Nửa canh giờ trước, Trầm Thanh Lê đang ngồi trong thư phòng của Lục Hoài Khởi liền thấy một người vội vàng đi vào, tay cầm bàn tính mạ vàng, vẻ mặt lo lắng.
Nàng thấy thế, liền hỏi “Đồng công tử, đã xảy ra chuyện gì?”
Đồng Vạn Kim không trả lời nàng, hỏi ngược lại “Trương Lực về chưa?”
Trầm Thanh Lê thấy hắn vội vàng như vậy, biết nhất định đã xảy ra chuyện, chỉ lắc đầu coi như đáp
Nhiễm Mặc mang trà vào, nghe vậy, vừa đặt đồ xuống, vừa nói “ban ngày Trương Lực ra phủ đến giờ vẫn chưa trở lại”Trong lòng lại có chút buồn bực, không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến Đồng Vạn Kim lo lắng như vậy
Trầm Thanh Lê vội hỏi ngọn nguồn sự tình, sau đó nhanh chóng phái người ra ngoài tìm Trương Lực
Nhiễm Mặc cũng đi theo hỗ trợ, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã chứng kiến được một màn kia
Nhiễm Mặc vội kéo Trương Lực qua một bên, rút kiếm ra, đúng lúc này Vệ Hồng Anh cũng tung một nắm bột phấn về phía nàng.
Nàng vội vàng che mặt, cũng không quên dặn dò Trương Lực “nín thở”
Đến khi bọn họ tập trung lại thì Vệ Hồng Anh đã biến mất, hai người bọn họ đành quay về phủ.
Chốc lát sau hạ nhân đã mời Cổ Chân đến.
Đồng Vạn Kim vừa thấy Cổ Chân liền vội vàng đứng lên, sắc mặt có chút ngưng trọng, đêm nay Trương Lực bị thương hoàn toàn do sai lầm của hắn, là hắn nhất thời sơ ý mới rơi vào cạm bẩy của đối phương.
Mà hiện tại không chỉ Trương Lực, ngay cả Nhiễm Mặc cũng bị trúng độc, tuy bọn họ đã nín thở nhưng vẫn hít phải một ít độc phấn.
Vệ Hồng Anh là cao thủ chế độc, độc nàng chế ra, chỉ hít một chút cũng có thể mất mạng.
Cổ Chân đặt hòm thuốc xuống, nhìn sắc mặt của Trương Lực và Nhiễm Mặc, ánh mắt ngưng trọng, sau đó đi đến ngồi bên bàn, vẻ mặt phức tạp.
Độc này hết sức kỳ lạ, hắn làm đại phu bao nhiêu năm còn chưa từng gặp qua, có khả năng vừa mới được chế ra, mà hắn lại biết người chế ra độc này.
Hắn lấy trong hòm thuốc ra một bình ngọc, bên trong là dược hoàn ức chế độc tính, cho hai người ăn xong liền bảo Trầm Thanh Lê và Đồng Vạn Kim ra ngoài, hắn cần yên tĩnh suy nghĩ cách giải độc
Đồng Vạn Kim và Trầm Thanh Lê đưa mắt nhìn nhau, tuy trong lòng lo lắng nhưng cũng hiểu bọn họ ở nơi này không giúp được gì, liền đi ra ngoài
Cổ Chân ngồi trầm mặc bên bàn.
Vệ Hồng Anh quả nhiên chưa chết, hơn nữa còn dùng thái độ điên cuồng mà quay trở lại.
Trương Lực chém đứt tay nàng, nàng liền quay lại báo thù, mà mấy chậu hoa trà hắn mang về từ chỗ Trầm Thanh Lê cũng là nàng gây ra.
