Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 222: Sau này còn gặp lại



Đúng lúc này Lục Hoài Khởi vươn tay bắt được cánh tay của Ninh Trữ

Tiết Sán ngồi trên lưng ngựa, châm chọc chê cười “thật làm người ta cảm động ah,không ngờ Cửu thiên tuế cao cao tại thượng lại là người trọng tình trọng nghĩa” Miệng nói, tay cũng không nhàn rỗi, lại bắn tiếp một mũi tên nữa.

Mũi tên lúc đầu cũng là hắn bắn, vốn nhắm vào Lục Hoài Khởi lại bị Ninh Trễ chắn thay, đã vậy Ninh Trễ không rơi xuống vực mà còn được Lục Hoài Khởi cứu kịp

Lục Hoài Khởi đang định kéo Ninh Trữ lên lại nghe tiếng gió mãnh liệt bên tai, biết là Tiết Sán bắn lén, hắn vội vụng kiếm đánh rơi mũi tên kia nhưng một tay hắn phải lôi kéo Ninh Trữ, huống chi trước đó hắn đã bị thương, dùng một tay còn lại cản tên cũng có chút chật vật

Ninh Trữ nhíu mày, tiễn pháp của Tiết Sát cao siêu, lực đạo lại mạnh, một tên kia đâm sâu vào xương cốt hắn, đau đớn kịch liệt khiến cả người hắn không thể nhúc nhích, cho nên lúc này hắn không thể giúp gì cho Lục Hoài Khởi

Tiết Sán thấy trong tình cảnh gian nan như vậy mà Lục Hoài Khởi còn có thể cản tên của hắn, mặt mày trầm lại, dốc hết sức lực bắn ra liên tiếp ba mũi tên nhằm về phía Lục Hoài Khởi

Nghe tiếng gió, ánh mắt Lục Hoài Khởi liền trầm xuống, vung kiếm cản tên nhưng lúc này Hắc giáp quân cũng ồ ạt xông tới.

Bị mấy mặt công kích cùng lúc, Lục Hoài Khởi rốt cuộc trụ không xong, Ninh Trữ thấy vậy, dùng sức mở tay Lục Hoài Khởi đang nắm cánh tay hắn ra, thả mình rơi xuống dưới



Lục Hoài Khởi sắc mặt căng thẳng, tiến lên phía trước, lúc này ba mũi tên của Tiết Sán ở phía sau bay đến, hắn tung mình lên không tránh thoát nhưng cánh tay vẫn bị một mũi tên làm bị thương chảy máu.

Đối mặt với tình huống nguy hiểm, bên dưới lại là vực sâu vạn trượng, hắn một tay bám lên vách đá, tay còn lại đúng lúc bắt được Ninh Trữ

Ninh Trữ khiếp sợ nhìn Lục Hoài Khởi, khóe môi giật giật lại không nói nên lời

Tiết Sán xuống ngựa, cười âm hiểm đi đến bên vách đá, từ trên cao nhìn xuống Lục Hoài Khởi, vẻ mặt không che giấu nổi sự đắc ý “Lục cửu thiên tuế, đã bị thương còn cứng rắn chống đỡ làm gì, chi bằng quy hàng Bắc Tề ta, sau đó cầu khẩn ta kéo ngươi lên, nói không chừng ta sẽ c cứu ngươi một mạng”

Lục Hoài Khởi ngạo nghễ đáp trả “chỉ là một con chó săn của hoàng thất Bắc Tề thì có gì mà tự đặc, ngươi đúng là dễ thỏa mãn, ngươi cho rằng lão hồ ly Cao Quân Thận sau khi có được Tây Lương, có được thiên hạ sẽ để yên cho tay sai tiểu nhân như ngươi mà không phải một ly rượu độc chấm dứt mạng chó của ngươi sao?” Nói xong còn cười rộ lên đầy khinh miệt.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Hành Quyết
2. Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
3. Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy
4. So In Love (Tình Yêu Của Đời Em)
=====================================

Tiết Sán nghe vậy, ánh mắt âm lãnh hơn, đột nhiên lại cười đầy tiếc nuối ‘Lục Hoài Khởi, uổng cho ngươi làm quyền thần lâu như vậy lại không thức thời còn ngu xuẩn, thời điểm thế này vẫn muốn chọc giận ta? Nếu ngươi không tiếc mạng, ta cũng chỉ có thể thành toàn cho ngươi” Nói xong rút kiếm hung hăng lên mu bàn tay đang bám lên vách đá của Lục Hoài Khởi

Đau nhức kịch liệt nhưng Lục Hoài Khởi lại không rên la tiếng nào, ánh mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Tiết Sán “chúng ta sẽ còn gặp lại nhưng khi đó sẽ là một quang cảnh khác, Tiết Sán” Lại quay sang nhìn Ninh Trữ cười cười ‘xin lỗi”

Ninh Trữ hiểu ý, kiên định lắc đầu, làm thuộc hạ, có thể chết cùng chủ tử là vinh quang, huống chi hắn không cho rằng lần này chủ tử sẽ không qua khỏi

Lục Hoài Khởi nói xong liền buông lỏng tay, cả người rơi xuống vực sâu vạn trượng

Tiết Sán lạnh lùng nhìn thân ảnh của Lục Hoài Khởi chìm trong mây mù, ánh mắt âm trầm ‘sắp chết còn nói lung tung.

