Hi Chị Alice!

Chương 29: Đi Dây Thép 1





Thế rồi, tôi đã trở thành hộ lý riêng của Lam Trinh Liệt và cùng cậu ấy xuất viện.
Ngày hôm ấy, mấy cô nàng trong bệnh viện mặt ủ mày ê, lèm bèm than thở.
Ngày hôm ấy, Lam Trinh Liệt nắm tay Liên Ngọc đi phía trước, tôi và đám bạn của cậu ấy đi phía sau, mấy chiếc xe đua xé gió rầm rộ lướt trên đường phố nhộn nhịp của Thượng Hải.
Lam Trinh Liệt sống trong khu dân cư cao cấp, phong cách giống các dạng biệt thự, mỗi căn đều riêng biệt độc lập, trung tâm khu dân cư có hồ nước nhân tạo, hòn non bộ nước chảy, theo trường phái cảnh sắc Giang Nam, lung linh hoa lệ, vừa nhìn đã biết là từ bàn tay của những nghệ nhân bậc thầy.

Nhưng nơi này lại cho tôi cảm giác phòng vệ nghiêm ngặt, như cảnh vệ sắp nghênh đại địch, cửa điện tử in chữ cái tiếng Anh, còn có camera ghi hình khắp nơi, thậm chí xe của đám bạn Lam Trinh Liệt cũng bị chặn lại không thể lái vào trong.
Tôi nhìn xem tài xế mở cửa xe cho Lam Trinh Liệt và người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ, cảm thấy họ rất giống với hai từ vệ sĩ.
“ Lam Trinh Liệt, sao tôi cứ cảm thấy hai người ngồi phía trước có hơi giống vệ sĩ.” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“ Họ chính là vệ sĩ không sai, nhưng, chị cũng đâu cần phải ngạc nhiên thái quá, thời buổi này người có tiền đều như thế cả, nói dễ nghe một chút là vì sự an toàn tính mạng bản thân, nói khó nghe một chút là để ra vẻ ta đây.

Chị không cần quá để ý.” Điệu bộ của Lam Trinh Liệt như đây là chuyện bình thường trong xã hội.
Sau khi xuống xe, Lam Trinh Liệt giới thiệu hai vệ sĩ của cậu ấy với tôi, cậu trai trẻ tên Tiểu Quang, người lớn tuổi là chú Lưu.
Nơi ở của Lam Trinh Liệt cho người ta cảm giác rộng rãi, sang trọng, theo gam màu lạnh.

Phòng khách rộng lớn đặt một màn hình ti vi khổng lồ, sofa màu xám, thảm sàn màu trắng, trong tủ trưng bày tinh tế xếp đầy những mô hình pha lê.

Cả không gian sử dụng gam màu chủ đạo là xám và trắng.
“ Cậu sống một mình ư ?” Tôi nhìn khắp một lượt , chẳng có lấy một chút hơi người.

“ Uhm, tôi và mẹ không sống cùng nhau.

Mẹ sống ở nhà lớn, thật ra có sống cùng nhau thì một năm cũng chẳng gặp được mấy lần.

Năm ngoái tôi mới về nước, thời gian ở Thượng Hải cũng không nhiều, cho nên, nơi này tôi cũng ít khi đến.”
Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ trên lầu bước xuống, bà đi đến trước mặt Lam Trinh Liệt : “ Thiếu gia, phòng đã chuẩn bị xong.”
“ Chúng ta đi xem phòng của chị nhé.” Nói xong liền bước đến kéo tay tôi.
“ Chờ chút, Lam Trinh Liệt, hình như tôi không nói sẽ sống ở đây .” Tôi ngừng lại.
“ Sao chị không sống ở đây, ở đây phòng có mà đầy, sao không chịu sống ở đây hử ?” Cậu ấy nhăn mặt nhíu mày.
“ Tôi đã có nơi ở của mình, thế nên, không cần sống ở đây.” Trong lòng tôi, không muốn sống ở đây, cũng không thể sống.
“ Sống ở đây chẳng phải sẽ tiện hơn ư ? Chị không cần phải chạy đi chạy về mỗi ngày.”
“ Dù sao, tôi cũng sẽ không sống ở đây.” Tôi né tránh ánh mắt bức người dữ dội của cậu ấy.
“ Thế chị nói thử xem, vì lý do gì chị không sống ở đây ?” Cậu ấy theo sát sau tôi.
Cửa bị đẩy ra, đám bạn của Lam Trinh Liệt lần lượt bước vào, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“ Tứ Nguyệt, chị mặc đồng phục rất đẹp, không mặc đồng phục càng đẹp hơn.