Nàng là muốn đối nghịch cùng Lục phủ
Nhìn Đồng Vạn Kim nhíu chặt mày, Trầm Thanh Lê khuyên nhủ “Đồng công tử, ngươi yên tâm, có Cổ thần y ở đây, độc của bọn họ nhất định sẽ giải được”
Đồng Vạn Kim gật đầu “ mấy ngày nay ta vẫn điều tra tung tích của Hoài Khởi, ngươi không cần lo lắng, hắn há có thể dễ dàng bị lay động” Thực ra hắn cũng không chắc lắm nhưng hắn có trực giác Lục Hoài Khởi sẽ không có việc, hắn nhất định sẽ đến biên quan
Hai ngày sau, cuối cùng Cổ Chân cũng giải được độc cho Trương Lực và Nhiễm Mặc
Trương Lực vừa tỉnh lại liền đưa ngọc bội cho Đồng Vạn Kim “đây là ta lấy được từ trên người người nọ, như ngươi nói, bọn họ cũng không phải người thần bí kia như vậy ngọc bội này hẳn cũng không chứng minh được thân phận của người nọ, nhưng ta nghĩ có thể có ít manh mối”
Nhìn trong tay kia khối ngọc bội, Đồng Vạn Kim khuôn mặt một túc, “Ngọc bội kia ta sẽ hảo hảo tra một phen, ngươi liền an tâm tĩnh dưỡng đi.”
Trương Lực cười cười “Đồng công tử quá coi thường tại hạ, độc đã giải, trên cánh tay chỉ là da thịt bị thương, ta đã sớm không để vết thương nhỏ này vào mắt”
Đồng Vạn Kim thả lỏng thần sắc, cầm lấy ngọc bội rời đi
Bên ngoài Bân Châu thành, một nhóm quân sĩ Bắc Tề mặc hắc giáp đang dò la tình hình
Một tên lính thở hổn hển bò lên dốc núi thẳng đứng, thầm oán “các ngươi nói đi, thống soái chúng ta còn bắt chúng ta ta điều tra tình hình gì nữa chứ, Tây Lương đã sớm bị chúng ta đánh đến tan rã, một mực lui quân tới nơi này, còn có đường sống trở về sao?”
Một tên lính ở bên cạnh cũng hùa theo “quân sĩ Tây Lương không có chủ soái, đã sớm tan rẽ thành năm bè bảy mảng, không hề có chút lực chống đỡ, hiện tại phải lùi đến Bân Châu, bị đại quân Bắc Tề chúng ta công phá chỉ là chuyện sớm muộn”
Một người khác quay đầu nhìn bọn họ, không đồng ý nói “được rồi, đã đến nơi này rồi thì nói những chuyện đó có tác dụng gì, vẫn mau bò lên đỉnh núi đi, hoàn thành nhiệm vụ chủ soái giao cho”
Hai tên tiểu binh bĩu môi, không nói thêm gì, không tình nguyện theo người kia bò lên đỉnh núi
Bên trong Bân Châu thành một mảnh hỗn loạn, đại quân Tây Lương vốn không còn lại bao nhiêu, mà đám quân sĩ còn sót lại càng ngày càng rời rạc, thậm chí có nhiều binh lính bắt đầu bỏ trốn.
Ngày đó Lục Hoài Khởi bị trọng thương trong núi được Ninh Trữ tìm được, nghỉ ngơi mấy ngày liền lên đường, lúc này đã tới Bân Châu.
Nhưng khi tới đây, hắn lại nhìn thấy quân tâm tán loạn, quân sĩ phân tác rời rạc, lại nghe nói chủ soái là hắn gặp chuyện không may, binh lính càng không có tâm tư đối kháng với Bắc Tề.
Hắn cảm thấy tình thế phát triển có chút nghiêm trọng, vì thế lập tức phái người đưa tin tức của hắn về Lương kinh, đồng thời bắt tay vào ổn định quân tâm, trọng chỉnh trong quân
Lúc đội quân của Lục Hoài Khởi đi đến sơn đạo, từ xa nhìn thấy một đội ngũ đang đi về phía này, tướng lãnh cầm đầu tóc tai rối loạn, trên mặt còn dính máu tươi, bộ dáng vô cùng chật vật, thần sắc có chút rối loạn, giống như là đang đào mệnh.
