Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 257: Không thể quên



Lúc này nàng ở trong biệt uyển, bên ngoài có mấy cung nhân đang tụ tập một chỗ thì thầm to nhỏ, nàng đi đến gần, nghe bọn họ đang bàn tán chuyện nàng và hoàng thượng

“Các ngươi biết không, nương nương chúng ta là bị Hoàng Thượng giành được”

“Thật sao? Ta thấy Hoàng thượng đối với nương nương rất tốt, mà nương nương lại hờ hững với Hoàng thượng, thì ra là vì duyên cớ này”

“Nghe nói trong dân chúng cũng có vài người biết chuyện này, còn có người lén nói Hoàng thượng là bạo quân”

“Nhỏ tiếng một chút, coi chừng tai vách mạch rừng, nếu để Hoàng thượng biết, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi”

“Nhiều đại thần cũng lén chỉ trích Hoàng thượng, nói tính tình hắn quá mức thô bạo, không phải hôn quân thì cũng là bạo quân”

“Các ngươi không có chuyện gì làm sao, ở đây nói những lời này, không sợ bị mất mạng” Một giọng nữ nghiêm khắc vang lên, các cung nữ kia lập tức im bặt, tản đi làm việc

Trầm Thanh Lê thở dài, lại buồn bực nếu kiếp trước tính tình Lục Hoài Khởi như thế, sao cuối cùng mình lại yêu hắn.

Nàng còn đang nghi hoặc, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.

Nàng nhìn nhật nguyệt bên ngoài thay đổi, mỗi ngày Hoàng thượng ban thưởng châu báu gấm vóc đem đến cung nàng nhiều như nước chảy.

Mà mỗi khi có cung yến, Lục Hoài Khởi đều muốn nàng ngồi cạnh hắn, biểu thị công khai nàng là người của hắn, khiến cho vô số phi tử hâm mộ ghen tỵ cùng các đại thần âm thầm bàn tán, nhưng hắn không chút để ý, luôn nắm tay nàng không buông.

Mà nàng, sớm chiều ở chung với hắn, tâm ý cũng bắt đầu thay đổi.

Cho đến một lần cung yến, nhìn thấy Ân Ly Cận, ánh mắt nàng không tự chủ mà bị hắn thu hút, xem ra lúc đó trong lòng nàng vẫn nghĩ tới hắn nhiều hơn, lại không ngờ khi đó hắn vì để mình và Lục Hoài Khởi rời khỏi hoàng cung Bắc Tề mà hi sinh tính mạng.

Nàng thấy ánh mắt Ân Ly Cận nhìn mình phức tạp và thâm tình, không khỏi thở dài trong lòng, biết đây là khúc mắc khiến sinh mệnh của hắn trong kiếp này kết thúc ở đây, hết thảy đều do tạo hóa trêu ngươi.

Đang lúc nàng xuất thần thì tay bị nắm chặt, quay đầu liền thấyvẻ mặt âm trầm của Lục Hoài Khởi, trong mắt là sóng ngầm mãnh liệt, giống như muốn cuốn nàng vào trong.

Nàng còn chưa biết nói gì, bỗng nhiên thấy Lục Hoài Khởi thần sắc biến đổi, ngay sau đó hắn xoay chuyển thân thể nàng, bảo hộ ở phía sau hắn, mà nàng vừa lúc nhìn thấy thích khách vung kiếm, đâm trúng Lục Hoài Khởi, nhất thời máu tươi tuôn trào, vô cùng nhức mắt

Trầm Thanh Lê kinh hô một tiếng, tỉnh lại, nhìn phòng chứa củi tối tăm, nước mắt làm ướt đẫm hai bên tóc mai.

Nàng bỗng nhiên nghĩ nếu lúc này nàng không tỉnh lại thì tốt, ít nhất ở trong mộng nàng còn có thể nhìn thấy Lục Hoài Khởi.

Nàng đã lâu không có nhìn thấy hắn.