Này các cậu, các cậu nói xem có đúng không ?” William đứng trong phòng khách, lớn tiếng nói, mọi người vừa hô hào vừa cười to, sau đó tôi mới nghĩ ra bọn họ đang cười cái gì, bực bội liếc nhìn bọn họ, đây là đám cậu ấm luôn khiến người ta đau đầu, tự phụ bất kham.
“ Bộp” một tiếng vang lên, Lam Trinh Liệt cầm lấy chiếc mô hình pha lê trong tủ trưng bày tức giận ném xuống sàn, sau đó nói : “ Mấy người các cậu, nghe rõ hết cho tôi, sau này không một ai được phép mang chị ấy ra bỡn cợt, nếu như muốn bản thân được sống yên ổn một chút.


Còn nữa, William, phiền cậu sau này không nên gọi chị ấy Tứ Nguyệt, theo tôi thấy các người chưa thân đến mức đó đâu.”
Mọi người đều bị vẻ mặt nộ khí của Lam Trinh Liệt trấn áp, cũng là Liên Ngọc phản ứng nhanh.

Cô bé đưa tay kéo Lam Trinh Liệt, nở một nụ cười ngọt ngào : “ Sao lại nóng giận đến thế, bọn họ chỉ đùa chút thôi.”
“ Đùa cũng không được, anh không cho phép.

Vì đây là chị của anh.” Giọng Lam Trinh Liệt đanh gọn vang lên.

Tôi rõ ràng nhìn thấy nét mặt Liên Ngọc hơi khẽ run, nhưng chỉ một thoáng đó lại khiến tôi như tỉnh mộng, rõ ràng vẫn cứ đang trốn tránh, đến cuối cùng sao lại trốn đến nhà cậu ấy thế này, nhất thời, tôi bỗng nhiên có cảm giác đang đi trên dây thép.
“ Được rồi, tôi vốn không để ý chuyện bọn họ thỉnh thoảng mang tôi ra trêu chọc.” Tôi bước đến giữa họ : “ Có điều, tôi là một người da mặt hơi bị mỏng, sau này, mọi người tha cho tôi nhé.”
“ Đúng, đúng, đúng, nên chúc mừng thôi.

.

.” Cả đám người hô hào theo.
Mây tan mưa tạnh, tôi và Liên Ngọc ngồi trong phòng khách, nhìn xem đám người kia ai chơi bài thì chơi, ai lên lầu chơi game thì lên.
“ Chị Tứ Nguyệt, chị nhất định cảm thấy em thích Eric là bởi vì ngoại hình của anh ấy nhỉ.” Ánh mắt Liên Ngọc nhìn Lam Trinh Liệt vô cùng dịu dàng, dạt dào tình ý : “ Thật ra thì không phải, ban đầu anh ấy trong mắt em chẳng khác mấy món đồ pha lê trong tủ trưng bày, thỉnh thoảng sẽ vì tâm trạng có hơi động lòng mà đến thưởng thức, nhưng chẳng có ý nghĩa gì với em.


Cho đến hôm sinh nhật anh ấy, em cũng không biết vì sao anh ấy lại nổi nóng như thế, anh ấy đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, đem những thứ có thể ném đều ném hư hỏng cả, cứ một mình lặng lẽ đứng trước cửa sổ, nhìn bóng lưng anh ấy trong lòng em bỗng dâng lên sự khó chịu, chàng trai ấy nhìn có vẻ như đã có được tất cả những thứ mọi người hằng ao ước, nhưng đến ngày sinh nhật của mình lại chẳng có lấy một người thân bên cạnh, thế là em muốn ở lại bầu bạn cùng anh ấy, ít ra cũng có thể khiến anh ấy không cô độc như thế nữa, sau đó, em thấy trên sàn toàn là mảnh vỡ thủy tinh, em lại nghĩ em phải thu dọn chúng, nếu không, ngộ nhỡ anh ấy giẫm phải bị thương thì làm sao đây, em cứ thế từng chút từng chút chìm đắm vào.”
Tôi đưa tay đặt lên tay Liên Ngọc, khóe mắt ươn ướt, đây là em gái tôi, đơn giản thuần khiết, có một trái tim vô cùng mềm yếu.
“ Chị Tứ Nguyệt, đừng nghĩ em là cô gái tốt.

Chị biết không, anh ấy vốn là người trong lòng của cô bạn thân với em, nhưng em không quản được trái tim mình, hết lần này đến lần khác cùng cô ấy tham gia vào các buổi tụ tập của bọn họ, rõ ràng biết như thế rất nguy hiểm, nhưng em không kiểm soát được mình, em nghĩ, chỉ nhìn thấy anh ấy từ xa xa thôi cũng được, nhưng có một hôm, anh ấy hỏi em có muốn làm bạn gái anh ấy không, em ngay đến suy nghĩ cũng không cần cứ thế ngốc nghếch gật đầu, lúc đó thậm chí em không hề nghĩ đến bạn của em sẽ có thể bị tổn thương, thế nên niềm vui hiện giờ của em được tạo dựng trên sự đau khổ của bạn em .” Liên Ngọc cúi thấp đầu : “ Bạn em quen biết anh ấy trước, nhưng em.

