[Hi Trừng] Sẽ Là Lần Cuối Cùng Ta Nói Thích Người (Minh Tri Cố Muội)

Chương 53: - Chân tướng (1)



Vì mình đang buồn nên muốn Ngụy sư huynh cũng phải chịu khổ cùng.


_____


Trên đời này có rất nhiều loại đau đớn mà con người không tưởng nổi. Giống như năm xưa, khi bị vạn quỷ cắn xé, dù chỉ trong chớp mắt, Ngụy Vô Tiện đã nếm trải nỗi đau vô biên về thể xác. Đau tới nỗi, một kẻ dũng cảm can trường như hắn cũng phải tin rằng trên đời này không còn một cơn đau nào có thể khiến hắn kinh sợ hơn được nữa.


Nhưng hắn đã lầm.


Tiếng cười nói lao xao đập vào tai làm Ngụy Vô Tiện từ trong hắc ám dần dần chuyển tỉnh. Hắn hấp háy hai mí mắt, gắng gượng mở mắt ra, chỉ thấy toàn thân ê ẩm như bị xe ngựa cán qua. Nắng mặt trời đập thẳng vào mi mắt sưng vù, khiến hắn choáng váng xây xẩm mặt mày. Ngụy Vô Tiện hổn hển vươn người dậy, lảo đảo dụi mắt, quay người tìm Giang Trừng. Hắn vẫn nhớ, ban nãy, hắn và Giang Trừng bị kẻ gian dùng Phược Tiên Võng trói chặt, sau đó dùng huân điều khiển cổ trùng tấn công. Hắn ở đây, vậy Giang Trừng, Giang Trừng đâu? Toàn thân đau ê ẩm, mỗi bước đi là một lần xương cốt đâm vào da thịt, thế nhưng Ngụy Vô Tiện cắn môi ép buộc bản thân phải đứng vững. Hắn phải tìm Giang Trừng. Hắn không thể để Giang Trừng gặp nguy hiểm...


Hoãn lại một, hai hơi thở, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc thích nghi được với ánh sáng mặt trời, dần dần nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Gió sông lao rao thổi tung vạt tóc của hắn, mang theo hương thơm của bánh bao, của mì cay, của kẹo đường trộn lẫn. Dòng người mải miết qua lại dưới nắng hạ chói chang. Khung cảnh quen thuộc tới nỗi Ngụy Vô Tiện sững sờ, vừa phải tốn sức chín trâu hai hổ mới đứng lên được, nhưng hiện tại lại không kìm nổi run rẩy mà té ngã xuống đường. Đây là Vân Mộng, Vân Mộng của gần hai mươi năm về trước, Vân Mộng mà hắn luôn ao ước được sống lại trong nơi đó, dù chỉ một lần!


Ngụy Vô Tiện dường như nửa quỳ nửa bò mà lết về phía trước. Dòng người qua đường tấp nập, từng người, từng người dửng dưng đi xuyên qua hắn mà không hề gặp chút trở ngại. Ngụy Vô Tiện biết đây là giả, thế nhưng hắn vẫn không kìm được kích động muốn chạy về Liên Hoa Ổ - nơi có Giang thúc, có Ngu phu nhân, có sư tỷ, có Giang Trừng, có tất thảy sư huynh đệ cùng quá khứ tươi đẹp của hắn năm xưa. Có điều, Ngụy Vô Tiện còn chưa đến được Liên Hoa Ổ, hắn chợt nhìn thấy, từ hướng ngược lại, một đoàn người mặc áo bào đỏ thêu gia văn Ôn thị rầm rập chạy tới, một đường vừa đi vừa lục soát.


Hình ảnh này làm hắn lạnh buốt sống lưng. Một cảm giác quen thuộc bỗng nhiên sản sinh, nồng nặc lan tràn trong tâm trí. Ngụy Vô Tiện cứng ngắc quay người lại. Đúng như dự đoán của hắn, bên tay phải chính là một hẻm nhỏ bẩn thỉu âm u. Giữa không gian tăm tối của con hẻm, một đôi mắt hạnh mông lung nước mắt đột ngột hiện ra, tuyệt vọng đến cùng cực, cũng trong trẻo, thánh khiết đến cùng cực.