Sờ sờ cái bụng, nàng cảm thụ sinh mệnh nhỏ bên trong đang cục cực, lòng liền thấy mềm mại, thấp giọng nói ‘hài tử, mẫu thân nhất định sẽ sinh ngươi ra, để ngươi nhìn thấy thế gian có tốt đẹp cũng có ghê tởm này”

Mấy ngày qua Tây Lương khá bất ổn, chiến báo từ tiền tuyến liên tục truyền về nhưng chẳng có cái nào mang tin tốt, đến nỗi về sau mỏi khi tiểu hoàng đế nghe có chiến báo truyền đến, đều là vẻ mặt mệt mỏi nôn nóng

“Hồi hoàng thượng, tiền tuyến cấp báo, Bắc Tề quân chủ tự mình dẫn binh, cũng liên tiếp công hạ vài tòa thành trì của Tây Lương ta.

Mà đại quân Bắc Tề đi đến đâu cũng đều đốt đoạt bắt cướp, không chuyện ác nào không làm, hơn mười vạn dân chúng của Võ châu và Miễn Dự trong một đêm đều bị đại quân Bắc Tề giết hại”

“Cái gì?” Tiểu hoàng đế vỗ mạnh bàn, quát lên “Cao Quân Thận mang binh công phá thành trì chúng ta còn giết hại dân chúng?” Hắn đứng lên, đi đi lại lại “đại quân Bắc Tề nhanh chóng tiêu diệt quân ta là hướng về phía giang sơn Tây Lương ta mà đến ah” Nói xong phất tay cho người nọ lui ra, hắn ngồi xuống bên bàn, cả người run lên.

Hắn không dám nghĩ nếu đại quân của Cao Quân Thận đánhg thẳng tới Lương kinh, hắn nên làm thế nào, chẳng lẽ hắn sẽ là một hoàng đế mất nước.

Không được, giang sơn Tây Lương không thể mất trong tay hắn

Tiểu hoàng đế hô lên “người tới, gọi Lạc Nam đến gặp Cô” Hiện hắn rất hoang mang lo sợ, cần có người giúp hắn bày mưu tính kế, lại không biết trong triều có ai hắn có thể dùng, lúc này trong đầu hắn chỉ có phu thê Lạc Nam.

Hắn đăng cơ lâu như vậy lại không hiểu rõ các quan viên của mình, nếu là Lục Hoài Khởi…ý thức được mình nghĩ gì, tiểu hoàng đế giật mình, sao hắn lại nghĩ tới gian tặc Lục Hoài Khởi kia chứ, dù hắn ta có bản lĩnh thì cũng là một kẻ có ý đồ chiếm đoạt giang sơn Mộ thị của hắn ma thôi.

Hắn hít sâu một hơi, xua tan ý nghĩ hoang đường nay

Đúng lúc này phu thê Lạc Nam đi vào.

Trầm Thanh Kiểu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng bất an của tiểu hoàng đến, trong lòng không khỏi cười nhạo hắn chẳng chút uy nghiêm, dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, gặp phải tình huống này liền không biết nên xử lý thế nào

Tiểu hoàng đế cũng không để ý bọn họ không hành lễ với mình, chỉ nói “các ngươi đã tới, gần đây chiến sự Tây Lương căng thẳng, Cô muốn hỏi xem các ngươi có đối sách gì không?”

Lạc Nam khẽ nhướng mày, xem ra tiểu hoàng đế đã gấp gáp khó nhịn, lại tìm phu thê hắn mà hỏi việc quân cơ quan trọng thế này, thật là hồ đồ “Hoàng thượng, theo thảo dân biết, Bắc Tề có mười vạn đại quân mà Tây Lương chỉ nhược binh lão tướng, lúc này đương nhiên phải phái nhiều võ tướng cùng viện quân ra chiến trường”

Tiểu hoàng đế gật đầu ‘nói có lý” Thực ra đề nghị của Lạc Nam không có gì hay, chỉ là giờ phút này tiểu hoàng đế không có tâm tư để tỉnh táo suy nghĩ, cho nên mới nghĩ không ra đối sách, vì vậy Lạc Nam nói gì, hắn cũng cho là đúng

Lâm triều ngày hôm sau, tiểu hoàng đế liền phái các võ tướng nhị phẩm, tam phẩm hiện đang trấn giữ quanh kinh thành ra tiền tuyến trợ giúp, làm như vậy rất không ổn vì binh lực bảo vệ kinh thành sẽ bị phân tán nhưng tình huống nguy cấp trước mắt, ngoại trừ làm như thế thì không có cách nào khác, cho nên các đại thần chỉ có thể đồng ý

