Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 43



Mọi người đi tới phòng ngủ chính, Hồ lão phu nhân được tiểu tôn nữ nâng đỡ đứng ở trước cửa nghênh tiếp đại công chúa.

Đại công chúa nhìn thấy Hồ lão phu nhân chống cơ thể đang bệnh ra đón tiếp, vội vàng ngăn lại bà đang muốn hành lễ, muốn cho bà nghỉ ngơi. Mặc dù nàng là đại diện cho thái hậu tới thăm bệnh, công chúa có ít tuổi cũng vẫn được Hồ lão phu nhân hành lễ, thế nhưng điều này lại giống như nàng cố tình đến giày vò người bệnh a, cấp bậc lễ nghĩa quá nhiều có thể khiến cho người bệnh không thể nghỉ ngơi thật tốt, cảm giác trong lòng thật không ra tư vị gì, có một loại cảm giác giống như là cố ý nịnh nọt.

Đại công chúa lén nhìn Ôn Lương một cái, quả nhiên thấy hắn đang chau mày, trong lòng âm thầm hối hận về hành động lần này của mình.

Đại công chúa tâm tình rối rắm không có ai biết, mấy người thiếu niên trẻ tuổi đều chạy đến chào hỏi Hồ lão phu nhân, lễ phép hỏi thăm thân thể Hồ lão phu nhân, tự giác thu lại kiêu ngạo thường ngày của một thiếu gia, đặc biệt là tiểu mập mạp Mạc Tiềm, thực sự nhiệt tình quá mức giống như đem Hồ lão phu nhân trở thành tổ mẫu ruột thịt của mình mà thăm hỏi, thấy Hồ thái y khóe mắt giật giật không ngừng, Tôn Tiếu Tiếu trong lòng cũng có chút khó hiểu, cảm thấy tiểu mập mạp có điểm kì lạ. Từ lúc tiến vào đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiếu Tiếu, Khúc Phương Phỉ vốn còn muốn nói một câu, lập tức liền bị ánh mắt của Diêu Đồng Đồng ngăn lại.

Mấy người mới nói được với Hồ lão phu nhân vài câu, Hồ thái y liền bắt đầu ho khan ám chỉ bọn họ nên rời đi rồi, ai biết lại có một đứa nhỏ cứng đầu không đạt được mục đích, liền giả câm vờ điếc, cố gắng đứng nói chuyện, đem Hồ thái y tức đến gần chết. Hồ lão phu nhân nhìn qua cũng hiểu, mặc dù những hài tử này hành động kỳ quái, nhưng hôm nay bọn họ đột ngột tới cửa chắc hẳn là có chuyện, liền quyết định đi nhìn một cái xem bọn họ muốn làm gì. Hồ lão phu nhân cảm ơn những hài tử này đã quan tâm đến bà xong, liền phân phó cháu gái dẫn bọn họ đi dạo ở hoa viên trong phủ đồng thời phải tiếp đãi họ thật tốt, bên cạnh đó giữ lại hai vợ chồng Ôn Lương.

Đại công chúa và Diêu Đồng Đồng mặc dù cực lực che giấu, nhưng trên mặt không nén nổi thất vọng, nhưng cũng không thể gọi Ôn Lương đi cùng, hắn cũng không phải chủ nhân nơi đây. Trái lại thì ba người thiếu niên kia, một trong số đó mừng rỡ như điên, hai người còn lại biểu hiện dửng dưng muốn làm sao cũng được, Hồ lão phu nhân thu hết tất cả vào trong mắt, trong lòng liền hiểu rõ.

Đợi đám nhỏ đi hết, Hồ thái y cũng bảo hạ nhân lui hết xuống, mình và thê tử cùng ngồi ở vị trí chủ thượng.

"Hồ gia gia, người làm sao vậy?" Ôn Lương chú ý tới Hồ thái y hôm nay tâm trạng không yên, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía thê tử hắn ở bên cạnh, trong lòng hơi chột dạ.

