Anh ăn dấm An Khê, chẳng lẽ không thể để Bảo Bảo cũng ăn dấm ư? Ba An chính là muốn nói điều này. Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình An Tịnh lập tức tốt hẳn. Chỉ cần Bảo Bảo còn có cảm tình với anh, nhất định cô sẽ có cảm giác. Hừ, ai bảo cô đối với anh như vậy, về phần thằng nhóc thối kia, trước tiên cứ mặc kệ đã.
Thi hành dựa theo kế hoạch, có thể nói An Tịnh đối với An Khê vô cùng tốt. Bảo Bảo nghiêm trọng hoài nghi An Tịnh hẳn là bị người ngoài hành tinh bám vào người hoặc bị xe đụng nên đổi tính? Không đúng, cô không thấy thân thể An Tịnh có vấn đề gì mà.
Bảo Bảo cảm thấy An Tịnh gần đây rất khác thường, quá khác thường. Nếu như trước kia, An Tịnh đối với An Khê không mặn không nhạt, có thể nói là không hề có nhiều chú ý. Nhưng bây giờ lại khác, không có chuyện gì lại ôm An Khê, ngoài chuyện cho bé bú sữa anh không thể làm thay, những chuyện khác hầu như đều được anh xử lý, ngủ, thay quần áo, thay tã,.. bây giờ Bảo Bảo mới biết, thì ra An Tịnh còn có đặc tính cha hiền!
Một hai ngày Bảo Bảo còn hoài nghi An Tịnh, nhưng sau đó lại chầm chậm quen thuộc, càng về sau lại càng cảm thấy không được bình thường. Bởi vì không ngờ Bảo Bảo phát hiện An Tịnh không để ý tới cô nữa! Trước kia có rất ít khi không để ý đến cô, bây giờ lại là rất ít khi để ý đến cô. Đại đa số thời gian đều là cô ở đó nói chuyện với An Tịnh, thật ra chính là cô tự độc thoại. Thời điểm An Tịnh có tâm tình tốt mới có thể đáp lại cô một hai từ.
Thấy An Khê bị An Tịnh chọc thật vui mừng, Bảo Bảo không bình tĩnh. Không phải nói con trai với mẹ thân thiết nhiều hơn ư, sao bây giờ lại trái ngược như thế?
Thật ra lúc vừa mới bắt đầu An Tịnh cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng thật may là học không ít lớp làm mẹ dạy con. Mặc dù thực chiến và diễn tập khác nhau không, nhưng cũng may sự khác biệt cũng không lớn, anh có thể ứng phó. Một thời gian sau, An Tịnh đột nhiên cảm thấy thật ra thì An Khê cũng không đáng ghét như vậy, Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt oán phụ của Bảo Bảo, tâm lí An Tịnh phải nói là vô cùng tốt, kế đó, lại càng thích An Khê thêm ba phần.
Sự thật chứng minh, sự nhẫn nại của Bảo Bảo quả thật cực kỳ dũng mãnh. Cô nhịn tới một tháng mới chạy tới hỏi anh. Một tháng đó! Nhớ ngày đó cả một tuần mà anh cũng không chịu nổi, không ngờ cô lại nhịn được đến 1 tháng, Điều này chứng minh điều gì? Là sự nhẫn nại của cô quá mạnh, hay là… trong lòng cô, thực ra anh cũng chẳng là gì cả?
Thật ra thì đó chỉ là nói nhảm, Bảo Bảo có thể nhịn một tháng đương nhiên là bởi vì ai đó trước mặt kia, bằng không làm sao cô có thể ở bên cạnh An Tịnh lâu như vậy đây? Bảo Bảo thủy chung tin rằng, nhịn rồi nhịn rồi, một ngày nào đó cô sẽ biến thành Ninja rùa! Đây chính là tín niệm mà cô kiên trì!
“An Tịnh, gần đây anh không để ý đến em…” Bảo Bảo rất ai oán nhìn An Tịnh.
An Tịnh tiếp tục trêu chọc An Khê trong tay, nhóc này này đã biết cười rồi, mấy ngày trước vừa cười với anh xong. “Không rảnh.”
