Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Chương 99: Ngoại Truyện Về Đường Đinh Đinh



Editor: Hannah Đường Đinh Đinh xinh đẹp đứng trước mặt anh, nhìn anh cười đáp: “Vâng, chuyện gì ạ?”

Lục Chi Hành nhìn lướt qua cái túi trong tay cô, trong đó không chỉ có kẹo mà còn có cả hộp hoa quả cắt sẵn, mỗi hộp được cắt rất đẹp mắt, ngoài ra trợ lý Lâm Lâm của cô còn đang cầm theo mấy cái túi từ phòng bên cạnh đi ra.

Lâm Lâm đang chuẩn bị đem đồ mang đến tặng các phòng của người trong đoàn làm phim, thấy hai người đứng ở cửa liền chào hỏi: “Chào đạo diễn Lục.”

Lục Chi Hành hiểu ra, lần này Đường Đinh Đinh đang chuẩn bị hối lộ cả đoàn làm phim.

Haizzz, cô nhóc này càng ngày càng hiểu chuyện rồi.

Anh ngây người một lúc, cúi đầu nhìn cô, bỗng thu lại những lời định nói ra, cười đáp: “Không có gì quan trọng đâu, có gì tặng cho anh à?”

Đường Đinh Đinh gật đầu: “Vâng, em đoán anh sắp ăn hết kẹo rồi.”

Nói rồi cô đưa đồ cho anh.

Lục Chi Hành nhận lấy, nhìn thấy mấy người trong đoàn đang vui vẻ mở cửa nhận quà, vài người thấy Đường Đinh Đinh đứng trước cửa phòng Lục Chi Hành cũng không thấy lạ, dù sao anh cũng là đạo diễn, cô Đinh Đinh đích thân tặng quà cho anh cũng là chuyện bình thường.

Lão Phùng tươi cười hớn hở, nói: “Cảm ơn cảm ơn nha, phiền Đinh Đinh quá mà.”

Đường Đinh Đinh quay đầu cười cười: “Không phiền, chỉ là ít bánh kẹo trái cây thôi ạ, em tiện tay chuẩn bị thôi.”

Mọi người nhận quà xong lại về phòng.

Đường Đinh Đinh còn đứng trước cửa, Lục Chi Hành tựa vào cửa nhìn cô, nói đùa: “Em tặng anh nhiều quà như thế, anh có nên đáp lễ không đây?”

Đường Đinh Đinh vội vàng đáp: “Không cần, không cần đáp lễ gì đâu. Lâm Lâm cũng thích ăn mà. Hơn nữa mấy ngày em mới mua một lần, anh thích thì em mua thôi. Với cả…” Cô dừng lại một chút rồi lại tươi cười nói tiếp: “Anh đã giúp đỡ em rất nhiều, phân tích cho em về diễn xuất rất kỹ càng, còn dạy em rất nhiều thứ, chờ đến khi nào về Bắc Kinh em lại mời anh ăn cơm.”

Lục Chi Hành hơi dở khóc dở cười, vốn định bảo cô đừng tặng kẹo cho anh nữa, kết quả lời còn chưa nói ra, tự dung lại có thêm bữa cơm từ trên trời rơi xuống, cô nhóc Đinh Đinh này đúng là vừa nhiệt tình vừa hào phóng, anh bật cười nói: “Để quay phim xong rồi nói.”

Không hiểu sao, anh không muốn từ chối cô.

Tựa như vừa rồi, anh vốn định bảo cô đừng đưa kẹo cho anh nữa nhưng nghĩ lại lại thôi.

Trong đoàn làm phim, ngoại trừ việc đóng phim ra vẫn chỉ có đóng phim, hoạt động giải trí thường ngày không nhiều lắm, cùng lắm cũng chỉ là ăn cơm liên hoan. Công việc của Đường Đinh Đinh không nhiều, không cần phải rời đoàn, nếu tặng kẹo cho anh là thú vui duy nhất của cô thì cứ để cô tặng đi.

Lục Chi Hành lấy hoa quả ra ăn, còn mấy túi kẹo anh không cất vào tủ quần áo nữa mà để ngay trên bàn, thỉnh thoảng ăn 1-2 cái.

Đường Đinh Đinh về phòng, tắm rửa xong liền đọc kịch bản, đúng lúc đó có tin báo WeChat.

Hoắc Thần Đông nhắn tin: “Đinh Đinh, quay phim có thuận lợi không?”

