Sau khi cúp máy, tôi vẫn cảm thấy đề nghị của cậu ấy thực quá điên rồ.
Tôi rửa mặt rồi đi ra ngoài, bố mẹ tôi đã ngồi trong phòng ăn chờ tôi.
Tôi không muốn đi qua đó.
Quay người định đi về phòng.
"Viên Viên, con lại đây." Bố tôi gọi tôi lại.
Tôi không nghe, trở về phòng.
Cửa bị bố tôi đẩy ra.
"Viên Viên, con giận mẹ làm gì?" Bố tôi bưng bữa sáng đặt lên bàn học của tôi.
"Con không giận." Tôi buồn bực không muốn nói chuyện.
"Vậy mẹ con nói con không thi nghiên cứu sinh nữa là thật à?"
"......" Tôi không nói gì.
Không thi nghiên cứu sinh chỉ là lời nói giận, tôi chỉ không muốn nghe theo sắp xếp của mẹ.
Dù có thi, tôi cũng không thi Bắc Đại, tôi không có chút tự nhận thức nào hay sao chứ?
"Thôi được rồi, đừng nói về việc thi nghiên cứu sinh nữa, lát nữa con đi xin lỗi mẹ, bà ấy giận đến mức không ăn tối rồi."
"Con thi hay không thi, liên quan gì đến việc bà ấy ăn hay không?" Tôi thấy mệt mỏi.
"Con cũng biết mẹ con bị cao huyết áp, con đừng chọc giận bà ấy." Bố tôi thở dài.
"Con không muốn chọc giận bà ấy, nhưng khi con còn nhỏ, bà ấy đọc trộm nhật ký của con, khi lớn lên thì giám sát QQ của con, WeChat của con, thậm chí còn kết bạn với bạn bè của con để theo dõi hoạt động của con...
"Mọi người xung quanh đều nghĩ con là một đứa kỳ lạ, họ nhận được tin nhắn của mẹ con đều cảm thấy khó tin, con không còn bạn bè nữa.
"Con cũng là người, không phải là máy móc, con cũng muốn như những cô gái khác có nhiều bạn, tham gia các buổi tụ tập, cùng khóc cùng cười..."