “Muội biết rõ tỷ muốn nghe cái gì, được rồi, muội nói cho tỷ nghe lần nữa. Muội nói, các người làm gì cho tiểu hù ly?”
 
Tình Lan cười ha ha: “Tên này rất được, Oanh Ca, tiểu hù ly giao cho ngươi.”
 
Nàng nói xong, ôm chầm lấy Kiểu Kiểu, nói: “Nãy giờ chơi ở bên ngoài rất lâu rồi ư? Cả người đều lạnh này.”
 

Kiểu Kiểu nghe xong, toàn thân ngừng lại, vùng vẫy tránh khỏi vòng tay Tình Lan, lui về sau ba bước, đứng cách xa.
 
Tình Lan khó hiểu: “Làm sao vậy?”
 
Kiểu Kiểu nói: “Ca ca của muội nói, mới vào cửa có hàn khí, lát sau ấm mới được làm nũng trong lòng tỷ, nếu không sẽ đông lạnh tỷ, huynh ấy về sẽ đánh muội.”
 
Tình Lan khẽ giật mình, chợt nhớ tới, mỗi lần Bộ Khê Khách từ ngoài cửa tiến vào cũng sẽ đứng xa xa nói chuyện với nàng trong chốc lát.
 
Hóa ra… là vì vậy.
 
Trong lòng Tình Lan nóng lên, che ngực.
 
Giờ khắc này, nàng dường như cũng biết cảm giác xuân đến trong lòng, trăm hoa đua nở muôn tía nghìn hồng.
 
Giữ ấm cho tốt, nàng đã giúp hắn dốc lòng thủ hộ biên cương.
 
Ngón tay Tình Lan chỉ vào con hồ ly tướng quân lông trắng, nhẹ giọng cười nói: “Quả nhiên là tướng quân trấn thủ biên cương.”
 
Nhớ tới hắn, liền vô cùng an tâm.
 
Kiểu Kiểu thấy được hai con rối hồ ly đỏ trắng, ngạc nhiên nói: “Ôi!! Ở đây có hai con hù ly a!”
 
Tình Lan phất tay áo: “Sai rồi, là ba con.”
 
Nàng chỉ vào bụng phình to của hồ ly lông đỏ, nói: “Bên trong có tiểu hồ ly.”
 
Kiểu Kiểu sững sờ một chút, nói: “A, cái này… tỷ và ca ca muội, còn muội đâu?”
 
Cô bé vòng quanh Tình Lan, tìm kiếm con hồ ly thứ tư.
 
Tình Lan vui vẻ nói: “Đúng lúc, ta sẽ làm tiếp một hồ ly Kiểu Kiểu.”
 
Sau nửa canh giờ, Tình Lan làm ra một tiểu hồ ly nhiều màu xấu xí, vốn tưởng rằng Kiểu Kiểu sẽ ghét bỏ, không ngờ Kiểu Kiểu sửng sốt một chút, giơ lên cao: “Oa! Muội nè!”
 
Tình Lan nhẹ nhàng thở ra, "Kiểu Kiểu thích là tốt rồi, quả nhiên trẻ con là đáng yêu nhất.”
 
“Ta mới là hù ly lợi hại nhất! !" Kiểu Kiểu nói xong, chen lấn tới chỗ hồ ly tướng quân, áp vào bên cạnh hồ ly lông đỏ, “Bảo vệ tỷ tỷ, lão đại tránh ra một bên đi! Ầm ầm! Ta muốn đánh bại huynh, giao chức tướng quân lại cho ta! Đến chiến!”
  
Cô bé điều khiển hồ ly nhiều màu đánh nhau với hồ ly tướng quân lông trắng.
 
Đương nhiên, hồ ly tướng quân lông trắng trên tay cô bé chỉ có thể bại trận.
 
“Ha ha! Ta thắng rồi!” Kiểu Kiểu nói, “Cho huynh dám đánh ta! Ta phải cho huynh biết, ai mới là hù ly lợi hại nhất Yến Xuyên!”
 
Tình Lan: “..”
 
Thu hồi lại những lời vừa nãy, Kiểu Kiểu vẫn là một hài tử, quá nghịch ngợm rồi!
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha ha, Bộ Khê Khách, ngươi còn không biết, ngươi đã bị muội muội của ngươi đánh bại rồi!
 
Bộ Khê Khách: ? ? ? ? ? ?