Đường Đinh Đinh nhìn lướt qua, cầm điện thoại lên, cúi đầu trả lời: “Thuận lợi ạ.”

Hoắc Thần Đông: “Khi nào rảnh anh sẽ tới thăm đoàn, xem tình hình em thế nào.”

Đường Đinh Đinh nhất thời không biết trả lời thế nào, nếu đổi lại là trước đây, có lẽ cô sẽ vừa vui mừng vừa háo hức, thậm chí còn tìm vé máy bay cho anh, tự sắp xếp tài xế của mình ra đón anh nhưng bây giờ quan hệ của hai người đã quay lại như cũ.

Hoắc Thần Đông chỉ là anh trai hàng xóm lớn lên bên cô từ nhỏ, là bạn thân của anh trai cô, không hơn.

Cô gửi một icon tai thỏ đang động đậy.

Một tuần sau, Hoắc Thần Đông tới. Anh ta tới khi Đường Đinh Đinh đang đóng phim, đó là cảnh khá tình cảm giữa nam nữ chính. Người trong đoàn làm phim thấy anh đều đứng dậy chào hỏi, Hoắc Thần Đông cười đáp: “Không cần khách khí, tôi chỉ tới xem thôi.”

Chỉ có Đường Hinh cười tủm tỉm chào anh: “Sếp Hoắc.”

Hoắc Thần Đông: “……”

Anh cụp mi, nói: “Tiểu Đường Tâm cũng đừng gọi anh là ‘sếp Hoắc’ làm gì, tương lai em sẽ thành bà chủ, sau này địa vị còn lớn hơn anh nữa đó.”

Đường Hinh: “……”

Cô thử gọi: “Tiểu Hoắc à!”

Hoắc Thần Đông: “Thôi được rồi, em cứ gọi tên anh là được.”

Đúng lúc này, Lục Chi Hành hô một tiếng: “Qua”, Hoắc Thần Đông nhìn về phía nơi Đường Đinh Đinh đang quay phim, cười nói: “Đinh Đinh giỏi thật, quay một lần là qua.”

Lục Chi Hành tay gác lên máy quay, ngồi dậy nhìn Hoắc Thần Đông, thản nhiên cười nói: “Không phải đâu, đã quay hỏng chín lần rồi.”

Hoắc Thần Đông cười đáp: “Đạo diễn Lục thông cảm cho, Đinh Đinh còn nhỏ tuổi, thiếu kinh nghiệm, nếu có mắng cũng nhẹ nhàng một chút.”

Lục Chi Hành lấy bao thuốc từ trong túi quần, nghe thế liền ngẩng đầu nhìn anh ta, cười đáp: “Yên tâm, không mắng cô ấy được đâu, bảo bối đấy.”

Mắng cái là khóc ngay.

Những người xung quanh đều phì cười.

Mọi người đều biết, người trong đoàn làm phim nói cô Đinh Đinh “vác” theo trăm triệu, vô cùng tự mãn, tên gọi tắt là “bảo bối”.

Hoắc Thần Đông cho rằng Lục Chi Hành vì nể mặt công ty Thời Quang và một trăm triệu kia nên mới nói như vậy, đưa tay nhận lấy điếu thuốc Lục Chi Hành đưa mình. Hai người đàn ông đứng sau máy quay hút thuốc, thấy Đường Đinh Đinh mặt ủ mày chau đi tới.

Vì vừa rồi cô bị quay hỏng không ít lần, cô đã chuẩn bị tâm lý bị “ăn chửi” rồi.

Vừa ngẩng mặt lên thấy hai người họ, cô hơi ngây người.

Hoắc Thần Đông vẫy tay với cô: “Đinh Đinh, lại đây nào.”

Đường Đinh Đinh không ngờ anh ta lại tới thật, mỉm cười lại gần, chào: “Anh Hoắc.”

Chào hỏi xong, cô lại nhìn Lục Chi Hành, trong giọng điệu bất giác có sự ủ rũ và áy náy: “Đạo diễn Lục, khi nãy em bị NG nhiều quá, em xin lỗi.”

Lục Chi Hành cúi đầu nhả khói, thản nhiên cười cười: “Những cảnh khác thì không sao nhưng 1-2 cảnh thân mật tới đây sẽ khá khó đấy, có lẽ do phản ứng tương tác giữa hai người chưa đủ nên lúc đầu sẽ hơi khó, về điểm này em chưa có nhiều kinh nghiệm, không sao đâu.”

