Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 271: Chọn lựa



Lạc Nam, tài lực trải dài hai nước Bắc Tề và Đông Thắng, thậm chí còn vượt qua hoàng thất Bắc Tề, được người đời công nhận là thiên hạ đệ nhất tài phú

Gần đây người này ở Tây Lương cũng có chút danh tiếng, từng bỏ tiền cho tiểu hoàng đế cứu nạn dân bị thiên tai.

Mọi người đều không biết lai lịch của hắn, cho rằng y là phú thương bí ẩn.

Nhưng Lục Hoài Khởi biết gia thế y không bình thường, tuy y tiền tài quyền thế hùng hậu, hắn cũng không để vào mặt.

Y dám liên hợp cùng Trầm Thanh Kiểu đối phó bọ họ, nhiều lần dồn bọn họ vào chỗ chết, vậy đừng trách hắn không nhân từ nương tay

Trở lại phòng, thấy Trầm Thanh Lê ngồi bên cửa sổ, yên tĩnh bình thản lại thêm vài phần trầm tĩnh thong dong so với lúc vừa thành thân.

Nàng như vậy cũng khiến hắn thích, dù nàng biến thành bộ dáng gì, hắn đều trước sau như một xem, nàng là chí ái trong lòng

Trầm Thanh Lê thấy hoa mai ngoài viện nở rộ liền bảo Nhiễm Mặc hái một ít để pha trà hoa mai, vừa nhìn thấy Lục Hoài Khởi trở về, liền bảo Nhiễm Mặc mang trà đến “đây là trà ta mới pha.

Lúc ở Lý Ngư viên có xem qua y thư, nói hoa thanh hương, vị chát mà đằm, có tác dụng tốt cho dạ dày và gan, nên mới pha cho ngươi nếm thử”

Lục Hoài Khởi cầm ly trà, nhấp một ngụm, gật đầu cười nói ‘không ngờ A Lê cũng có tay nghề pha trà, không tệ” Sau đó thuật lại chuyện trong mật lao

“Là Lạc Nam an bài ám sát?” Trầm Thanh Lê nhớ đến quý công tử thường đến lao ngục tìm Trầm Thanh Kiểu, không ngờ hắn lại là người lòng dạ độc ác như thế “Tây Lương vừa bình ổn chiến loạn, ngươi lại vừa trở về không bao lâu, trong triều còn rất nhiều chuyện cần ngươi quan tâm, Lạc Nam lại nhiều lần ra tay với ngươi, chẳng lẽ hắn muốn thấy Tây Lương đại loạn mới vui”



Lục Hoài Khởi lắc đầu “Lạc Nam không phải là người Tây Lương, Tây Lương ra thế nào, đối với hắn không quan trọng, hắn chỉ là muốn chúng ta chết”

Trầm Thanh Lê kinh ngạc.

Khó trách khi Tây Lương gặp nạn, hắn không chút để ý, chỉ khuyên tiểu hoàng đế mau chóng xử trí mình, thì ra mục đích của hắn là phu thê nàng, hắn và Trầm Thanh Kiểu là phu thê, Trầm Thanh Kiểu lại oán hận nàng như vậy, hắn cũng sẽ không khác biệt.

Hắn là người có tiền tài quyền thế, bối cảnh lại thần bí, đúng là địch nhân khó đối phó, tuy nhiên thấy Lục Hoài Khởi vẫn thần sắc thoải mái, giống như không có gì khó xử, nàng liền bình tĩnh trở lại.

Nàng tin hắn

Buổi tối, Lục Hoài Khởi ngồi trong thư phòng, trước mặt là một danh sách.

Đây là hắn lệnh cho Trương Lực điều tra những người từng khi dễ Trầm Thanh Lê và những người từng đầu phục tiểu hoàng đế.

Hắn cẩn thận nhìn mấy lần, sau đó cầm bút chu sa, viết vài dòng chú giải rồi gọi Trương Lực vào phân phó “danh sách này giao cho Ninh Viễn và Lâm Trạm, dựa theo chú giải của ta mà xử trí”

Trương Lực cầm lấy, cúi đầu nhận lệnh “dạ, chủ tử”

Đám người này có như thế nào cũng là bọn họ tự làm tự chịu, đối đãi với phu nhân như thế cũng nên lường trước sẽ có ngày hôm nay

Mấy ngày kế tiếp, Tây Lương đại biến.

Rất nhiều quan viên vì một ít tội mà bị xét nhà, ngay Binh bộ thượng thư và Hình bộ thượng thư vốn đang ở nhà dưỡng thương cũng bị bắt giam vào ngục.

Các quan viên còn lại đều nơm nớp lo sợ, cũng cảm thấy may mắn vì lúc trước đã lựa chọn con đường trung dung, không làm ra chuyện gì quá đáng với Trầm Thanh Lê.

Đám quan viên bị giải vào nhà giam hối hận không thôi, có kẻ còn ôm hi vọng, luôn miệng đòi gặp Lục Hoài Khởi để biểu lộ trung tâm nhưng chẳng ai để ý bọn họ.

Phàm người đã vào nơi này rất khó ra ngoài, huống chi Lục Hoài Khởi một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, hắn chắc chắn sẽ không nhân từ nương tay, nếu cầu xin bồi tội mà được thì hắn đã không nổi danh lãnh huyết tàn nhẫn



Không chỉ trong triều có biến đổi lớn mà ngay cả người bên tiểu hoàng đế cũng bị thay máu

Hôm nay tiểu hoàng đế vừa tỉnh ngủ, gọi Xuân Tới đến hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, hắn giật mình tỉnh cả ngủ, vừa giận vừa sợ chất vấn tiểu thái giám mới tới “ai cho ngươi tiến vào tẩm điện của Cô? Xuân Tới đâu?”

