Hiến Tế Ngược

Chương 2



Trong toa tàu đen ngòm, chỉ còn lại hai người họ.

Đừng bị miệng quạ đen nói đúng nha, thi thể sắp bò dậy thật.

Da đầu Dương Dịch Lạc tê rần, người đàn ông đằng sau cũng rất nhiều vấn đề, cứ cản đường không cho anh đi, ngộ nhỡ đúng là đối phương giở trò…

“Rốt cuộc anh là ai?” Anh nuốt nước bọt.

“Tôi là trưởng tàu,” Người đàn ông đáp.

Một anh chàng, không phải trưởng tàu là ông chú luống tuổi ư? Người này nói dối cũng không soạn bản thảo. Dương Dịch Lạc thầm mỉa mai, ngoài miệng lại không dám nói vậy, “Vậy anh… quả là tuổi trẻ tài cao.”

Toa tàu không có nguồn sáng, tối đến mức không nhìn thấy năm ngón, anh không trông thấy biểu cảm của người đàn ông này, càng không biết người này định làm gì.

Âm thanh nhỏ vụn sền sệt, giống như lông vũ lướt qua dái tai, tựa bò sát trườn bò tiến lên phía trước.

Dương Dịch Lạc tưởng là ảo giác, anh ngẩng đầu, nhìn thấy vách trong toa tàu đang rục rịch chậm rãi, cửa sổ vốn lọt sáng chẳng biết bị cái gì lấp kín, có thứ gì đó lách qua lớp kính, ào vào liên tiếp không dứt!

Vặn vẹo uốn quanh, mảnh dài nhưng không thành quy luật, có thứ giống mạch máu đang đập, có thứ tựa sợi thịt do thịt thối đắp nên, chúng quấn quýt theo vòng, cuối cùng hoá thành một khúc thô to. Đột nhiên! Nó há mở đoạn đầu để lộ hàm răng khổng lồ trắng ởn.

Đây là cái quái gì! Dương Dịch Lạc tái xanh mặt, cảnh tượng đáng sợ này khiến đầu óc chết máy.

Chất lỏng hôi thối dính dớp men theo mặt sàn lan ra tứ phía.

“Có thứ gì vào rồi,” Người đàn ông nói.

Quái vật lớn thế này, đoàn tàu hoả này đúng là độc đáo!

Điều mà người bình thường không biết là, Dương Dịch Lạc mắc bệnh di truyền bẩm sinh, đồng tử khác với người bình thường, trong trạng thái căng thẳng cao độ, đầu óc sẽ vận hành nhanh chóng dẫn đến việc thị giác tua chậm, đây là thiên phú quái dị bẩm sinh của anh.

Xúc tu khổng lồ kỳ dị đang lao về phía họ, biểu cảm hơi nhúc nhích của Dương Dịch Lạc đã đưa ra đáp án, chẳng biết người đàn ông móc súng từ đâu ra.

“Pằng! Pằng!” Tám phát liên tiếp, tiếng súng đinh tai, họng súng loé ánh lửa nhỏ, chất nhầy bắn tung toé, vỏ đạn vẽ hình parabol rơi xuống đất, trong mắt Dương Dịch Lạc tất cả đều chậm lại, chỉ có khối thịt kinh tởm đó đang lành lặn nhanh chóng.

Nó không chết!

Đồng tử của Dương Dịch Lạc hơi co lại, anh chẳng muốn làm đồ ăn đêm cho quái vật chút nào, tranh thủ lúc nào vội vàng đập cửa.

“Nó chưa chết,” Người đàn ông ngừng bắn.

“Giúp cái mau lên!” Cửa sắt kiên cố quá, Dương Dịch Lạc đập đến mức bả vai tê rần cũng không mở được.

Cuối cùng người đàn ông cũng chĩa súng vào cửa, nổ sung bắn thủng khoá cửa.

“Đoàng,” Cửa bị đạp mở bằng bạo lực!

Thế giới trong mắt khôi phục tốc độ bình thường, Dương Dịch Lạc co chân lao ra ngoài, máu ở tứ chi đang chảy về, sống sót qua kiếp nạn khiến tế bào cơ thể hưng phấn.