Khi anh nói “thiếu kinh nghiệm” là ý chỉ kinh nghiệm diễn xuất.

Dù sao phải đóng cảnh thân mật với một người đàn ông không phải bạn trai mình, dù chỉ là cảnh ôm hay tán tỉnh, chắc chắn không thể đóng tốt ngay từ đầu, đặc biệt là đối với Đường Đinh Đinh, một cô nhóc được nuôi dạy cẩn thận từ nhỏ, đúng là không dễ dàng gì.

Nếu bản thân nữ diễn viên đã có kinh nghiệm yêu đương thì khi diễn những cảnh này sẽ thành thạo hơn, còn Đường Đinh Đinh thì khác, mọi biểu hiện động tác đều rất trúc trắc, lúng túng. Lục Chi Hành đoán có lẽ cô chưa từng hẹn hò yêu đương hoặc kinh nghiệm yêu đương và thân mật về mặt cơ thể rất ít.

Đường Đinh Đinh nghe anh nói vậy thì vui vẻ lên nhiều.

Hoắc Thần Đông vẫn luôn nhìn cô, tay dụi tàn thuốc, nói: “Tối nay tôi định mời đoàn làm phim ăn cơm, đạo diễn Lục xem nên chọn chỗ nào.”

Lục Chi Hành và Hoắc Thần Đông quen biết đã lâu nhưng không thân thiết lắm, anh cười nói cảm ơn rồi quay đầu dặn dò trợ lý đặt bàn ở nhà hàng.

Còn hai tiếng nữa mới kết thúc công việc.

Hoắc Thần Đông vẫn đứng bên cạnh, nhìn vào máy quay dõi theo Đường Đinh Đinh. Diễn xuất của cô quả thực không tệ, so với kỳ vọng của anh còn tốt hơn, kể cả không có nhà họ Đường cùng các mối quan hệ lót đường cho cô thì cô dù không nổi bật tỏa sáng cũng có thể trở thành một diễn viên trẻ triển vọng.

Đúng 6 giờ kết thúc công việc, mọi người ùn ùn kéo nhau đi ăn cơm.

Khi ăn cơm, Đường Đinh Đinh ngồi giữa Đường Hinh và Hoắc Thần Đông. Thoạt nhìn cô không có gì khác thường, khi Hoắc Thần Đông gắp thức ăn cho cô, cô vẫn ăn như bình thường. Quan hệ giữa hai người vẫn luôn trong sáng như vậy, Hoắc Thần Đông biết cô thích anh ta, chắc chắn cũng biết cô đang đợi anh ta.

Trước đây dù cho anh ta không nhận lời cô cũng không đụng vào cô nhưng anh ta vẫn luôn đối xử với cô rất tốt. Khi ăn cơm sẽ gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng còn bóc tôm để vào bát của cô, giống như lúc này đây, anh ta để vào bát cô ba con tôm đã bóc vỏ, nói không chừng tình cảm lúc trước là yêu hận không rõ thôi.

Lục Chi Hành ngồi đối diện cô, mơ hồ nhận ra điều gì đó nhưng lại cảm thấy chuyện đó là không thể. Hoắc Thần Đông là dạng người gì, anh đương nhiên cũng biết, những tin tức giải trí đó hơn phân nửa là sự thật.

Anh tựa vào lưng ghế, cùng uống với lão Phùng hai chén rượu, bất giác theo phản xạ nhìn Đường Đinh Đinh.

Tâm trạng của cô hôm nay so với những buổi liên hoan trước đây của đoàn làm phim dường như không tốt bằng.

Đường Đinh Đinh muốn uống một ly rượu, tới khi ăn cơm xong, cô nhìn Hoắc Thần Đông, nở nụ cười: “Anh Hoắc, anh có muốn mua ít đặc sản Hạ Môn không, có nhiều thứ lắm.”

Hoắc Thần Đông hơi bất ngờ, ngây ra một lúc rồi mới hỏi cô: “Được, có món gì?”

Đường Đinh Đinh: “Có kẹo hạnh nhân, bánh hành nữa.”