Lục Hoài Khởi, dù thế nào ngươi vẫn là thủ hạ bại tướng dưới tay ta, rơi xuống vực thế này thì ngươi sẽ là cô hồn dã quỷ không toàn thây ah” Lại lạnh lùng ra lệnh “lôi tất cả thủ hạ của Lục Hoài Khởi về, bản tướng muốn cho bọn họ biết chọn sai thủ lãnh sẽ có kết quả bi thảm thế nào”

Hắc giáp quân nghe vậy đều rùng mình, biết hắn đã bị những lời của Lục Hoài Khởi chọc giận, muốn trút ác khí lên thủ hạ của Lục Hoài Khởi



Đội quân của Lục Hoài Khởi chết hơn phân nửa,còn lại Tần Tín cùng mấy chục người khác đều bị Tiết Sán mang về đại doanh Bắc Tề

Cùng lúc này, quân lính tử thủ trong thành Bân Châu cảm thấy hôm nay sĩ khí của Bắc Tề quân đến công thành cao hơn thường ngày nhiều, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ bên phía Cửu thiên tuế đã xảy ra vấn đề? Tuy vậy bọn họ vẫn dốc hết sức chống địch, không để bọn chúng chiếm thành nhưng Bắc Tề người đông thế mạnh, cứ liên tục tấn công, lâu dần bọn họ bắt đầu không chống đỡ nổi

Đột nhiên trong đội quân Bắc Tề có người ho to “Lục Hoài Khởi đã chết, Lục Hoài Khởi dẫn đầu đại quân Tây Lương đã rơi xuống vực mà chết”

Lời này như sét đánh ngang tai, binh lính Tây Lươn nghe được đều mặt xám mày tro.

Xong, Lục Hoài Khởi chết, viện quân cũng không có, bọn họ coi như xong.

Bọn họ vẫn cố chống đỡ mà thủ thành vì hi vọng viện quân đến sẽ có thể phản đánh Bắc Tề, cũng đã chờ được tới lúc Lục Hoài Khởi dẫn quân đến, lại không ngờ chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, Lục Hoài Khởi đã bị giết chết, tinh thần của bọn họ cũng lập tức tan rã, không còn sức chống cự.

Rất nhanh, đại quân Bắc Tề đã vượt qua ngọn núi, đánh vào Bân Châu thành mà họ đã mất rất nhiều thời gian mới chiếm được

Đêm đó, Tiết Sán dẫn đầu đại quân thiết kỵ xông vào thành Bân Châu, bắt giam tất cả binh sĩ Tây Lương giữ thành cũng thu giữ toàn bộ lương thảo, quân nhu trong thành.

Sau đó cùng tụ tập bên đống lửa ăn mừng chiến thắng.

Tiết Sán ra lệnh cho binh sĩ mang các binh sĩ Tây Lương đến, không biết hắn nghĩ gì mà khóe môi cong lên, vẻ mặt âm hiểm.

Binh lính Bắc Tề thấy thế liền biết chủ soái của mình chuẩn bị nhục mạ tra tấn tù binh, cũng cười ồ lên, không khí càng thêm náo nhiệt

Tiết Sán nhíu mày thêm củi vào đống lửa, chờ ngọn lửa bốc lên cao, hắn hung ác nham hiểm liếc nhìn các tướng sĩ Tây Lương, ác độc nói “treo bọn họ lên cọc gỗ cho ta, treo cao một chút, buộc chặt một chút.



Nếu ta thấy lỏng lẻo, đêm nay các ngươi đừng hòng được uống rượu thoải mái”

Binh lính Bắc Tề nghe lệnh, nhanh chóng treo các tướng sĩ Tây Lương.

Tần Tín cũng ở trong đám tù binh, trên người chi chít vết thương, vai vẫn còn cắm mũi tên.

Hắn nhìn Tiết Sán, lòng đầy căm hận, biết chắc hắn ta sẽ không có hảo ý.

Đột nhiên hắn lại nghĩ tới Lục Hoài Khởi, luôn nghe nói Cửu thiên tuế thủ đoạn độc ác, đùa bỡn quyền mưu nhưng sau khi gặp được hắn mới biế t lời đồn không thể tin, ít nhất thì Cửu thiên tuế đối đãi với thủ hạ chân thành chứ không âm hiểm giả dối như Tiết Sán

Tiết Sán nhìn đám binh sĩ đã cột chắc các tù binh, tán thưởng “cột không tệ, qua bên kia uống rượu đi” Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt tướng sĩ Tây Lương, nhìn thấy Tần Tín liền dừng lại “Ah, đây không phải là tiểu tử ở Ngu thành lúc trước sao, thì ra ngươi cũng ở đây”

Tần Tín khinh miệt mắng “vô sỉ, nếu ngươi không ám toán Thiên tuế đại nhân, sao có thể thắng”.