Đội ngũ phía sau hắn ta cũng không khác mấy, đều là khôi giáp dơ bẩn, người đầy bùn đất, chiến mã dưới thân cũng mệt mỏi, nhìn giống như đã chạy cả mấy ngày mà chưa được uống nước
Lục Hoài Khởi ghìm dây cương, ra hiệu cho đội ngũ của mình dừng lại, hắn muốn nhìn xem đội ngũ kia là thế nào
Ninh Trữ và Tần Tín ở sau lưng hắn, cũng cảm thấy đội ngũ kia giống như là đào binh.
Giờ đây đại quân Tây Lương quân tâm tan rã, càng thêm khó chống cự đại quân Bắc Tề sức chiến đấu đang lên cao, tướng sĩ tử thủ Bân Châu chết ngày càng nhiều, lúc này rất dễ có đào binh
Đội ngũ kia nhìn thấy đoàn người trước mặt, vẻ mặt kinh nghi, cũng không tự chủ mà dừng lại
Lục Hoài Khởi nheo mắt nhìn bọn họ “các ngươi vội vàng như vậy là muốn đi đâu?”
Tướng lãnh cầm đầu có chút ngoài ý muốn “dám hỏi ngài là…”
Tướng sĩ sau lưng hắn nhìn thấy đám người đột nhiên xuất hiện trước mặt, thần sắc buồn bực.
Bân Châu hiện đang bị đại quân Bắc Tề vây khốn, thời điểm gian nan thế này vốn không nên có người đến nơi chiến loạn.
Thậm chí rất nhiều dân chúng Bân Châu cũng đã thu thập hành trang, tìm cơ hội bỏ trốn, tránh khỏi thảm cảnh bị gót sắc Bắc Tề giẫm nát
Ninh Trữ cẩn thận đánh giá bọn họ, xác nhận bọn họ chính là quân Tây Lương, nhíu mày, lạnh lùng nói “vị này là Cửu thiên tuế Lục Hoài Khởi, các ngươi ăn mặc như thế lại hoảng hốt bỏ chạy là sao?”
Tướng lãnh cầm đầu nghe vậy vô cùng kinh ngạc, vội xuống ngựa, hành đại lễ với Lục Hoài Khởi.
Các binh lính sau lưng hắn cũng vội vàng hành lễ theo hắn.
Lục Hoài Khởi từ trên cao nhìn xuống “ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của Cô”
Tướng lãnh kia vội đáp “hồi Cửu thiên tuế, mạt tướng là…là” dường như không thể nói được nữa, dập đầu thật mạnh “Cửu thiên tuế tha mạng”
Lục Hoài Khởi liếc hắn một cái “vì sao lại bỏ trốn?”
Tướng lãnh kia ngẩng đầu lên, trán bầm một mảng “quân sĩ Bắc Tề liên tục tấn công, tướng sĩ Bân Châu lại như rắn mất đầu, quân tâm tan rã, có rất nhiều người đào ngủ.
Hiện đã là tử thủ, sợ không chống đỡ được bao nhiêu ngày nữa”
Lục Hoài Khởi thở dài, trước khi hắn đến cũng đã nghĩ tới tình trạng này, nhưng lúc này Bân Châu rất cần binh lính, chỉ cau mày nói “hiện Cô đã mang viện quân đến, ngươi trước về hàng đi”
Tướng lãnh kia vô cùng kinh ngạc, không thể tin vì mình không bị xử phạt.
Dù sao cả Tây Lương đều biết đến ác danh của Lục Hoài Khởi, thủ đoạt thiết huyết quyết đoán khiến người ta kinh ngạc, thế nhưng lúc này lại bỏ qua cho hắn, hắn không kinh ngạc mới lạ
Có đám người này gia nhập đội ngũ của Lục Hoài Khởi, dọc đường đi còn thu thập thêm binh lính của hai tòa thành khác, cho nên quân số được bổ sung không ít.
Rốt cuộc đêm đó đoàn người của Lục Hoài Khởi cũngđến Bân Châu.
Lục Hoài Khởi ở trong doanh trướng, nhìn bản đồ hành quân, mày nhíu lại.