Trợ lý của cô rất thích ăn, vừa tới đây chưa được bao lâu, chỗ nào có đồ ăn ngon cô ấy đều biết. Thực ra những món đặc sản đó có thể mua được trên mạng, Hoắc Thần Đông có lẽ cũng chưa từng mua đặc sản. Hai người đi dạo bên đường, phim của Đường Đinh Đinh lúc này còn chưa được chiếu, người nhận ra cô không nhiều, cô thoải mái đưa Hoắc Thần Đông đi mua đặc sản.

Đường Đinh Đinh đưa cho Hoắc Thần Đông mấy túi kẹo hạnh nhân, lại cầm thêm mấy hộp bánh hành. Lâm Lâm bỗng nhắc cô: “Chị Đinh Đinh, có mua cho đạo diễn Lục không?”

“À.” Cô nhẩm tính thời gian, cũng được 10 ngày rồi, khẽ mỉm cười nói: “Lấy thêm đi.”

Hoắc Thần Đông nhíu mày: “Em còn phải mua kẹo cho đạo diễn nữa à?”

Đường Đinh Đinh chớp mắt, nói: “Đạo diễn Lục thích ăn kẹo, em tặng anh ấy mấy hộp để anh ấy đỡ mắng em.”

Hoắc Thần Đông: “……”

Anh ta nhíu mày nhắc nhở cô: “Không cần tặng đâu, em cũng không cần lo bị mắng, để anh đi nói chuyện trước với anh ta.”

“Không cần dâu.” Đường Đinh Đinh vội vàng ngăn cản anh ta, “Em cũng chưa nói gì với anh trai em. Chuyện ở đoàn làm phim anh không cần xen vào, cũng không cần tác động tới đạo diễn. Em chỉ muốn đóng phim cho tốt, đôi khi đạo diễn mắng cũng có lý của anh ấy. Hơn nữa đạo diễn Lục không phải kiểu mắng chửi người khác lung tung đâu.”

Hoắc Thần Đông thấy cô bênh Lục Chi Hành như vậy, trong lòng có cảm giác là lạ, anh cúi đầu, cười ảo não: “Được rồi, được rồi, anh không xen vào nữa.”

Đường Đinh Đinh lúc này mới cười rộ lên. Đồ cũng mua xong rồi, sau khi hai người về khách sạn, cô lấy một cái túi lớn từ trên tay Lâm Lâm, đưa cho Hoắc Thần Đông, “Nếu anh không ăn thì đem về biếu dì Trần hoặc tặng cho bạn gái anh cũng được.”

Dì Trần là mẹ của Hoắc Thần Đông.

Còn bạn gái thì…

Hoắc Thần Đông: “Anh không có bạn gái.”

Tim Đường Đinh Đinh khẽ run lên, cô lại cười nói: “Rồi sẽ có thôi. Em về nghỉ trước đây, mai phải dậy sớm quay phim, không tiễn anh nữa.” Cô vẫy tay rồi đi về phía thang máy, quay đầu nhìn anh một lần, mỉm cười: “Ngủ ngon.”

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

Đường Đinh Đinh cúi đầu, khẽ thở dài.

Lâm Lâm e dè hỏi: “Chị Đinh Đinh, chị sao thế?”

Đường Đinh Đinh lắc đầu, giọng nói dịu lại: “Không sao cả, chị đi đưa kẹo cho đạo diễn Lục.”

Lục Chi Hành mở cửa phòng, thấy người đứng ngoài là cô nhóc đang cầm cả đống túi giấy xinh xắn, anh cười hỏi: “Không phải ngày mai mới tới ngày tặng quà à?” Cô tặng anh nhiều lần như vậy, anh đã tính được tần suất của cô, cứ mười ngày tặng một lần.

Hôm nay mới là ngày thứ chín.

Đường Đinh Đinh ngơ ngác, hơi bối rối: “Anh còn tính ngày à?”

Lục Chi Hành có trí nhớ rất tốt, sau khi được cô tặng kẹo hai lần, anh thử nhẩm tính trong đầu, đúng thật là mười ngày một lần, rất đúng hẹn.

Anh mỉm cười gật đầu: “Chỉ là anh nhớ kỹ thời gian thôi.”

Đường Đinh Đinh vừa mới tạm biệt Hoắc Thần Đông, tâm trạng thực ra không tốt lắm, bây giờ trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp. Cô đưa túi kẹo cho anh, tươi cười xinh đẹp: “Lần này còn có cả bánh quy, em đã nếm thử rồi, ăn ngon lắm.”