Một giọt, hai giọt, rồi ba, bốn giọt nước thi nhau nhỏ xuống cổ áo của Ngụy Vô Tiện, mang theo cảm giác rát bỏng cháy cả tâm can. Nước mắt không nghe theo sự khống chế của hắn, như mưa rơi không ngừng, như lũ lớn mạnh mẽ phá tràn viền mi, nối nhau hạ xuống. Cơ thể cũng không nghe theo sự khống chế của hắn nữa. Dù hắn vạn phần muốn nhào lên ôm chặt lấy người đang cuộn mình trong hẻm nhỏ kia, thế nhưng chẳng hiểu sao một bước chân cũng không nhích nổi về phía trước, cứ ngây ngốc đứng đó, cứng ngắc toàn thân.


Tiếng ồn ào lục soát ngày càng tới gần. Trong hẻm nhỏ, thiếu niên dường như đã đau đớn tới vô tri vô giác bất chợt bừng tỉnh. Thiếu niên cẩn thận nương theo mép tường nhìn ra bên ngoài, từ trong sâu thẳm đáy mắt mông lung vô thần, từng luồng sóng lo lắng bất chợt cuồng loạn trỗi dậy, tới tấp dâng trào. Ngụy Vô Tiện có thể nghe thấy rất rõ, rất rõ thiếu niên đang hoảng loạn lẩm bẩm: "A Anh..."


Đôi mắt hạnh của thiếu niên dõi về hướng cách đó không xa, nơi một thiếu niên khác đang cố gắng vận dụng tài ăn nói để xin thêm chút bánh bao và sữa đậu cho sư đệ mình, hoàn toàn không hay biết truy binh Ôn thị đang tới gần. Thiếu niên đứng ngay trước mặt Ngụy Vô Tiện, đáy mắt từ hoảng loạn tột cùng trở nên tĩnh lặng tột cùng chỉ trong một khoảnh khắc. Sự tĩnh lặng bình thản đó như mũi dao găm một mạch đâm thẳng vào lòng Ngụy Vô Tiện, xé rách tấm màn quá khứ trong tâm trí hắn.


"Không! Giang Trừng, không!!!!!!!!!!!!"


Ngụy Vô Tiện dường như là gào đến tê tâm liệt phế. Một luồng máu tanh lập tức lan tràn trong cổ họng hắn, kèm theo cơn đau rát khắp thanh quản. Thế nhưng, Giang Trừng không nghe thấy. Giang Trừng giống như một mũi tên đã lên dây cung, xuyên qua hắn, lao về phía đoàn người mặc gia phục Ôn thị.


Ngụy Vô Tiện xoay phắt người. Trước mặt hắn, hai dải dây cột tóc màu tím theo gió chập chờn như hai cánh bướm mỏng manh. Thân ảnh thiếu niên lung lay dường như nhập làm một với ráng nắng mùa hạ. Gia bào tím loang lổ những vệt máu khô.


Âm thanh lập tức lao xao lên.


"Bắt lấy nó, là Giang thị thiếu tông chủ!"


"Thiếu chủ có lệnh bắt sống!"


Thiếu niên nhỏ gầy chẳng mấy chốc đã bị đè xuống đất. Trên đường có một tảng đá lớn, khi thiếu niên bị ghì xuống, một bên trán bị đập vào cạnh đá, rướm đỏ từng mảng máu tươi. Ngụy Vô Tiện hoảng hốt đuổi tới, chỉ thấy đôi mắt hạnh của thiếu niên tĩnh lặng tới tột cùng, tĩnh lặng tựa mặt hồ thu, tịnh không một gợn sóng. Từ đôi mắt đó, duy nhất một vệt nước mắt vội chảy qua gò má, nhanh chóng biến mất không còn vết tích. Thiếu niên mấp máy môi, khóe miệng lại nhợt nhạt vẽ lên một nụ cười.


Không ai nghe thấy, không ai nhìn thấy, chỉ Ngụy Vô Tiện là biết. Hắn cùng sư đệ thích chơi trò đoán khẩu hình, hắn chỉ liếc qua là biết. Giang Trừng nói: "A Anh, ngươi nhất định phải bình an"


Ngụy Vô Tiện muốn gào lên, hắn muốn tự tay băm vằm mình thành ngàn mảnh. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì hắn lại dám nói với Giang Trừng viên kim đan đó là hắn trả nợ Giang gia? Hắn không xứng! Hắn hẳn là điên rồi!


Ngụy Vô Tiện lao đến, muốn gỡ sư đệ mình ra khỏi xiềng xích của người nhà họ Ôn, thế nhưng, lúc hắn sắp chạm được tới Giang Trừng, không gian đột ngột xoay đảo một vòng. Ngụy Vô Tiện bị xô ngã tới tối tăm mặt mũi, lúc hắn ngẩng lên, bản thân đã ở Hình Đường.


