Hẹn Ước Tình Yêu

Chương 9: Giữ khoảng cách



Sáng ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, Kha Nguyệt mới mơ màng thức giấc, cô thấy ánh nắng bên ngoài cửa sổ đã len lỏi vào căn phòng nhỏ, không gian xung quanh trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Cô quay mặt nhìn về phía sau, thấy anh đã rời đi từ lâu, chỗ nằm không còn hơi ấm. Những kí ức tối ngày hôm qua lại như thước phim tua ngược lại trong đầu cô: tốt nhất em đừng yêu tôi…rốt cuộc sau câu nói đó là ý gì, nó quanh quẩn trong đầu khiến Kha Nguyệt khó ngủ cùng thắc mắc….

Nằm dài trên chiếc giường, quay qua lộn lại một hồi lâu cô tự đưa ra cho mình một quyết định cũng như lựa chọn tốt nhất ở thời điểm hiện tại: giữ khoảng cách với anh, cô không hiểu con người này, có quá nhiều điều bí ẩn, vốn cô còn mông lung không biết mối quan hệ của hai người tới đâu…nhưng sau lời nói ấy mọi thứ đã có câu trả lời: đúng vậy, có thể là anh không yêu cô, hiện tại không, sau này cũng sẽ không…hoặc cũng có thể ngay từ đầu chỉ có mình cô hy vọng, đối với anh từ đầu tới cuối bản thân chỉ để làm ấm giường…Kha Nguyệt phải nhanh chóng cắt đứt, thời điểm hiện tại còn kịp, cô mới chỉ bắt đầu có cảm xúc đặc biệt hơn với anh, chưa quá muộn….

Tới chiều đến giờ đi học cô rời phòng, vừa mở cửa không biết là do trùng hợp hay số phận chêu người khiến cô và anh ra cũng một lúc, hai ánh mắt liền giao nhau

Kha Nguyệt đứng hình giây lát liền khoá cửa, Quân Hạo tiến lên đi song song với cô, cứ ngỡ cứ im lặng như vậy nhưng anh lại lên tiếng

“Đỡ đau chưa?”

“…”

“Hửm”

“Rồi”

“Giờ đi học?”

“Ừm”

Quân Hạo có chút bất ngờ trước thái độ khác lạ của cô, tuy bình thường cô với anh không phải thân thiết nhưng cũng không tới nỗi không trả lời nhau quá một chữ như vậy….Trong lòng anh cũng đoán có lẽ câu nói hôm qua là lí do khiến cô giữ khoảng cách với mình, nhưng Quân Hạo cũng không quan tâm, điều anh quan tâm là việc khác chứ không phải sự giận dỗi trẻ con từ cô gái nhỏ trước mắt….Anh cũng im lặng không nói gì nữa, cả hai cứ như vậy mà rẽ hai, mỗi người đi một phía

Cả ngày hôm ấy khiến Kha Nguyệt ngơ ngác, không tập trung làm được bất cứ điều gì, trong lòng nảy sinh sự thất vọng từ đâu khó nói

Tới tối trở về, Kha Nguyệt tắm giặt úp mì ăn, cô làm lốt công việc dở dang tới khuya, ánh mắt bất giác nhìn ra phía cánh cửa đóng chặt:hôm nay anh không đến?…Chính cô cũng giật mình trước câu hỏi của bản thân: cô đang chờ anh tới? Mong được nhìn thấy anh sao? Không, không thể như vậy,cô lắc lắc cái đầu nhỏ quyết định tắt điện đi ngủ…nhưng bản thân cô lại tự nuôi hy vọng cho mình bằng cách để cửa không khoá…có lẽ có những thứ không mong muốn nhất vẫn sẽ xảy ra như đã được viết trước trong vận mệnh mỗi người

Không hiểu sao hôm nay cô rất khó ngủ, nằm hoài không thể vào giấc…cho tới khi cánh cửa phòng có tiếng mở cửa, cô biết là anh tới liền giả vờ nhắm mắt, nhưng lông mi không ngừng chớp đã tố cáo lời nói dối của cô



“Em đang đợi tôi?”

“Mơ tưởng”

“Thật sao?”

“Ừ”

“Em yêu tôi rồi”

Kha Nguyệt trừng mắt lớn trước lời khẳng định của anh, có chút bất ngờ cùng chột dạ như bị ai nắm thóp

“Sao không nói gì?”

“…”

Quân Hạo cũng không nói gì nữa, anh kéo cô vào lòng muốn ngủ

“Quân Hạo”

“Ừm”

“Câu nói hôm qua…”

“Ngủ muộn không tốt” - anh cắt đứt lời cô, xoa nhẹ cái đầu nhỏ rồi nhắm mắt

Kha Nguyệt bất giác quay người thoát khỏi vòng tay anh, cô không nhận thức ra được hành động này của bản thân là đang làm nũng anh…Cứ ngỡ anh sẽ như trước, cường ngạnh ôm cô vào lòng lại, nhưng chờ mãi chờ mãi Kha Nguyệt không cảm nhận được vòng tay ấm áp ấy ôm lấy mình, nhẹ nhàng xoa lưng cho cô ngủ nữa,…nước mắt của sự tủi thân rơi xuống, cô đang cảm thấy đau lòng cũng hụt hẫng trước sự thật mà mình đã biết trước nhưng vẫn cố níu lấy….
— QUẢNG CÁO —