Người đàn ông theo sát đằng sau anh, giống như một cái đuôi đáng ghét.

Chẳng biết đã bỏ chạy bao lâu, sau khi chắc chắn an toàn, hai người họ mới từ từ dừng lại.

“Tôi muốn xuống tàu,” Dương Dịch Lạc thở hổn hển, ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ đáp trên mắt anh, mống mắt vốn màu đen biến thành màu trắng bạc.

“Được, nhưng phải đến phòng điều khiển,” Ánh mắt của người đàn ông hơi sững sờ, nhìn ra ngoài cửa sổ một cách thiếu tự nhiên.

Đồng ý nhanh thế, Dương Dịch Lạc lau mồ hôi, rồi sửng sốt, “Này, người trên tàu đâu?” Toa tàu vốn đầy ắp hành khách bây giờ trống rỗng không có bóng ai.

“Rõ ràng, chúng ta đã đến một chiều không gian song song khác,” Người đàn ông nói rất nghiêm túc.

“Đừng mà,” Phim kinh dị còn lồng ghép yếu tố khoa học viễn tưởng, đồng tử Dương Dịch Lạc run bắn.

“Trả hòn đá cho anh,” Bàn tay trắng bệch chìa hòn đá đen nhánh cho cậu.

Dương Dịch Lạc không ngờ khả năng quan sát của người đàn ông lại mạnh đến vậy, anh lưỡng lự một lúc, mới nhận lấy nó.

“Vậy tôi đi trước đây,” Người đàn ông quay người.

“Anh không đến phòng điều khiển với tôi ư?” Lúc này còn hành động tách lẻ, Dương Dịch Lạc vội vã níu giữ.

“Tôi phải tìm được con trai của người phụ nữ đó… Nó rất nguy hiểm, tôi không thể dẫn anh theo được, hi vọng anh đừng gặp phải nó.”

Anh giai à, bây giờ anh đã lập flag cho tôi rồi đó!

“Đứa bé đó biến thành quái vật rồi ư?” Quái vật trên tàu, anh không phải đang nằm mơ. Biết trước thế này, lúc nhận được tin nhắn, đáng lẽ anh nên nhảy xuống đường ray.

“Có lẽ… Tôi vẫn chưa gặp phải nó, nên tạm thời không thể đưa ra kết luận.”

“Nhưng người phụ nữ đó cũng có vấn đề lắm,” Dương Dịch Lạc nhớ lại chuyện lúc trước, đến khi anh hoàn hồn, người đàn ông đã biến mất.

Điều quái dị hơn là hành khách vốn đã biến mất lại xuất hiện trở lại.

Không gian song song?

Sau khi hoàn toàn bình tĩnh, Dương Dịch Lạc phát hiện ra nơi này trùng hợp chính là vị trí của anh.

Anh không chắc chắn sờ túi mình, ví tiền, điện thoại, hòn đá đều nằm trên người, tiền giấy ẩm ướt chứng tỏ mọi thứ vừa xảy ra. Đừng giục, anh xuống tàu ngay đây!

Dương Dịch Lạc vừa định bước tiếp, thì nghe thấy tiếng nhạc thấp thoáng, thánh thót du dương, cực kỳ rõ ràng trong toa tàu tĩnh lặng, anh ngoái đầu lại chậm rãi, nhìn thấy hộp nhạc đặt trên bàn.

“Cạch,” anh đóng hộp nhạc lại, xung quanh trở lại im lặng, nhưng đáy lòng dấy lên linh cảm không lành.

Tiếng bước chân nhè nhẹ, có người đang lại gần anh, anh quả quyết quay đầu nhìn thấy một cậu bé đứng cách đó vài mét. Đoàn tàu tối tăm, toa tàu chuyển động, ánh sáng và bóng tối lao vùn vụt chiếu sáng thấp thoáng khuôn mặt của cậu bé, yên lặng vô tình, nhưng thấy nó từ từ mỉm cười.