Như Thúy cô nương trái lại rất thản nhiên mặc trưởng bối nhìn, trên mặt luôn tươi cười hỏi thăm thân thể của hai vị lão nhân gia. Làm rất tốt bổn phận của bản thân.

Hồ lão phu nhân thấy bộ dáng của trượng phu, sợ ông nhịn không được thì hai đứa bé liền khổ rồi, liền cười nói: "Không có việc gì, gần đây khí trời lạnh, hai người các con cũng phải chú ý thân thể, đừng ỷ vào tuổi còn trẻ mà không chú ý. Vợ của Lương ca nhi, tính cách Lương ca nhi vốn dĩ tùy tiện lười nhác đã quen, con phải chăm sóc hắn cẩn thận, đừng cho hắn làm ra việc phong nhã gì đó mà giữa mùa đông liền mặc một cái áo mỏng tang chạy ra giữa đường ngắm tuyết, chú ý đừng để hắn bụng rỗng mà uống rượu, đối với thân thể không tốt, nếu có bằng hữu đến tìm hắn chơi cờ cả đêm gì gì đó, cũng nên hợp thời mà nhắc nhở hắn nghỉ ngơi cho tốt..."

Hồ lão phu nhân chậm rãi đem thói xấu trong sinh hoạt của người nào đó liệt kê từng cái từng cái một, Như Thúy cô nương nghiêm túc nhớ kỹ, Ôn Lương cười khổ sờ sờ mũi, Hồ lão phu nhân không nói hắn còn không biết bản thân mình có nhiều khuyết điểm đến vậy, chống lại ánh mắt phun lửa của Hồ thái y, liền cười cười hướng ông xin khoan dung.

Hồ lão phu nhân nói một chút, xoay chuyển ánh mắt, ôn tồn cười nói: "Ta đã già rồi, liền thích lải nhải, nhưng cũng là để trong lòng có chút an tâm. Hôm nay khó khăn lắm các con mới có thể đến thăm lão bà này, trong lòng ta rất cao hứng. Ai, phu quân, khó có khi hôm nay ông cũng được nghỉ ngơi, không bằng bắt mạch kiểm tra sức khỏe cho hai đứa một chút."

Nghe nói như thế, thần sắc Ôn Lương hơi có chút khác thường, sau đó làm như không có việc gì cười cười đáp ứng, Như Thúy cô nương nghĩ Hồ lão phu nhân thật lòng quan tâm bọn họ, không có suy nghĩ giống hắn.

Hồ thái y đầu tiên là bắt mạch cho Ôn Lương, sau đó phụng phịu nói: "Gần đây lại uống rượu? Tửu sắc hại thân, cẩn thận không đến năm mươi đã đi đời rồi!"

Ôn Lương 囧 mặt dại ra: "Ngày hôm trước có một bằng hữu tới nhà uống rượu, nhưng thực sự không uống nhiều mà." Về phần "Sắc" gì gì đó, Ôn đại nhân mới không thừa nhận chính mình trầm mê sắc đẹp đâu, không thấy hắn chỉ đang coi chừng một ngốc thê sống qua ngày hay sao?

Nghe thấy hắn ngụy biện, Hồ thái y tự nhiên lại hầm hừ mắng hắn một trận, sau đó giống như tìm xương trong trứng, không có việc gì cũng nói ra thành có chuyện, thậm chí còn muốn kê đơn thuốc cho hắn về uống vài ngày để hồi phục thân thể. Ôn Lương mất hết mặt mũi, chỉ có thể đau khổ đáp ứng, uống cái loại dược vừa đắng vừa cay lại có mùi kì lạ đó, thực sự là muốn đòi mệnh a.

Sau đó là đến Như Thúy cô nương, Hồ thái y mặc dù cực lực thu lại biểu tình trên mặt, nhưng theo thời gian trôi qua, trên mặt vẫn là lộ ra một chút thần sắc khác thường, Hồ lão phu nhân trong lòng hơi trầm xuống, tự nhiên biết điều này đại biểu cái gì.

