Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 279: Thê nô kiêm nữ nhi khống



Năm năm sau.

Tây Lương và Nam Đàn mở hơn mười khu giao dịch, kéo dài từ nam chí bắc để thương nhân hai nước có thể tập trung bán hàng ở đó.

Hơn nữa Tây Lương còn ban hành chiều chính sách giảm thuế, dân chúng sung túc, đất nước cũng trở thành quốc gia hung cường nhất đại lục danh xứng với thực

Lúc này trong hoa viên Lục phủ, Thừa Hi nện từng bước nhỏ chạy khắp nơi, Chu thị và nha hoàn ở phía sau đuổi theo nàng, không ngừng gọi “Niếp nhi ngoan, ngươi chạy chậm một chút, ngoại tổ mẫu không theo kịp ngươi”

Thừa Hi vẫn không dừng bước, nàng như chú chim nhỏ tung tăng khắp nơi, vì thế không kịp nhìn thấy bức tường trước mặt, lập tức đụng trúng.

Nàng đang muốn hô lên thì thân mình đã bị nhắc lên, rơi vào lồng ngực ấm áp.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của Lục Hoài Khởi liền ngọt ngào gọi “phụ thân”

Hôm nay Thừa Hi mặc bộ xiêm y màu hồng thạch lựu, tóc dài đen nhánh búi thành hai búi tròn nhỏ trên đầu, nhìn rất khả ái, hai mắt trong suốt sáng ngời như sao sa.

Lục Hoài Khởi càng nhìn nữ nhi, tâm liền mềm thành một mảnh, trìu mến ôm chặt nàng

Chu thị hổn hển chạy tới, nhìn thấy Lục Hoài Khởi ôm ngoại tôn nữ, vừa trìu mến vừa bất đắc dĩ nói với hắn “ma ma nói với ta hôm qua Thừa Hi ngủ không thành thật, đá chăn ra ngoài nên hôm nay thân mình hơi nóng, ta đã sai người mời ngự y đến bắt mạch, bốc thuốc cho nàng, nhưng nàng chết sống cũng không chịu uống thuốc.

Ta cũng không có cách nào, ngươi đã hồi phủ, ta giao nàng cho ngươi”



Thân thể Thừa Hi từ nhỏ đã không tốt, thường xuyên uống thuốc, nàng lại sợ đắng nên luôn trốn tránh, vì việc này mà trên dưới cả nhà hao hết tâm tư

Thừa Hi bị ngoại tổ mẫu cáo trạng mình trước mặt phụ thân, vội vòng hai tay ôm cổ Lục Hoài Khởi, mếu máo lẩm bẩm “Phùng ngự y mỗi lần viết phương thuốc đều rất đắng, không ngon chút nào”

Lục Hoài Khởi nhìn dáng vẻ ủy khuất của nàng, nhịn không được đưa tay nhéo chóp mũi của nàng “ngươi nha, luôn khiến ngoại tổ mẫu ngươi bận tâm vì ngươi” Lại quay sang nói với Chu thị “nhạc mẫu yên tâm, ta sẽ cho Thừa Hi uống thuốc”

Chu thị biết ngoại tôn nữ dính Lục Hoài Khởi, mà hắn luôn có cách khiến tiểu tổ tông này uống thuốc, nên nàng cũng an tâm.

Lại như nhớ ra gì đó, nàng thấp giọng nói “Thừa Hi đã đắc tội mẫu thân nàng, tối qua còn chạy tới chỗ ta, ngươi mau mang nàng tới chỗ A Lê đi”

Gần đây có đại thần đề cập tiểu hoàng đế tuổi cũng không còn nhỏ, đã tới lúc nạp hậu.

Vì thế Lục Hoài Khởi vẫn luôn bận rộn chuyện này, đêm qua còn ở lại trong cung.

Nghe Chu thị nói thế, biểu cảm sủng nịch trên mặt hắn liền tan biến, cao giọng hỏi nữ nhi “ngươi sao lại đắc tội mẫu thân ngươi? Không phải ta đã nói ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân ngươi sao?”