Tiểu thái giám lập tức quỳ xuống, vẻ mặt không chút e ngại, đáp “Xuân Tới công công vì làm sai chút chuyện nên đã bị đuổi ra khỏi cung, nô tài là tối hôm qua mới bị điều đến hầu hạ Hoàng thượng”. ngôn tình sủng

Tiểu hoàng đế định chất vấn Xuân Tới phạm tội gì lại nhớ tới những động tác của Lục Hoài Khởi ở trong triều gần đây, biết hắn đang thanh lý môn hộ mà Xuân Tới là người bên cạnh y, đương nhiên không tránh khỏi kiếp nạn, nhất thời tâm sinh mệt mỏi “đứng lên đi, Cô biết rồi”

Tiểu thái giám tạ ơn, hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.

Trong lòng tiểu hoàng đế chỉ nghĩ tới những chuyện phát sinh gần đây, Lục Hoài Khởi đây là đang bắt đầu trừng trị, ngay cả mạng của hắn có cũng không biết có giữ được hay không.

Sau đó hắn tìm người tới hỏi lại phát hiện tất cả tâm phúc của mình đều mạc danh kỳ diệu biến mất, các quan viên tâm phúc trong triều cũng bị bỏ tù, hiện bên cạnh hắn không có một người đáng tin.

Lục Hoài Khởi đã phá hủy hoàn toàn căn cơ hắn vất vả lắm mới dựng nên mà còn chưa được vững chắc, làm cho hắn trở lại là hoàng đế bù nhìn như lúc trước.

Ban đầu hắn cho rằng chỉ cần Lục Hoài Khởi chết, hắn liền có thể nắm giữ hoàng quyền, trở thành một hoàng đế có thực quyền, nắm sinh tử của vạn dân trong tay nhưng về sau, hắn phát hiện ra muốn nắm giữ sinh mệnh dân chúng cũng không phải chuyện dễ dàng gì, chỉ hơi sơ ý đã khiến quốc gia suýt rơi vào cảnh tàn bại, khi đại quân Bắc Tề vây ngoài thành, hắn cái gì cũng không làm được, hắn phát hiện ra mình là một hoàng đế không đủ tư cách.

Giờ Lục Hoài Khởi trở lại, vẫn là Cửu thiên tuế cao cao tại thượng mà hắn cũng trở thành hoàng đế bù nhìn, hết thảy nhìn như không hề có thay đổi, nhưng hắn biết trải qua những chuyện kia, hắn đã không còn là tiểu hoàng đế tức giận bất ổn lại tràn đầy ham muốn với hoàng quyền.

Thậm chí hiện giờ hắn còn thấy làm một hoàng đế không có thực quyền cũng không có gì không tốt.

Quang trọng là dân chúng Tây Lương an cư lạc nghiệp, hắn không cần phải rơi vào tình cảnh gặp được cường địch liền thúc thủ vô sách, vậy cũng coi như một loại yên ổn

Nhìn cung điện trống rỗng hiu quạnh, hắn cảm thấy hoàng cung có chút tịch mịch lạnh lùng, trừ cái này, hắn vẫn là người được vô số dân chúng hâm mộ.

Cô gia quả nhân chính là nói hoàn cảnh hiện tại của hắn, có điều làm một hoàng đế bù nhìn nhưng ngồi hưởng hết vinh hoa phú quý cũng không có gì là bất hạnh

Họa chiến tranh đã đi xa, dân chúng Tây Lương lại lần nữa yên tâm sinh hoạt, mua bán mua sắm, làm nông kinh thương…Mọi hoạt động đều diễn ra sôi nổi như lúc trước.



Các thành trì từng bị Bắc Tề đánh chiếm như Ngu thành, Túc thành đã được Lục Hoài Khởi mang binh thu hồi, cũng bắt đầu chỉnh đốn lại, cuộc sống cũng dần trở lại quỹ đạo trước kia.

Toàn bộ Tây Lương phát triển theo hướng tốt đẹp, bách tính nhắc tới Lục Hoài Khởi đều là khen ngợi ca tụng.

Đối với bọn họ, có thể khiến bọn họ sống an ởn thì đó là đại công thần, đáng giá để bọn họ ủng hộ.

Bọn họ là cần thượng vị giả có thể đem đến cuộc sống cơm no áo ấm cho bọn họ, chứ không phải là hôn quân khiến bọn họ rơi vào chiến tranh lầm than

Trong trà lâu, mọi người đều nhắc tới những chuyện xảy ra ở Lương kinh gần đây.

Lục Hoài Khởi vẫn mạnh mẽ vang dội như vậy, vừa trở về liền bắt giam các quan viên từng bất kính với Lục phủ và phu nhân hắn, tiểu hoàng đế cũng trở lại làm hoàng đế bù nhìn.

Mà người có thể sau khi giả chết trở về lại trong thời gian ngắn ngủi đã củng cố được quyền lực, cũng bằng hành động nhanh gọn mà đè ép mọi thế lực khác như vậy, đưa mắt nhìn khắp Tây Lương cũng chỉ có Lục Hoài Khởi hắn làm được.

Tiểu hoàng đế dù sao cũng quá non, Lục Hoài Khởi chưa từng để mắt tới, một triều thần quyền khuynh thiên hạ như hắn đối phó với một hoàng đế còn chưa thành niên là quá dễ.

Cho dù ôm quyền vào người, tước đi quyền lực của hoàng đề đều là hành vi của nịnh thần thì trải qua chuyện lần này, mọi người đều thấy rõ hắn mới là người có khả năng củng cố và bảo vệ Tây Lương.

So với tiểu hoàng đế không chút thành tựu, Tây Lương đương nhiên càng cần người như Lục Hoài Khởi hơn.