Như Thúy cô nương làm việc và nghỉ ngơi bình thường, bản thân lại không có ham mê không đàng hoàng nào, thân thể tự nhiên cực kì khỏe mạnh, căn bản không thể tìm ra được chút bệnh tật nào. Ngược lại là mỹ nam tử Ôn Lương thoạt nhìn qua thì thân thể rất khỏe mạnh nhẹ nhàng không tỳ vết lại có thật nhiều vấn đề nhỏ, do hồi bé thường xuyên nghiêm túc học tập đến quên ăn cơm liền có bệnh ở dạ dày, cũng có vết thương do lưu lại trên chiến trường nhiều năm, lại có cả di chứng do việc thích uống rượu để lại.

Hồ thái y liền hùng hổ dắt Ôn Lương đi hiệu thuốc bốc thuốc, để Như Thúy cô nương lưu lại nói chuyện cùng Hồ lão phu nhân.

Quầy thuốc trong phủ có đầy đủ các loại dược không thua gì quầy thuốc nhỏ ngoài phố, đầy đủ các chủng loại dược được đựng trong từng hộc nhỏ, bên trong còn có hai người hầu đang sắp xếp. Nhìn thấy Hồ thái y đến, vội vàng tiến lên hành lễ.

Hồ thái y để cho bọn họ đi xuống, sau đó mang theo Ôn Lương tiến đến bên tủ thuốc, làm tốt công tác chuẩn bị, bắt đầu bốc thuốc.

Thấy ông thực sự bốc thuốc, Ôn Lương sắc mặt càng khổ, thanh âm ai oán nói: "Hồ gia gia, ngài thực sự bốc thuốc thật?"

Hồ thái y sắc mặt nghiêm trọng, rốt cuộc nhịn không được nói: "Ngươi đứa nhỏ này từ nhỏ đầu óc đã linh hoạt thông minh, hẳn là cũng đoán được nguyên nhân ta hành động như vậy vào hôm nay. Ngươi lúc trước cưới vợ, chẳng lẽ không có suy nghĩ qua chuyện sau này sao? Nam nhân vô hậu không phải sẽ bị người trong thiên hạ chê cười sao? Cho dù vợ ngươi chỉ có thể sinh nữ nhi cũng tốt hơn không thể sinh a!"

Nghe nói như thế, Ôn Lương trong lòng liền hiểu, xem ra Hồ gia gia đã biết. Nhưng suy nghĩ một chút cũng không thấy kỳ quái, lúc trước Túc vương phi từ Đồng Thành hồi kinh, đã bí mật mời vài vị thái y tới phủ khám cho Như Thúy, dù có che dấu thế nào thì bí mật này cũng sẽ có ngày lộ ra, huống chi Hồ thái y là viện trưởng thái y viện, lại là lão thái y đức cao vọng trọng nhất thái y viện, hơi dò hỏi một chút, các vị thái y kia sẽ không dám giấu ông cái gì.

Ôn Lương thu hồi bộ dáng thờ ơ, bình tĩnh nói: "Hồ gia gia, con đã trải qua suy nghĩ thật lâu mới quyết định cưới nàng.”

Hồ thái y lại trừng hắn một cái, cả giận nói: "Ngươi nhếch mông một cái ta liền biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, hà tất phải nói những lời như vậy lừa ông lão ta đây?"

Bầu không khí trở nên yên lặng bất thường, Ôn Lương có chút mất tự nhiên, nhìn về phía tủ thuốc phía bên phải, trên khuôn mặt bạch ngọc lộ ra chút xấu hổ, một lát mới nói: "Được rồi, con xác thực không có suy nghĩ thật kĩ, lúc đó là nhất thời xúc động liền đặt ra hứa hẹn. Thế nhưng, Hồ gia gia, thành thật mà nói, nếu như lúc đó không có nàng chặn một đao kia, con thực sự đã chết!"

"Phi, tên tiểu tử nhà ngươi nói chuyện không có tính toán gì hết!" Hồ thái y vội vàng mắng: "Đừng luôn giắt chữ “chết” bên cửa miệng, ông lão ta đây không thích nghe."