Lục Chi Hành đột nhiên thấy răng hơi đau đau, có lẽ là do ảo giác thôi nhỉ.

Số lượng kẹo anh ăn gần đây còn nhiều hơn tổng số lượng anh ăn cả năm vừa rồi.

Lục Chi Hành dựa vào khung cửa, nghiêng đầu sang một bên, dài giọng nói: “Đinh Đinh, em đoán thử xem sau khi về Bắc Kinh, việc đầu tiên anh sẽ làm là gì?”

Đường Đinh Đinh ngơ ngác: “Là gì?”

Lục Chi Hành chỉ cười không nói gì, hai mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú, vẻ mặt vừa có nét hư hỏng lại như có ý hài hước. Đường Đinh Đinh nhìn vào đôi mắt anh, bất giác bị cuốn vào, thậm chí mặt đỏ lên, tim cũng đập nhanh, cô cố gắng đoán: “Cắt nối biên tập phim à?”

Lục Chi Hành lắc đầu: “Không phải.”

Cô lại mạnh dạn đoán thêm mấy lần.

Anh vẫn lắc đầu.

Cô nhóc hơi ủ rũ, khẽ than vãn: “Em đoán không ra.”

Lục Chi Hành dùng đầu lưỡi rê rê hàm răng, khẽ cười: “Sau khi về Bắc Kinh, việc đầu tiên anh sẽ làm là phải đi khám răng. Dạo này ăn quá nhiều kẹo, không biết có bị sâu răng hay không.”

“……”

Đường Đinh Đinh ngây người, khi hiểu ra mặt cô lập tức đỏ bừng.

Lục Chi Hành vốn chỉ định trêu chọc cô chút thôi, không ngờ khuôn mặt cô gái nhỏ vốn trắng nõn bây giờ đỏ bừng lên, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra. Anh cúi đầu, cụp mắt nhìn cô, bật cười: “Này, anh chỉ nói đùa thôi mà, đừng ngượng.”

Đường Đinh Đinh cực kỳ xấu hổ, bối rối nhìn anh, chỉ chỉ vào túi kẹo trên tay anh, hỏi: “Em lấy về có được không?”

Lục Chi Hành buông tay, lắc đầu cười, đáp: “Sao mà được, anh đã nhận rồi mà.”

Cô lại nói: “Sau này em sẽ không tặng anh kẹo nữa.”

“Thế tặng cái gì?”

“……”

Cô vốn dĩ tặng kẹo vì thứ này vừa đẹp vừa ngon, hơn nữa đạo diễn Lục lại nói anh thích ăn. Nếu cô tặng quà thì chưa chắc anh đã nhận mà như thế cũng kỳ quá, nếu chỉ tặng mấy gói kẹo thì đơn giản rồi, anh cũng sẽ không từ chối.

Cái này đúng là làm khó cô mà.

Cô nghĩ nghĩ một lúc, vẻ mặt ngây thơ nhìn anh: “Thế anh thích cái gì?”

Lục Chi Hành không trêu cô nữa, cười đáp: “Anh chỉ nói đùa thôi, em không hiểu à. Không cần tặng quà cho anh nữa. Anh sẽ không mắng em nữa đâu, giờ chỉ cần anh hơi hung dữ với em, lão Phùng, lão Viên với Đường Hinh đều nhảy vào can rồi.”

Đường Đinh Đinh: “À.”

Lục Chi Hành: “Em về nghỉ ngơi đi, mai còn phải dậy sớm đấy.”

Sau khi Đường Đinh Đinh rời đi, lão Phùng ở phòng đối diện lén lút mở cửa ra, vẻ mặt đầy ý cười nhìn anh: “Í, Đinh Đinh lại tới tặng kẹo cho ông à?”

Cách âm của phòng khách sạn khá tốt, hơn nữa khi nãy tiếng bọn họ nói chuyện không lớn. Lão Phùng đang rửa mặt, lại ở ngay phòng đối diện nên mới nghe được. Lục Chi Hành liếc nhìn ông ta, lạnh nhạt đáp: “Ông cũng hóng chuyện quá đấy.”

Nói xong, anh xoay người đóng cửa lại.

Lão Phùng: “……”

Xí, ông đây chẳng phải muốn nhìn xem cậu ta với Đinh Đinh có gì gì đó hay không sao.