Miệng của cái tên đó chắc chắn đã từng được khai quang!

Nhìn thấy đứa bé di chuyển, Dương Dịch Lạc luống cuống lùi lạn, anh vẫn còn trẻ, không muốn chết ở cái nơi quỷ quái này.

“Anh ơi,” cậu bé thấy anh tránh mình như tránh tà, lập tức thấy tủi thân.

Nó tủi thân cái qué gì, Dương Dịch Lạc bị doạ sống dở chết dở, “Mày… mày định làm gì?” Da đầu tê rần, lưỡi quắn lại, thậm chí anh còn cảm giác trong mắt có thứ gì đó sắp chảy ra.

“Mẹ em biến mất rồi, anh có thể giúp em tìm mẹ được không?” Đứa bé làm biểu cảm đau khổ.

Mẹ mày chết rồi! Anh không phải chửi người ta, đó đều là nói thật.

Dương Dịch Lạc dán sát tường di chuyển sang bên cạnh, nhưng chẳng mấy chốc anh phát hiện ra đứa bé gục mặt xuống, “Đi tìm các chú khác giúp đi.”

“Nhưng em không đánh thức được ai khác, chỉ có anh đang tỉnh thôi,” Đứa bé đột nhiên lại gần.

Dương Dịch Lạc sợ tới mức co cẳng bỏ chạy.

“Quả nhiên là anh biết rồi, là thằng chướng mắt đó kể cho anh à?” Đứa bé cười khẩy, giọng nói trẻ con non nớt trở nên chẳng ra nam chẳng ra nữ, da mặt bắt đầu sưng phình, sau đó rách toạc, thò ra vô số xúc tu.

Cơ thể của nó tan chảy cực nhanh, tứ chi bắt đầu vặn vẹo, xúc tu thối rữa, tứ chi cụt ngủn như côn trùng, chúng ghép lại với nhau một cách quái dị, chẳng cần chút vẻ đẹp hay logic nào, xấu xí đến độ không nên sinh ra trên thế giới này.

Đáng lẽ anh không nên nhìn ra sau, thế giới quan đang lung lay chực sụp đổ lại bị sốc.

Quái vật đằng sau đang tiếp cận nhanh chóng.

Không đúng, hướng này là đi tới toa tàu cuối cùng, anh không thể đến đó được, có thể đây chính là âm mưu của nó.

“Mày không chạy thoát được đâu, tên người kia!” Tứ chi của nó hướng xuống đất, giống như một con nhền nhện bò cực nhanh.

Càng lúc càng gần, ngay bây giờ! Dương Dịch Lạc quyết đoán xoay người, nhanh chóng xác định vị trí của đối phương, thế giới trong mắt chậm lại, anh lợi dụng ưu thế này, tính toán vị trí, nhặt laptop trên bàn lên.

Quái vật tưởng anh đã từ bỏ việc giãy giụa, nó đang bò trên tường bèn nhảy bắn mình lên, lao về phía đầu Dương Dịch Lạc.

Chuẩn bị, nhắm, dùng hết toàn bộ sức lực để tung một đòn, quái vật không ngờ anh sẽ dừng lại đánh trả, nó lơ đãng bị đánh đập vào cạnh cửa sổ, trùng hợp cánh cửa sổ này lại không khoá.

Dương Dịch Lạc tuột tay ném bay laptop, tác dụng của quán tính mang theo quái vật văng ra ngoài tàu, cơn mưa ngoài cửa sổ nuốt trọn tất cả trong nháy mắt. Anh biết thứ kia chắc chắn chưa chết, lập tức quay người, chạy về phía phòng điều khiển ở đầu tàu.

Tuy nhiên vừa chạy được vài mét, lớp kính ở bên kia toa tàu vọng tiếng động lớn!

Chết tiệt! Vào nhanh thế!

Nó kêu gào quái dị ở đằng sau, sau khi bị chọc giận triệt để, nó trở nên cực kỳ nóng nảy.

Dương Dịch Lạc tranh thủ chút thời gian này trốn sang toa tiếp theo, anh hy vọng có thể gặp lại người đàn ông đó, ít nhất thì tên đó có súng trong tay.