.

.”
“ Cô bé ngốc, tình yêu còn phải phân chia người đến trước kẻ đến sau gì đó ư, em là một cô gái tốt thế nên Lam Trinh Liệt mới thích em .” Tôi vuốt mái tóc cô bé, cô bé ngẩng đầu cười với tôi, nụ cười có hơi ngượng ngùng.
“ Chị Tứ Nguyệt, Lam Trinh Liệt nhất định cũng rất thích chị, em ít khi thấy anh ấy nghiêm túc như vậy .” Nụ cười nở trên môi, nhưng lại không chạm được vào ánh mắt.

Tình yêu sẽ khiến cho con người ta nảy sinh nhiều xúc giác nhạy cảm, ngay đến Lợi Liên Ngọc cũng như thế thôi.
“ Uhm, nói thế nào nhỉ ?” Tôi liếc nhìn Lam Trinh Liệt đang ở bên kia : “ Chị cảm thấy Lam Trinh Liệt rất dễ thương.” Xem đi, tôi lại gian dối nữa rồi.
“ Dễ thương ?”.

Xem ra, đến Liên Ngọc cũng cảm thấy tôi dùng cái từ này hình dung Lam Trinh Liệt có hơi khó tin, đôi mắt trợn tròn cả lên.
“ Liên Ngọc, em vẫn chưa biết ư ? Chị và Lam Trinh Liệt sớm đã quen biết rồi .” Tôi đưa tay ví dụ một độ cao, chiều cao đó ước chừng khoảng một mét rưỡi : “ Lúc chị quen biết Lam Trinh Liệt, cậu ấy chỉ cao bằng chừng này, một cậu nhóc bé con, khi đó, chị và cậu ấy đang ở Thụy Sĩ, cậu ấy bỏ nhà ra đi, vì không có tiền, nên cứ đi theo sau chị, lừa ăn gạt uống, khi đó, vì cậu ấy là người Trung Quốc, nên chị đã chiếu cố ấy một chút, hiện giờ, cậu ấy tốt với chị, chắc là do cảm kích thôi .”
“ Chuyện là như thế ư .” Lần này cả môi lẫn mắt cùng cười luôn rồi : “ Hai người cũng thật thú vị .”
Tôi cực kì ghét cái kiểu giải thích hao tâm tổn sức thế này, nhưng cô bé trước mặt đây là em gái của tôi.

Cô bé tha thiết yêu Lam Trinh Liệt, tôi tình nguyện gian dối vài câu không tổn hại đến ai.

Đợi sau khi Liên Ngọc rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, công phu gian dối vẫn chưa hề mai một.

Trong lòng tôi lại tự cười nhạo bản thân.

Đến khi tôi bình ổn tâm tư, quay đầu lại, nhìn thấy William đang dùng ánh mắt quan sát nhìn tôi.

Rõ ràng, những lời chúng tôi nói khi nãy cậu ấy đều nghe thấy.

Tôi đứng lên, cậu ấy ngăn tôi lại : “ Nói vài câu nhé.”
“ Tôi và cậu đâu có gì để nói .” Tôi thật cảm thấy chẳng có gì để nói với cậu ta.
“ Lâm Tứ Nguyệt, chị là người phụ nữ thông minh, tôi rất muốn làm bạn với chị.”
Người phụ nữ thông minh ư ? Không, chỉ là người phụ nữ tỉnh táo đúng hơn, tỉnh táo để nhận biết có những chuyện có thể làm, có những chuyện không thể mà thôi.
* * *
Tôi thất thần ngẩn ra nhìn hộp thư trong máy tính, những tấm ảnh đồng nghiệp Hội Chữ thập đỏ chụp gần đây.
“ Sao thế hử ?” Phương Hạo ngồi xuống bên cạnh tôi.
“ Thật sự nhớ bọn họ.” Tôi chỉ vào máy tính, sau đó, tôi trở nên u sầu : “ Những tòa nhà cao tầng ở Thượng Hải này đã khiến cho tôi không thở nổi nữa rồi.”
“ Xem ra, gần đây em đã gặp phải chuyện phiền lòng, công việc không thuận lợi ư ?” Đôi mắt như thấu kính của Phương Hạo đã nhìn ra tôi đang tâm hoảng ý loạn.
“ Không phải mà, chỉ là tôi cảm thấy có chút vô vị mà thôi .” Tôi đưa mắt hướng lại vào màn hình máy tính : “ Phương Hạo, cuối tuần chúng ta đưa Tiểu Hổ đi xem phim nhé .”.