Thấy ông tức giận đến mặt mũi đều đỏ hết rồi, Ôn Lương trong lòng cảm thấy ấm áp lại uất ức, mềm giọng đáp ứng một tiếng.

Hồ thái y lại mắng một trận, chung quy nhịn không được khổ sở nói: "Ngươi mặc dù không phải là cháu ruột của ta, nhưng cũng là ta một tay nuôi lớn, ngươi... ngươi vì sao lại đi con đường này? Trong kinh có bao nhiêu cô nương mong chờ được gả cho ngươi, vì sao ngươi lại bất cẩn chọn phải người không thể sinh hả? Ta còn muốn nhìn thấy đứa nhỏ của ngươi được sinh ra, tự tay mang khóa trường mệnh cho nó đây... thằng nhóc thối này, bao giờ ngươi mới để cho thân già chúng ta hết lo lắng cho ngươi hả? Ngươi, từ bé đến lớn toàn làm chuyện không ra hồn, có biết khi chúng ta nghe được lời đồn đại bên ngoài nói ngươi làm chuyện hoang đường, trong lòng có bao nhiêu lo lắng khẩn trương, ngươi có biết không..."

Nhìn lão nhân gia viền mắt đã đỏ lên, trong lòng Ôn Lương cũng không chịu nổi, để mặc cho lão nhân gia nói liên miên cằn nhằn mắng cho đã nghiền, Ôn Lương nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, khiến người lo lắng rồi! Thế nhưng con không hối hận về lựa chọn của mình! Nếu sống vì lời nói của người khác, thì con không còn có cảm giác thoải mái như đang sống nữa."

Hồ thái y mặc kệ hắn chuyên tâm bốc thuốc, không quay đầu lại nhìn hắn, nhưng động tác chậm hơn rất nhiều, muốn nghe hắn giải thích một chút. Có một số việc đã thành sự thực, không phải mắng người là có thể giải quyết, rốt cuộc cũng không phải là cháu ruột của mình, cho dù lại quậy ra chuyện gì nữa, ông cũng không cách nào thực sự nhẫn tâm buộc hắn làm cái gì.

"... Nàng tuy chỉ là một nha hoàn, nhưng lại có vận khí tốt làm người ta hâm mộ không thôi, nàng nói với Túc vương phi lúc đó là do nàng không cẩn thận trật chân mới ngã tới, nhưng con biết khi đó nàng là tự mình chạy tới. Hồ gia gia, trên cái thế giới này ngoại trừ mẫu thân và nhị ca, không còn có ai có thể hy sinh đến vậy cho con, trong lòng con cảm kích, cũng muốn... thú nàng, để nàng làm vợ con. Cùng nàng ở một chỗ, con rất sung sướng, nàng lo lắng cho con khiến con rất vui vẻ. Hồ gia gia, nàng thật sự là một cô nương tốt, con không hối hận về lựa chọn của mình."

Nghe thấy lời nói biện hộ của hắn, Hồ thái y liền biết hắn đã thực sự cố chấp rồi. Đứa nhỏ này đừng thấy hắn tiêu sái tùy ý, làm cái gì cũng như đang chơi đùa, kỳ thực ở một mức độ nào đó thì lại có sự cố chấp đến kì lạ. Có thể đoán được nếu như cô nương kia không phải liều mình thay hắn chắn một đao, còn lâu mới nhúc nhích được hắn, khiến hắn nhất thời xúc động làm ra sự tình này. Mà bọn họ cũng bởi vì quan tâm đến hắn hơn mười năm rồi, mới có thể đi vào trong lòng hắn như vậy, trở thành người thân quan trọng trong lòng hắn. Mà Trấn quốc công rõ ràng là cha ruột hắn, lại bởi vì nhất thời hồ đồ, liền trở thành vướng mắc cả đời trong lòng hắn, đứa nhỏ này chắc chắn cả đời cũng sẽ không tha thứ cho cha mình. Chừa lại chút mặt mũi cho hắn mà nói, đứa nhỏ này cố chấp tới mức làm người ta chịu không nổi.