Lục Hoài Khởi đây là nặng mẹ nhẹ con, Chu thị cao hứng thay nữ nhi nhưng cũng đau lòng ngoại tôn nữ, nói “Thừa Hi còn nhỏ, ngươi mau mang nàng đi gặp A Lê đi, A Lê sao có thể giận nữ nhi mình”

Lục Hoài Khởi lập tức cáo biệt Chu thị, ôm nữ nhi trở về tiểu viện của mình, lại thấy tiểu viện đóng cửa, Nhiễm Mặc và tiểu nha hoàn khác đang ở trước cửa nói chuyện, nhìn thấy bọn họ, tiến lên hành lễ

Lục Hoài Khởi vội hỏi “phu nhân thế nào?”

Nhiễm Mặc thấp giọng đáp ‘phu nhân từ hôm qua đã bị mệt, hiện đang ở trong phòng nghỉ ngơi” Không đành lòng nhìn thoáng qua Thừa Hi, nói tiếp “phu nhân phân phó, nếu tiểu thư trở lại, để nàng đứng phạt ở trong viện một canh giờ”

Thừa Hi tuổi còn nhỏ, nhưng đã khắc sâu nhận thức bị phạt một canh giờ là thế nào, nghe vậy liền ôm Lục Hoài Khởi chặt hơn, dáng vẻ tội nghiệp, hi vọng hắn có thể nói giúp nàng

Đúng lúc này trong phòng vọng ra thanh âm của Trầm Thanh Lê “Thừa Hi, hôm qua ngươi ép buộc Lưu phu tử tới mức hôm nay hắn phải ở nhà nghỉ ngơi, nếu ngươi lại mưu toán để người khác giúp ngươi cầu tình, vậy không phải sẽ phạt đứng một canh giờ thôi đâu”

Lục Hoài Khởi nghe vậy, có chút chột dạ không dám nhìn khuôn mặt tội nghiệp của Thừa Hi

Thừa Hi không được phụ thân ủng hộ, chỉ có thể duỗi khỏi ngực hắn, bắt đầu nhận phạt

Nghĩ tới nữ nhi khả ái phấn nộn phải đứng trong viện một canh giờ, Lục Hoài Khởi có chút không đành lòng, nghĩ nghĩ liền đi vào phòng



Trầm Thanh Lê đang dựa người trên tháp quý phi, xem sách, nghe tiếng bước chân, định ngồi dậy.

Lục Hoài Khởi bước vội đến cạnh nàng, quan tâm hỏi “Nhiễm Mặc nói ngươi không khỏe, ngươi cứ nằm nghỉ đi” Nói xong ôm nàng vào lòng

Trầm Thanh Lê đã quá quen với hình thức ở chung cùng hắn như thế này, liền dựa sát cả người vào ngực hắn

Lục Hoài Khởi nghiêm túc nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng không có khác thường nhưng vẫn không yên lòng “có bảo Phùng ngự y đến xem qua không?”

Trầm Thanh Lê bất đắc dĩ thở dài “ta làm gì có bệnh, còn không phải bị nữ nhi bảo bối của ngươi chọc giận.

Ngươi cũng biết Lưu tiên sinh đã năm mươi tuổi, hôm qua nàng lại thừa dịp hắn không chú ý mà thả rắn dọa hắn.

Lưu tiên sinh bị dọa sợ, hôm nay đã cáo bệnh ở nhà” Nhắc tới nữ nhi, nàng liền thấy đau đầu.

Có lẻ vì trong nhà chỉ có một mình nàng là hài tử, được cưng chìu như bảo bối nên đứa nhỏ này rất nghịch ngợm, luôn thích chọc ghẹo người, y như Hỗn thế ma vương

“Lưu tiên sinh cũng quá cổ hủ, vừa lúc lần này ta đổi cho nàng một tiên sinh khác” Lục Hoài Khởi vừa vuốt tóc Trầm Thanh Lê, vừa cầu tình thay nữ nhi “hơn nữa Thừa Hi chúng ta còn nhỏ như vậy, nếu ngươi phạt quá nặng, ta sợ nàng chịu không nổi”

Trầm Thanh Lê liếc hắn một cái “Lục cửu thiên tuế, nữ nhi bảo bối của ngươi đã đổi sáu tiên sinh rồi.