Tình huống tiền tuyến còn nguy cấp hơn tiểu hoàng đế nghĩ nhiều, không bao lâu lại có cấp báo truyền đến, nói là đại quân Bắc Tề lại công phá thêm vài tòa thành trì, đang thẳng tiến về phía Lương kinh

Trong kinh thành, dân chúng đều thấp thỏm lo âu, bọn họ có nghe được sự tàn nhẫn của đại quân Bắc Tề, vừa nghĩ đến một khi chúng áp sát kinh thành, bọn họ sẽ bị giết hại, nước mất nhà tan liền thêm kinh hoảng.

Có nhiều người bắt đầu lén rời khỏi Lương kinh, nhiều tửu lâu đóng cửa, thậm chí hàng rong cũng không xuất hiện trên phố, bầu không khí ở Lương kinh vô cùng khẩn trương

Trong các trà lâu, vài văn nhân tụ tập bàn chuyện sóng gió ở Tây Lương trong mấy ngày qua

“Bọn Bắc Tề đúng là man rợ như sài lang hổ báo, mới ngắn ngủi mấy tháng đã chiếm hơn phân nửa cương thổ Tây Lương ta, Bắc Tề quốc quân là muốn thôn tính Tây Lương ta chăng?”

Có người thở dài cảm thán “mấy hôm trước, ta có việc phải ra ngoài ban đêm, nhìn thấy vài người lén thắp nhang khấn bái một người, các ngươi đoán xem đó là ai?”

Mấy người kia liếc nhìn nhau, không hề có vẻ bất ngồ.

Một người đáp ‘còn không phải là Cửu thiên tuế Lục Hoài Khởi đã chết sao? Mẫu thân ta cũng lén ta mà tế bái hắn ở trong viện, nói là cầu xin vong linh hắn phù hộ cho Tây Lương không bị Bắc Tề thôn tính”

Người nọ cả kinh “xem ra dân chúng vẫn nhớ rõ cái tốt của hắn, khi xưa, văn nhân chúng ta đều xem thường hắn nhưng không thể không công nhận hắn có nhiều cống hiến cho Tây Lương, là một đại công thần của Tây Lương ta”

Có người lắc đầu thở dài “công thần cũng được, nịnh thần cũng thế, hiện nghĩ lại cũng không được gì, hắn đã là một nắm đất vàng, có trách cũng chỉ có thể trách trời đố kị người tài, Tây Lương e rằng tràn ngập nguy cơ”

Người khác hừ lạnh “nên trách nhất chính là tiểu hoàng đế, rõ ràng không có bản lĩnh còn muốn cải quản triều chính, giờ thì thấy rồi đó, chiến tích không thấy đâu còn khiến Tây Lương ngày càng suy kiệt.

Hắn đúng là thẹn với tổ tông”

“Nói nhỏ chút” Có người nhắc nhở “lời này chớ nói lung tung, nếu lỡ truyền vào trong cung, chúng ta coi như xong”

“Ngươi sợ cái gì, đại quân Bắc Tề đến, chúng ta đã là người mất nước thì sợ gì họa từ miệng mà ra”

Người kia nghe vậy chỉ lắc đầu thở dài “ngươi nói có lý, chúng ta sắp là người mất nước thì sợ gì nữa”

Trong một góc tửu lâu, Đồng Vạn Kim trầm mặc nhấp một ngụm trà.

Tây Lương dầu gì cũng là một quốc gia lớn, sao có thể nói mất là mất.

Chẳng trách lúc trước Lục Hoài Khởi luôn khinh thường văn nhân, cả ngày không có tinh thần, bộ dáng ủ rũ ỉu xìu, khi quốc gia gặp nạn lại chỉ biết nói những lời nản lòng thoái chi, chẳng chút tác dụng gì.

Nếu Lục Hoài Khởi ở đây, chắc chắn sẽ lật bàn hất trà vào bọn họ cho hả giận.

Nghĩ tới Lục Hoài Khởi, mắt hắn chợt lóe tinh quang.