Nam nữ độc thân, có qua có lại, lửa gần rơm lâu lâu giờ chưa bén thì rồi cũng sẽ có ngày cháy phập phừng.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Thần Đông lại tới phim trường xem tình hình. Đường Đinh Đinh đang có cảnh quay, anh ta cũng không làm phiền cô, chỉ nhìn từ đằng xa rồi quay đầu nói với tài xế: “Đi thôi, ra sân bay.”

Một nốt nhạc đệm này qua đi, tâm trạng Đường Đinh Đinh cũng khôi phục trở lại.

Tốc độ quay phim rất nhanh, chỉ còn hai tuần nữa là kết thúc. Đường Đinh Đinh sắp phải đối mặt với thử thách lớn nhất trong sự nghiệp diễn xuất của mình: cảnh hôn.

Đây là một cảnh quay quan trọng trong phim, có đến tám máy quay cùng hoạt động. Từ chiều hôm đó Đường Đinh Đinh đã bắt đầu thấy căng thẳng, mãi cho tới 7 rưỡi, Lục Chi Hành gọi cô và Bành Châu đi quay. Ba người đứng trong sảnh lớn của một văn phòng, khoảng cách giữa máy quay và nhân viên khá xa, không khí yên tĩnh. Giọng nói của Lục Chi Hành vừa trầm trầm vừa nghiêm túc, Đường Đinh Đinh đứng trước mặt anh, môi mím chặt, lắng nghe thật kỹ.

Sau khi nói xong về nội dung cảnh quay, Lục Chi Hành nhìn hai người họ, nói: “Đợi lát nữa hai người thử diễn một lần, không cần hôn thật, chỉ để xem động tác tay chân như thế nào, nếu không được thì tôi và lão Phùng sẽ làm mẫu.”

Đường Đinh Đinh trợn mắt há hốc mồm ngẩng đầu nhìn Lục Chi Hành.

Anh với lão Phùng làm mẫu?! Đạo diễn Lục thực sự chuyên nghiệp đến độ tự lấy thân mình ra hy sinh cho cảnh hôn luôn ạ.

Lục Chi Hành biết cô hiểu lầm, cười nói: “Anh không hôn ông ta thật đâu, chỉ làm mẫu động tác tay chân thôi.”

Đường Đinh Đinh xấu hổ đáp: “Em hiểu rồi.”

Hiểu cái con khỉ!

Lục Chi Hành nhìn cô, dường như nhận ra cô đang căng thẳng, anh nhìn Bành Châu, nói: “Cậu chuẩn bị trước đi.”

Cậu ta vừa rời đi, Lục Chi Hành nhìn Đường Đinh Đinh, hạ giọng hỏi: “Em chuẩn bị ổn thỏa chưa?”

Đường Đinh Đinh hơi lắp bắp: “Vâng, em súc miệng rồi.”

Trước khi quay cảnh hôn, súc miệng chính là sự tôn trọng đối với bạn diễn. Tuy rằng miệng cô không có mùi khó chịu nhưng vẫn đánh răng rất cẩn thận, còn dùng cả nước súc miệng.

Lục Chi Hành vui vẻ, anh khoanh tay trước ngực, dựa vào chiếc bàn cũ, cụp mắt nhìn cô, “Cảnh quay này không có cách nào dùng diễn viên đóng thế. Lúc trước khi khởi quay anh đã hỏi em có thể quay cảnh hôn không, em nói là được.”

Đường Đinh Đinh ngẩng đầu nhìn anh, khi đó ấy à…

Khi đó cô đối với Hoắc Thần Đông đã hoàn toàn hết hy vọng, quyết định bước chân vào giới giải trí. Cảnh thân mật còn có thể tránh nhưng cảnh hôn thì sớm muộn gì cũng phải quay, trừ khi nhất quyết từ chối. Nhưng một khi đã làm công việc này, cô không muốn mình trở thành ngoại lệ đặc biệt.

Đường Đinh Đinh gật đầu: “Vâng.”

Lục Chi Hành hơi nheo mắt rồi vẫn quyết định hỏi: “Trước khi quay, anh muốn hỏi em một chút, đây có phải là nụ hôn đầu tiên của em không?”

Tim Đường Đinh Đinh giật thon thót, mặt hơi đỏ lên, cô gật đầu đáp: “Vâng.”

Lục Chi Hành hiểu ra.