Tuy nhiên nữ thần may mắn không chiều lòng anh, lúc chạy vào toa tiếp theo, anh trông thấy hành khách bị xúc tu đỏ thịt trói chặt, vách trong toàn bộ toa tàu đã biến thành doanh trại của chúng.

Xúc tu đang tận hưởng số thi thể không có linh hồn này, máu thịt của hành khách liên tục được đưa vào miệng chúng, mùi máu tanh nồng nặc khiến Dương Dịch Lạc cảm thấy khó chịu về sinh lý nghiêm trọng.

Bóng tối đỏ máu này cực kỳ giống con đường dẫn tới địa ngục, cảm giác giẫm trên đó càng đáng kinh tởm. Xúc tu không tấn công Dương Dịch Lạc, nhưng quái vật đằng sau vẫn đang đuổi riết không rời.

Băng qua toa này, anh sẽ đến phòng điều khiển của tàu hoả, tuy nhiên mặt sàn đầy chất nhầy khiến anh giảm tốc độ, cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ bị thứ đằng sau đuổi kịp.

Mồ hôi chảy từ thái dương xuống, anh không muốn chết ở đây, con quái vật kinh tởm đó dựa vào cái gì mà ép anh thê thảm thế này.

Anh phải…

Dương Dịch Lạc đảo mắt, anh thở hổn hển, quái vật dần dần lại gần, anh biết màn cuối sẽ diễn ra ở đây.

“Cành cạch, cành cạch,” Đoàn tàu quái gở tiến lên trước không dừng lại.

Toa tàu giăng đầy xúc tu, đôi khi có thể nghe thấy âm thanh máu thịt tứ chi bị xé toạc, thậm chí bạn còn có thể tưởng tượng ra chúng xuyên qua da của số hành khách đó như thế nào.

Lúc quái vật mọc đầy xúc tu thịt màu đen bò vào, chẳng còn thấy bóng Dương Dịch Lạc nữa, hàng chục con mắt trên người nó không vui nheo lại, tiếc rằng nó còn chưa tiến hoá được khứu giác mạnh, điều này khiến quái vật phải bó tay.

“Bồm bộp, bồm bộp,” Tiếng quái vật bò đi qua theo phản giường trên đầu.

Trên người Dương Dịch Lạc dính đầy máu, anh nín thở chịu đựng xúc tu bò qua, dù cho chúng chọc vào lỗ mũi của mình, cũng không dám hành động bộp chộp.

Phía trên phản giường truyền tới tiếng xé da rợn người, trời ơi, đã ăn “gà xé phay” rồi, môi Dương Dịch Lạc run bắn, ngoài sợ hãi còn không quên mỉa mai.

“Rốt cuộc là trốn đi đâu rồi!” Quái vật gầm, toa tàu này đều là xúc tu của ngài Tà Thần, theo lý mà nói thì tên con người đó chết chắc rồi, thế nhưng bò đến cuối vẫn không tìm thấy xác anh.

Lẽ nào là trốn rồi?

“Bịch!” Con quái vật đó tông vào nhà vệ sinh ở cuối toa.

Dưới gầm giường chật hẹp tối tăm, xúc tu uốn éo dán sát da Dương Dịch Lạc, anh nín thở, phán đoán vị trí của quái vật dựa theo âm thanh.

Chưa được bao lâu, tiếng động từ từ biến mất.

Thứ đó bỏ đi rồi ư?

Dương Dịch Lạc siết chặt dao găm, đây là vũ khí anh tìm được trong toa tàu. Anh hơi cong người lên, nhìn chằm chằm về hướng lối đi.

Một giây, hai giây… Khoảng hai phút đã trôi qua, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, Dương Dịch Lạc dưới gầm giường giữ im không nhúc nhích, xúc tu quẩn quanh cạnh anh, nhung nhúc không mục đích, thậm chí còn mò mẫm vào trong quần áo.