"Nếu ngươi không có con cháu, ngươi sẽ bị người đời cười nhạo a!”

"Không quan hệ, Ôn gia rất đông người, nếu ta muốn đứa nhỏ, có thể ôm một đứa nhỏ trong tộc đến nuôi dạy, đối xử với nó như con ruột của mình."

"Chẳng lẽ ngươi không muốn thừa kế phủ Trấn quốc công?"

"Hồ gia gia, qua nhiều năm như vậy người đã từng thấy con coi trọng cái vị trí kia bao giờ chưa? Nó hấp dẫn người như thế nào cũng không thấy mẹ con và nhị ca quan tâm. Nếu nhị ca có một chút nào quan tâm đến nó, con trái lại sẽ suy nghĩ mọi cách, giúp nhị ca bảo vệ nó."

Nghe xong lời của hắn, Hồ thái y thở dài thật sâu, nhưng như thế nào cũng không nhịn nổi tức giận trong lòng, lại mắng tiếp: "Ta nói không lại ngươi! Nhưng vợ ngươi cũng thật là, đã biết tình huống của chính mình, vì tốt cho ngươi, hẳn là phải cự tuyệt lời cầu hôn của ngươi mới là cô nương tốt!"

Đây là đang giận chó đánh mèo sao?

Ôn Lương cười cười, tâm bình khí hòa nói: "Nàng lúc trước quả thực cự tuyệt, căn bản không muốn gả cho con a!"

"Kia..." Hồ thái y kinh ngạc nhìn hắn.

"Là con tính kế nàng, bức được nàng không thể không gả." Ôn Lương cười đến thập phần thiện lương vô hại.

"..."

Hồ thái y đã tức đến nghẹn người không mắng nổi nữa.

***

Như Thúy cô nương đang cùng Hồ phu nhân nói chuyện, liền nhìn thấy trượng phu và Hồ thái y trở về, Hồ thái y xị mặt một cục không vui, mà phu quân nhà mình vẻ mặt đau khổ, trên tay mang theo mấy gói thuốc.

Hồ thái y đi tới, hướng Như Thúy cô nương hừ một tiếng.

Như Thúy cô nương cơ thể không có bệnh, không biết mình làm sai chỗ nào, nàng cũng không phải là một tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ hiền lành), bị người giận chó đánh mèo liền ngậm ngùi nhận, trái lại có chút không hiểu hỏi: "Hồ gia gia, ngài sinh bệnh sao? Có phải mũi không thoải mái hay không?"

Hồ thái y sắc mặt càng kém, lời này quả thực càng làm ông tức giận trong lòng, phụng phịu trừng mắt nàng nói: "Không thể nào, đừng tùy tiện phỏng đoán! Muốn cho ông lão ta đây sinh bệnh, nha đầu ngươi hiếu thuận tí nào cả!"

Như Thúy cô nương cảm giác được mình chịu oan uổng, vội vàng trả lời: "Hồ gia gia bớt giận a! Con thật sự không có ý đó, cũng là vì hiếu thuận mới có thể quan tâm hỏi thăm người thôi? Nếu con bất hiếu, con mới không thèm hỏi một câu đâu. Hồ gia gia đừng tức giận, con không có ý tứ gì khác, chỉ là cảm thấy kỳ quái, người thoạt nhìn đang cực kì tức giận a? Chẳng lẽ là phu quân làm gì chọc giận người?"

"..."

Nghe được lời nói không có dinh dưỡng của hai người, Hồ lão phu nhân đưa mắt nhìn về phía Ôn Lương, Ôn Lương liền đáp lại bằng một nụ cười khổ cực kì bất đắc dĩ.

Cho nên nói, lão nhân gia này có đôi khi thực sự y như một đứa nhỏ ngang ngược vô lí, lý trí nói có thể tiếp thu nhưng tình cảm lại nói không thể chấp nhận, thế là lại tự mình tìm việc không thoải mái.