Hình Đường Giang thị là nơi tra vấn tội nhân. Giới pháp Giang thị đặt trên đài cao, mang nghĩa răn đe. Ngụy Vô Tiện bò dậy, nhưng vừa đứng dậy, cảnh tượng trước mặt lại khiến hắn sợ tới nỗi lập tức run chân ngã rạp lại trên sàn. Giữa hình đường treo lủng lẳng hai bộ thi thể, máu đã nhuộm kín toàn bộ gia phục màu tím, tàn tạ không thể tưởng. Ngụy Vô Tiện dại ra, run rẩy bật ra hai tiếng "Giang thúc thúc, Ngu phu nhân..." Đúng lúc này, một chiếc roi xuyên qua người hắn, đồng thời quất vào hai bộ thi thể đang treo. Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng Vương Linh Kiều cười lớn "Ngươi nói ai là tôn, ai là ti, Ngu Tử Diên? Ở ngay Hình Đường Giang thị, ta sẽ dùng giới pháp họ Giang dạy dỗ cả ngươi lẫn Giang Phong Miên, cho ngươi biết được ai là tôn, ai mới là ti!". Ngụy Vô Tiện cũng nghe được tiếng Giang Trừng gào lên: "Dừng tay, tiện nhân, ngươi đừng hòng nhục mạ cha mẹ ta!"


Giang Trừng lúc này bị xích sắt trói chặt trên đất, hắn vừa gào lên, roi da từ trên thi thể phụ mẫu đã hướng về phía hắn, tới tấp vụt xuống, mỗi roi đều khiến da bong thịt tróc, máu me đầm đìa. Vương Linh Kiều ra sức vụt hắn, vụt chán chê lại quẳng roi cho gia nhân tiếp tục, thế nhưng, Giang Trừng chỉ cắn chặt răng không kêu lên một tiếng. Vương Linh Kiều từ trên ghế tông chủ đứng dậy, đi tới, nhấc chân đạp lên bàn tay Giang Trừng đặt trên mặt đất, dùng sức nghiến xuống, bật cười: "Ngươi vẫn nghĩ mình là Giang thiếu gia cao quý sao? Ngươi hiện tại chỉ là con chó không còn nhà để về. Ngươi nghĩ tại sao ngươi vẫn còn sống được đến giờ này? Đó là vì ta muốn ngươi sống để nhận lấy hết thảy nhục nhã và tuyệt vọng, ngươi hiểu chưa?"


Vương Linh Kiều đứng lên, thả ra bàn tay của Giang Trừng liền giơ giày ra lệnh cho một thị nữ giúp ả lau, tiến lên sà vào lòng Ôn Triều. Ôn Triều khẽ phất tay, nhìn Ôn Trục Lưu, cười gằn: "Hóa kim đan của hắn."


Không, không thể, không được! Ngụy Vô Tiện liều mạng lao đến, nhưng hắn không cách nào ngăn cản toàn bộ những việc này, trơ mắt nhìn Giang Trừng bị hóa đan, trơ mắt nhìn Giang Trừng đau đớn, tuyệt vọng giống như một con rối đứt dây ngã trên nền đất, chết lặng nhìn máu từ cơ thể thấm đỏ mặt đất xung quanh.


Những thứ này vốn dĩ là hắn đáng ra phải nhận, là hắn, là Ngụy Vô Tiện, chứ không phải Giang Trừng! Nếu Giang Trừng không đánh lạc hướng Ôn cẩu, hắn mới là kẻ bị bắt về, bị nhục mạ, bị hóa đan...


Ngụy Vô Tiện vừa bò vừa lết, hắn muốn ôm lấy Giang Trừng, nhưng hắn ôm không được, hắn muốn cầm máu giúp sư đệ, nhưng hắn cũng làm không được. Hắn run lên lập cập, nỗ lực muốn chạm vào Giang Trừng, vừa khóc vừa điên cuồng lặp lại: "Giang Trừng, không sao, sư huynh ở đây, sư huynh bảo vệ ngươi. Giang Trừng..."


Chỉ là, Giang Trừng không nghe thấy hắn, cũng không thể đáp lại hắn.