Đệt! Cái cảm giác lạnh lẽo dính dớp ấy khiến anh suýt thì không gồng nổi, đừng nhìn bầy xúc tu này bây giờ vô hại, nhưng bàn về độ nguy hiểm thì còn ghê gớm hơn cái thứ bên ngoài kia nhiều, anh chẳng muốn bị chúng nó quấn lấy đâu.

Dương Dịch Lạc kéo xúc tu gần gấu áo ra, một cơn gió thổi qua, hơi thở lạnh lẽo buốt xương, lập tức dựng hết lông sau lưng anh dậy.

Nó ở sau lưng!!

Đồng tử run bắn như điên, bả vai truyền tới cơn đau dữ dội, máu bắn ra, Dương Dịch Lạc ngoái đầu nhìn thấy quái vật vắt vẻo trên giường.

“Hì hì hì,” Mắt híp lại sung sướng, xúc tu đen ngòm xấu xí uốn éo.

Dương Dịch Lạc nén đau lùi lại, liều mạng bò ra ngoài, da thịt đỏ màu máu nức toác, máu nóng phun ra lỗ hở vết thương, toàn bộ cánh tay trái của anh đã tàn phế, rách toạc từ bả vai, xương cũng gãy một nửa.

Đau quá! Anh chưa muốn chết! Chưa thể chết được!

Trong bóng đêm nhuốm máu, anh giống như một con chuột lăn lộn trong cống nước, dùng hết sức lực đạp về hướng quái vật, thừa cơ đối phương nhả ra bèn bò ra khỏi gầm giường.

Quái vật trở nên mạnh hơn, răng nanh sắc lẻm, bén hơn cả lưỡi liềm, nó hành động mau lẹ mà quái dị, mọi con mắt đều khoá cứng vào Dương Dịch Lạc.

Nỗi sợ ào tới khiến đầu óc đau nhói.

Đau đớn dữ dội làm Dương Dịch Lạc không thể cầm chắc con dao trong tay, đầu óc anh hiện ra một hình ảnh quái gở.

Người đẹp tóc đỏ đang vẫy tay với anh, làn da trắng muốt nứt toác, để lộ xúc tu đáng sợ, cuối cùng hoá thành một con nửa người nửa sâu xấu xí.

Lòng can đảm nát bấy không còn tung tích, chỉ còn lại lí trí cũng nằm trên bờ vực.

“Thế này đã phát điên rồi ư? Đúng là loài người yếu đuối,” Quái vật thấy anh kêu khóc tuyệt vọng, lập tức trở nên hưng phấn.

Quái vật mặt người mình sâu bật ra tiếng cười lảnh lót, nó cười nhạo Dương Dịch Lạc trong ký ức, vung vẩy chi phụ mạnh mẽ thô to, tức khắc xuyên thủng lồng ngực của mẹ.

Máu bắn tung toé, văng đầy hang động tối đen.

Đây là đoạn ký ức từng bị thiếu mất…

Nỗi sợ và đau thương thúc giục lệ nơi đáy mắt anh.

“Dịch Lạc, đừng ra ngoài…”

“Rời khỏi đây, đừng bao giờ quay lại nữa…”

Mẹ ơi!

Bố mẹ anh không phải chết trong tai nạn ô tô…

Sợ hãi, bi thương, hổ thẹn, cảm xúc tiêu cực dữ dội chèn ép khiến anh không thở nổi.

Dương Dịch Lạc từ từ ngẩng đầu, để lộ cặp mắt hơi đỏ, anh siết chặt con dao trong tay, nhìn quái vật đang lao tới.

Sau đó chậm rãi mỉm cười.

Anh giơ dao, ngàn cân treo sợi tóc, vung lưỡi dao sắc nhọn. Hàng chục con mắt chồng chất một chỗ bị dao găm chém hỏng một cách tàn nhẫn.

“Chà,” Mủ bắn ra, anh nắm chặt cán dao, không màng đến quái vật phản kháng, cắm dao vào đến tận gốc.

Cùng lúc đó, răng nanh xé toạc ổ bụng của anh, máu tươi hoà quyện với mùi thối. Nội tạng cùng máu tươi ùa ra, mang hơi ấm trong cơ thể đi mất.