Không biết vì sao, trong lòng anh bất giác cảm thấy nhẹ nhõm. Anh lại hỏi: “Nụ hôn đầu dâng hiến cho màn ảnh, em có hối hận không?”

Đường Đinh Đinh hơi sững người rồi cẩn thận suy nghĩ một lúc. Ai mà chẳng muốn dành nụ hôn đầu tiên cho người mình thích chứ, nhưng hiện giờ cô không có người trong lòng, cô không thể nói mình sẽ hối hận, chỉ là trong lòng vẫn hơi buồn và căng thẳng, còn cảm thấy hơi cô đơn.

Lục Chi Hành nhìn cô chăm chú, tâm trạng hơi phức tạp, anh không kìm được, nhíu mày rồi nói: “Nếu…”

Đường Đinh Đinh im lặng hơn mười giây rồi lấy lại tinh thần, ngắt lời anh, nói: “Quay đi, em sẽ không hối hận đâu.”

Lục Chi Hành im lặng một lúc rồi khẽ thở dài: “Okay, vậy em điều chỉnh lại tâm trạng một chút, cố gắng đừng để quay hỏng nhiều lần nhé.”

Quay hỏng.

Đúng nha, nếu bị quay hỏng thì chẳng phải sẽ hôn rất nhiều lần à.

Đường Đinh Đinh sợ hãi, vội vàng nói: “Em nhất định sẽ quay thật tốt, cố gắng một lần là qua.”

Lục Chi Hành nghe cô nói thế thì phì cười, tay đút túi quần, đi về phía địa điểm quay. Đó là một văn phòng nhỏ, cũng chính là trường quay tối nay. Bóng dáng anh cao lớn vững chãi, trang phục thoải mái. Đường Đinh Đinh đi theo phía sau anh, nghe anh nói: “Đợi lát nữa anh và lão Phùng sẽ làm mẫu vài lần, em và Bành Châu xem thử cảm giác thế nào, khi có được cảm giác rồi thì bắt đầu quay, cố gắng quay một lần là qua.”

Như vậy có lẽ cô sẽ dễ chịu hơn một chút.

Lúc trở lại căn phòng, Lục Chi Hành cất tiếng gọi: “Lão Phùng, nhờ ông một chút!”

Lão Phùng: “Ông không thể đổi sang người khác được à?”

Vì tôn trọng phái nữ, khi đạo diễn muốn làm mẫu động tác gì thì đều kéo một người đàn ông khác ra phụ trợ, nhưng dù có lôi đàn ông ra phụ trợ thì cũng đâu nhất thiết phải là lão Phùng ông đây chứ!

Lục Chi Hành liếc nhìn ông ta, nói: “Chỉ có ông người mềm dẻo nhất, biểu cảm chuẩn nhất.”

Cơm mẹ nấu.

Đây không phải cà khịa nhau thì là gì?

Lão Phùng cãi lại: “Tôi mềm dẻo chỗ nào?”

Lục Chi Hành không hề nể mặt: “Bụng.”

“……”

Ông đây chết cũng không làm.

Nhưng Lục Chi Hành sao có thể để lão Phùng chạy thoát, túm lấy ông ta, nhìn Đường Đinh Đinh và Bành Châu, lại nhìn mấy máy quay, bắt đầu hướng dẫn. Lão Phùng “cơ thể mềm dẻo” bị anh đẩy lên bàn làm việc, eo đập vào cạnh bàn.

Sau đó, lão Phùng bị Lục Chi Hành bế lên, đặt lên bàn làm việc.

Lão Phùng: “Hahahaha, dám bế tôi cơ à, tôi đây nặng 90 cân đấy.”

Lục Chi Hành mặt không biến sắc, khẽ nhếch miệng cười: “Không biết xấu hổ à mà còn nói, gãy tay tôi rồi.”

Đường Đinh Đinh vừa xem vừa phì cười, cảm thấy lúc này đâu Lục Chi Hành đặc biệt hấp dẫn. Anh làm gì cũng đều rất nghiêm túc, rất nỗ lực để đạt thành quả tốt nhất.

Những người khác cũng không nhịn được cười.

Đạo diễn Lục quả là hy sinh cao cả mà.

Vì một bộ phim mà phải bế cả lão Phùng trung niên 40 tuổi béo ị này.

Lão Viên vừa cười ha hả vừa kêu lên: “Tối nay phải cho đạo diễn Lục ăn thêm cái đùi gà.”