Hình Đường tăm tối ngập tràn mùi máu, tia sáng cuối cùng trong đôi mắt hạnh kia cũng tắt rồi. Ngụy Vô Tiện ôm đầu gào to, rồi lại không ngừng đập đầu xuống đất, đập tới nỗi trước trán máu thịt đã lẫn lộn hòa cùng đất cát. Thế nhưng hắn một chút cũng không cảm nhận được đau đớn, bởi vì hiện tại tim hắn đau quá, đau tới tê liệt toàn thân.


Hắn sai rồi, sư đệ, sư huynh sai rồi...


Hắn vừa dập đầu vừa khóc vừa gọi, thế nhưng Giang Trừng tuyệt nhiên không hề nhìn đến hắn một lần. Đôi mắt đã từng lấp lánh như tinh tú trên cao hiện tại chỉ còn dư lại hắc ám và tuyệt vọng vô biên, sâu hun hút tựa như hút lấy toàn bộ linh hồn hắn, tống tiễn vào mười tám tầng địa ngục.


...Không biết qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện từ trong màn đêm dày đặc hồi tỉnh lại.


Lần này, là một tỉnh núi xanh mướt bóng cây.


Ngụy Vô Tiện hốt hoảng đứng lên, hắn lập tức muốn tìm Giang Trừng. Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo lao đi trong rừng, mặc cho cành cây cào rách y phục, găm vào da thịt từng vết xước rướm máu, mặc cho bản thân vấp ngã hết lần này đến lần khác. Cũng may, hắn rất nhanh đã nhìn thấy Giang Trừng.


Thiếu niên mười bảy tuổi ngồi ở một tảng đá cạnh thác nước, y phục ở nửa người trên đã cởi xuống, để lộ từng vết thương ngang dọc, mới chồng lên cũ, che kín tấm thân gầy yếu. Gương mặt thiếu niên vẫn còn non nớt, tuy nhiên đáy mắt lại ngập một sắc âm u, mang đậm vẻ bi thương quyết tuyệt mà tuổi mười bảy vốn không nên có. Trang phục tông chủ còn hơi rộng so với vóc người, khiến thiếu niên càng có vẻ gầy guộc, nhỏ bé. Ngụy Vô Tiện muốn tiến tới, xoa lên quầng mắt mệt mỏi của sư đệ, nhưng hắn vĩnh viễn không chạm được tới Giang Trừng, chỉ có thể ngồi xuống đối diện, cẩn thận nhìn lại người sư đệ hắn đã từng thề phải lấy tính mạng ra để chăm sóc bảo bọc này.


Chó má, hắn bảo bọc không nổi, càng chăm sóc không nổi Giang Trừng!


Ngụy Vô Tiện run lên, nước mắt lại bắt đầu chầm chậm nhuộm ướt khuôn mặt. Lúc này, một tiếng "Vãn Ngâm ca ca" từ phía sau vang lên. Ngụy Vô Tiện theo bản năng vội vàng lau sạch lệ trên mặt, sau đó mới nhớ ra vốn dĩ Lam muội không thể nhìn thấy mình, mới buông tay xuống. Lam muội cẩn thận dùng khăn ướt lau vết thương cho Giang Trừng, vừa xức thuốc vừa lặng lẽ chảy nước mắt. Nàng giúp Giang Trừng băng bó lại gần như toàn bộ nửa người trên, nhìn Giang Trừng phủ lại quần áo lên người, che kín toàn bộ vết tích, phút chốc trở về dáng vẻ bình thường, một chút cũng không giống đang trọng thương, nghẹn ngào bật thốt lên: "Cổ Linh Thảo khó tìm như vậy, Vãn Ngâm ca ca, hay là huynh đừng mạo hiểm nữa!"


Giang Trừng đang cúi người thắt lại chuông bạc bên hông, nghe nàng nói vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vỗ vỗ vai nàng trấn an: "Không sao, lần này chỉ thiếu chút nữa là có thể tìm được rồi. Lần tới có kinh nghiệm, nhất định có thể thành công."


Lam muội biết mình không thể lay chuyển nổi Giang Trừng, rầu rĩ nhét vào tay hắn túi thuốc trị thương, dặn dò hắn trở về phải thường xuyên đổi thuốc. Hiện tại Xạ Nhật Chi Chinh đang bước vào giai đoạn căng thẳng nhất, không thể không tập trung tinh lực dốc sức đối phó thế cục. Mùa Cổ Linh Thảo nở hoa cũng đã qua, xem ra phải chờ tới sang năm mới có thể tiếp tục tìm kiếm.