Quái vật phát ra tiếng tru chói tai.

Dương Dịch Lạc yếu ướt ngả xuống, cổ họng trào máu tanh, lấp đầy toàn bộ khoang miệng trong giây lát, máu nóng hổi lan ra xung quanh, uốn lượn dưới mắt anh.

Quái vật cũng bị thương rất nặng, nó gào rống lên, vết thương lành lại một cách từ từ. Nhìn thấy cảnh này, mắt Dương Dịch Lạc hoàn toàn đánh mất ánh sáng.

“Tao bất tử,” Quái vật bật cười lảnh lót.

Đồng tử tuyệt đẹp càng lúc càng tối, xác thịt ấm áp gọi mời vô số xúc tu, giống như côn trùng bị mạng nhện quấn chặt, chờ đợi cái chết tới.

“Đoàng!” Tiếng súng đột ngột vang lên, tiếng cười của quái vật tắt ngúm, tiếng kêu đinh tai, mùi thuốc súng quen thuộc.

Tầm nhìn của Dương Dịch Lạc đã trở nên mờ mịt, thấp thoáng trông thấy bóng người đó.

Sau khi quái vật bị súng giải quyết, cái xác nát tươm rơi xuống đất.

“Tiếc quá,” Người đó chậm rãi cúi người xuống.

Hy vọng còn lại trong lòng Dương Dịch Lạc được thắp sáng, nhưng anh lúc này đã chẳng thốt nên lời.

Cứu tôi… Anh cầu xin trong im lặng.

Tuy nhiên một tiếng cười khẽ, bàn tay đặt lên mắt anh, theo đó là một cơn đau khủng khiếp, dây thần kinh thị giác nối liền với tuỷ não bị kéo đứt, nhãn cầu nhuốm máu tươi bị móc ra một cách thô bạo.

“Dù sao thì anh cũng sắp chết rồi, chi bằng tặng tôi đi…”

“A!!!”

Dương Dịch Lạc đột ngột mở choàng mắt, ánh sáng chói mắt khiến anh đầu váng mắt hoa, cơn đau dữ dội đó xuyên thấu đầu óc… Anh trượt từ ghế xuống quỳ dưới đất, mửa ra dịch dạ dày.

Phòng chờ tàu vang vộng tiếng quạt có quy luật, vài giây sau, anh mới ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Trong đêm tối, mưa gió thổi tạt trên kính, trong phòng chờ rộng rãi sáng sủa đang phát thông tin chờ tàu.

Nơi này là phòng chờ…

Dương Dịch Lạc móc vé tàu ra, chuyến A065, màn hình hiển thị đã xuất phát vào buổi chiều, còn bây giờ là hai giờ sáng.

Anh run lẩy lấy hòn đá đen trong túi ra.

“Cạch,” Hòn đá đen tự dưng nứt toác ra.

“Bây giờ phát sóng một tai nạn nghiêm trọng, 1:58 nửa đêm rạng sáng, chuyến tàu A065 đi tới thành phố A đã bị lật…”

“Hiện tại lửa cháy dữ dội…”



Phòng ngủ xa hoa, ánh trăng rọi vào qua cửa sổ, lưu bóng trên đá cẩm thạch.

“Ngài hãy thả con người đó đi.”

“Không phải là ta, mà là kiếp sau của ta,” Người đàn ông đùa nghịch nhãn cầu trong tay, ánh trăng chiếu ra ánh sáng bàng bạc, “Rất đẹp, không phải ư?”

“Ngài thích là được,” Cô gái xinh đẹp trả lời cung kính.

“Bảo vệ Dương Dịch Lạc cho kỹ, đừng để đám sâu bọ đó làm tổn thương anh ấy. Cuối cùng cũng gặp mặt rồi… để họ thân thiết hơn, thân thiết đến mức trở thành người thân người yêu,” Hắn liếm nhãn cầu trong tay.

“Kế hoạch của ngài là…”

“Ta muốn biến Dương Dịch Lạc thành điểm yếu của nó.”

==========