Đường Hinh cũng buồn cười, còn quay cả clip, gửi cho Đường Vưc xem, còn nói: “Phải hai cái.”

Một lúc sau, Đường Đinh Đinh và Bành Châu cũng thử động tác một lần. Lão Viên vừa cười vừa bình luận: “Quả nhiên, hình ảnh này đẹp hơn nhiều, chứ cái vừa nãy cay mắt quá. Trai xinh gái đẹp, đúng là tẩy mắt, tẩy mắt mà.”

Đường Hinh cười hì hì: “Đừng nói vậy, đạo diễn Lục cũng rất đẹp trai mà. Cay mắt phải là lão Phùng ý.”

Lão Phùng: “……”

Tám chuyện thì tám chuyện đi, công kích nhau làm gì hả?

“Không đúng rồi.” Lục Chi Hành ngắt lời, nhìn Bành Châu, “Tay cậu sao lại để thế này?”

Vừa rồi anh ta dùng tay trái để bế, hướng không chuẩn.

Bành Châu hơi ngượng ngùng nói: “Khi tôi tập thể hình bị thương ở tay phải, khi dùng lực không chắc chắn, chỉ có thể dùng tay trái bế lên.”

Đường Đinh Đinh cao 1m68, dáng người thanh mảnh cao gầy, nhưng gầy đến đâu thì cũng nặng tầm 45 cân, dùng một tay để bế vẫn cần nhiều sức lực. Bành Châu vẫn thường xuyên tập thể hình, nếu là ngày thường thì không sao nhưng giờ chỉ dùng một tay bế cô lên không nổi.

Lục Chi Hành nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Thế để thử tay trái xem sao.” Anh xoay người, lại gọi lão Phùng: “Lại đây.”

Lão Phùng còn đang giận dỗi, chỉ cười tủm tỉm nói: “Không qua, cay mắt lắm.”

Đường Đinh Đinh nghĩ nghĩ một lúc rồi nói nhỏ: “Đạo diễn, hay là anh trực tiếp dạy em đi, như thế em sẽ quen thuộc hơn.”

Lục Chi Hành hơi bất ngờ, có phần do dự. Anh không bao giờ chủ động chạm vào người nữ diễn viên, trừ khi họ chủ động đề nghị. Anh im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu: “Được.”

Cảnh này bắt đầu từ ghế sô-pha trong văn phòng, hai nhân vật chính ôm ấp giãy giụa, xô xô đẩy đẩy một hồi ra đến bàn làm việc. Lúc đầu tay Lục Chi Hành đặt trên eo Đường Đinh Đinh rất nhẹ nhàng, sau đó anh vừa đẩy, vừa hướng dẫn cô: “Dùng tay đẩy ngực anh.”

Đường Đinh Đinh căng thẳng: “Dạ.”

Ngay sau đó, eo bị anh ôm chặt.

Lục Chi Hành trầm giọng: “Dùng cả tay và chân, đá anh, đánh lên cổ anh.”

Đường Đinh Đinh: “……”

Vừa nãy tập cùng Bành Châu cô còn có thể xuống tay, giờ tim cô như muốn nhảy vọt lên cổ họng, khiến cô hoảng loạn không thôi, chỉ có thể diễn bằng trí nhớ của mình. Hai người di chuyển ngày càng gần tới bàn làm việc, vì đổi sang bế bằng tay trái, phương hướng cũng thay đổi, đường di chuyển của hai người cũng khác.

Bước chân loạng quạng đi về phía bên trái.

Bên trái còn để nhiều loại máy móc bừa bộn, giày cao gót của Đường Đinh Đinh không quá cao nhưng gót rất nhỏ, không cẩn thận giẫm phải dây nối, đúng lúc cô bị Lục Chi Hành đẩy, đột nhiên không kịp phản ứng, chân bị vấp.

Giày tuột ra, cả người cô ngã ra sau, sắc mặt cô trắng bệch khẽ kêu lên một tiếng, theo phản xạ tóm lấy cổ áo Lục Chi Hành.

Lục Chi Hành nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô.

Trong lúc luống cuống, môi hai người chạm nhau. Lục Chi Hành phản ứng rất nhanh, quay mặt sang một bên, đôi môi mềm mại của cô gái nhỏ lại lần nữa lướt qua khóe môi anh. Cô tựa đầu vào vai anh, cả người cứng đờ không dám cử động.