Bảo Bảo chịu đả kích lớn, không rảnh, anh lại còn nói mình không rảnh! “An Tịnh, có phải em không thích em hay không…”
An Tịnh dừng việc trêu chọc An Khê trong tay, đặt bé vào chiếc nôi bên cạnh, nhẹ nhàng lắc lư. “Sao lại hỏi như thế.”
Phải nói mới vừa rồi Bảo Bảo chỉ hi vọng được An Tịnh chú ý, bây giờ tính chất hoàn toàn thay đổi. “Chính là, chính là anh không để ý tới em, anh chỉ thích An Khê!” Quyệt miệng, giọng nói Bảo Bảo vô cùng uất ức.
“Nó là con trai em.”
“Em biết, em nghĩ anh có muốn trèo tường cũng không có người nhận.” Mới vừa nói xong câu đó Bảo Bảo đã cảm thấy có cái gì không đúng, đây chẳng phải là câu nói của An Tịnh 1 tháng trước ư. Không ngờ bây giờ chuyện lại thay đổi. Không thể nào, sao cô lại nói lại câu nói của anh chứ? Bảo Bảo nhất thời khóc không ra nước mắt.
Trong bụng An Tịnh đã sớm cười nghiêng ngả, nhưng cố tình trên mặt còn tỏ ra lạnh lùng. An Tịnh thật sợ có một ngày anh sẽ phải nén cười đến nội thương.
“Không phải anh không thích em.”
“Cái... cái gì?” Bảo Bảo cảm thấy lỗ tai mình đột nhiên không rõ.
“Anh nói, không phải anh không thích em.”
“An, An Tịnh, anh là đang… tỏ tình với em ư?” Hai mắt Bảo Bảo lấp lánh nhìn An Tịnh.
“…”
Thấy An Tịnh vẫn không trả lời, ánh mắt Bảo Bảo dần dần ảm đạm.
“An Tịnh, có phải chỉ vì Tiểu Bảo nên anh mới muốn kết hôn với em.”
An Tịnh kinh ngạc nhìn Bảo Bảo, tại sao cô có thể có loại ý nghĩ này. “Tại sao nghĩ như vậy?”
“Chúng ta không có hôn lễ, người khác cũng không biết chúng ta ở cùng nhau. Sau này ly hôn cũng dễ dàng. Bây giờ anh vì An Khê, đều không để ý tới em.” Bảo Bảo ảm đạm nói ra suy nghĩ của mình từ lâu tới nay.
An Tịnh dừng đẩy nôi, một phen ôm chầm lấy Bảo Bảo, mạnh mẽ ôm vào trong ngực.
“Em… đồ đầu heo! Em không có đầu óc đã đành, ngay cả tâm cũng không có sao?!”
“Em đần đấy, sao nào? Chẳng phải anh có thể đi tìm mấy cô gái thông minh ư! Ninh Thanh cũng không tệ.”
Phốc ~ cô lại còn nghĩ tới Ninh Thanh, phải biết, anh đã sớm vứt chuyện này ra khỏi đầu.
“Ninh Thanh là em họ anh.”
Bảo Bảo khiếp sợ nhìn An Tịnh, An Tịnh trịnh trọng gật đầu một cái.
“Ban đầu là bởi vì mẹ An thích náo nhiệt, cho nên mới kéo Ninh Thanh dính vào chuyện đó.”
Chẳng trách được, từ nhỏ lớn lên, An Tịnh đều thích ở bên cạnh theo cô, đều là vì vậy ư.
“Vậy sao anh không nói sớm cho em biết!” Bảo Bảo bày tỏ tức giận.
“Em cũng đâu có hỏi.”
“…” Được rồi, quả thật cô chưa từng hỏi.
An Tịnh lại lần nữa ôm Bảo Bảo vào lòng, tiếp tục nói: “Heo, người trên toàn thế giới đều nhìn ra anh yêu em, sao chính em lại không nhìn ra được chứ?” An Tịnh rõ ràng cảm thấy người trong ngực cứng đờ.
An Tịnh, mới vừa nói là “Yêu”, không phải “Thích”?
“An Tịnh, anh vừa nói gì? Có thể lặp lại lần nữa hay không?” Bảo Bảo nắm chặt cổ áo An Tịnh.
Khẽ cười, An Tịnh lại một lần nữa nói: “Heo, anh yêu em.”