Lưu tiên sinh dù lớn tuổi nhưng làm người ngay thẳng, sẽ không vì nàng là nữ nhi của ngươi mà chìu hư nàng.

Bây giờ có thể tìm dược tiên sinh như vậy là may lắm rồi” Thấy Lục Hoài Khởi còn muốn nói thêm, nàng bồi tiếp “được rồi, Thừa Hi là bị chúng ta làm hư.

Hôm nay nhất định phải phạt đứng, không chỉ vậy, ta còn muốn nàng ngày mai đi xin lỗi Lưu tiên sinh”

Trầm Thanh Lê đã nói vậy, Lục Hoài Khởi chỉ có thể nghe theo.

Trầm Thanh Lê nhìn vẻ mặt đau lòng vì nữ nhi của hắn, thở dài nói “Hoài Khởi, ta biết ngươi đau lòng Thừa Hi, nàng cũng là nữ nhi của ta, ta cũng muốn nàng tốt nhưng ta không muốn nàng sống dưới cái bóng của ngươi.

Nàng là nữ nhi của Lục Hoài Khởi là may mắn của nàng, cũng có thể khoe ra với mọi người nhưng làm cha mẹ, ta hi vọng khi người ta nhắc tới nàng sẽ là Lục Thừa Hi mà không phải là nữ nhi của Lục cửu thiên tuế”



Trước kia Trầm Thanh Lê là thiếu nữ không rành thế sự, có Lục Hoài Khởi cưng chìu, nàng liền thấy thỏa mãn nhưng giờ nàng đã làm mẹ, nàng vẫn ỷ lại vào phu quân mình nhưng cũng hi vọng nữ nhi của mình có thể trôi qua cả đời bình an thuận lợi

“Một hoàn khố thiên kim, dựa hơi phụ thân có thể có nhiều người nịnh bợ nàng nhưng ngày nào đó chúng ta sẽ già và chết đi, lúc đó ai tới chiếu cố nàng? Ta biết ngươi sẽ nói sau này giúp nàng tìm một lang quân như ý.

Nhưng mà Hoài Khởi a, ngươi thông minh mọi chuyện, đối với chuyện của nữ nhi mình liền trở nên hồ đồ.

Trên đời này không phải nam nhân nào cũng thương nàng như ngươi, nếu tìm được thì là phúc khí của nàng nhưng nếu gặp phải một người lấy oán trả ơn thì sao? Ngươi không dạy nàng cách sinh tồn, ngươi bảo nàng về sau thế nào? Chúng ta vẫn nên dạy nàng một ít bản lĩnh đi”

Nghe thê tử rúc vào ngực nỉ non, Lục Hoài Khởi cũng có chút xúc động.

Nếu bọn họ sinh nam hài, hắn có thể dạy nó kiến công lập nghiệp, kế tục địa vị của hắn.

Nhưng nữ nhi, thật có chút khó giải quyết, tương lai phải gả cho người, gặp được phu quân tốt thì không nói, nếu phu quân bay bướm xấu xa, nếu nữ nhi lại không sinh được con trai…Nghĩ tới đây hắn liền thấy đau đầu, nữ nhi mình cẩn thận che chở như vậy, có thể sẽ có ngày chịu ủy khuất…Càng nghĩ, hắn càng thấy khổ sở, đúng như Trầm Thanh Lê nói, hắn anh minh thần võ mọi chuyện nhưng thân là thê nô kiêm nữ nhi khống, hắn liền vô dụng

“A Lê, hay là chúng ta nhận nuôi một nam hài, ta sẽ tự tay dạy hắn, sau này trưởng thành cho hắn cưới Thừa Hi.

Như vậy Thừa Hi không cần gả ra ngoài, bị người khi dễ” Lục Hoài Khởi đột nhiên nảy ra một chủ ý, còn tự cho là thông minh

Trầm Thanh Lê lại bị chủ ý này của hắn dọa, Lục Hoài Khởi ổn trọng mà nàng biết đi đâu rồi?.