"Vãn Ngâm ca ca, dù rằng sách cổ có ghi Cổ Linh Thảo có thể bảo vệ tâm mạch không bị quỷ khí ăn mòn, hỗ trợ gia tăng linh lực trong cơ thể, củng cố kim đan, thế nhưng điều chế ra sao ta vẫn không nắm chắc, có thể sẽ khiến huynh thất vọng."


Vừa nói, Lam muội vừa đau xót lau đi giọt lệ vương trên khóe mi. Cổ Linh Thảo không chỉ khó tìm, còn cực kỳ khó điều chế, không mất tám chục, một trăm lần thử nghiệm không chắc có thể tìm ra được một phương thức dùng đúng đắn. Nàng biết Giang Trừng mỗi lần đi tìm Cổ Linh Thảo trở về, trên người vết thương lớn nhỏ đủ để đòi của hắn nửa cái mạng, mà bản thân lại không thể nắm chắc tận dụng chỗ thảo dược quý giá kia, chỉ cần nghĩ đến là trái tim lại như bị vò nát, đau đớn vô cùng. Thế nhưng Giang Trừng so với nàng nghĩ thoáng hơn rất nhiều, lại một lần vỗ vai nàng an ủi: "Đừng lo, một lần không được thì thử hai lần, hai lần không được thì mười lần, một trăm lần. Ta chỉ là muốn thay tên ngốc Ngụy Vô Tiện kia tìm một đường lui. Con đường quỷ đạo hắn đang đi là cái gai trong mắt thế nhân. Hiện tại đang lúc đối địch với Ôn thị, hắn còn hữu ích, vẫn còn chưa có người đụng tới hắn. Sau này nếu như Ôn thị diệt rồi, hắn vẫn còn tu quỷ đạo, người ta nhất định sẽ không tha cho hắn. Mấy nay Lam nhị công tử luôn nhìn chằm chằm hắn, còn muốn mang hắn về Lam gia. Giang thị hiện tại căn cơ chưa vững, giả như thực sự Lam gia và tu chân giới muốn gây bất lợi cho Ngụy Vô Tiện, ta thực sự sợ bản thân không thể bảo vệ hắn được chu toàn! Lam muội, muội vừa sinh hạ Thanh Nhi chưa được bao lâu đã phải vì ta hao tâm tổn trí nghiên cứu chế dược, muội đừng quá bức ép bản thân mình nữa, đừng nghĩ nhiều. Hiện tại muội đem tới cho ta hi vọng về Cổ Linh Thảo, đó đã là giúp ta rất lớn rồi!"


Những lời này Giang Trừng nói ra, từng chữ đều khiến cho Ngụy Vô Tiện sửng sốt bàng hoàng. Hắn thực sự không ngờ được giữa lúc cuộc chiến với Ôn thị đang diễn ra khốc liệt nhất, Giang Trừng đã ngấm ngầm chuẩn bị tất thảy để bảo vệ hắn. Khi đó Giang thị mới lập lại, Giang Trừng mười bảy tuổi vừa muốn lo ổn định tài lực, chiêu mộ quân sĩ, vừa muốn lo lập công trả thù diệt môn, lại vừa phải phân tâm phân sức bảo vệ một đại sư huynh không hiểu rõ thế sự khắc nghiệt như hắn, mệt mỏi biết bao nhiêu đây?


Thế nhưng, hắn một chút cũng không hay biết!


Ngụy Vô Tiện run rẩy nhích đến gần Giang Trừng, thân thể đơn bạc của thiếu niên dường như chỉ cần một trận gió mạnh cũng có thể làm tổn thương được, thế nhưng hắn lại đơn độc chống lên cả một khoảng trời, dù đau, dù mệt, dù vất vả, hắn vẫn chưa từng nghĩ tới vất bỏ người sư huynh của mình.


Nhưng sư huynh của hắn, sư huynh của hắn đã làm cái gì thế này???


Ngụy Vô Tiện run rẩy gọi hai tiếng "A Trừng", nước mắt vừa vất vả cầm được lại lã chã rơi đầy mặt. Hắn hối hận, hắn đau đớn, hắn hận bản thân mình tới chết đi sống lại. Thế nhưng hối hận hơn nữa, đau đớn hơn nữa, hắn cũng không cách nào thay đổi được quá khứ. Giang Trừng là do chính hắn tổn thương, là do chính hắn đánh mất đi người sư đệ tốt này.