Gió thổi khiến câu nói không còn rõ ràng, chỉ có vài từ lọt được vào tai Trịnh Thất. Nhưng đến nghe cô cũng không dám nghe, càng không hiểu sau đó đã xảy ra chuyện gì. Trịnh Thất run rẩy. Điều duy nhất cô có thể làm là quỳ lạy và tuyệt vọng cầu xin bất cứ ai có thể cứu cô và để cô sống. Máu từ trên đầu dần dần rỉ ra nhưng Trịnh Thất lại không hề cảm thấy đau đớn. Thậm chí, cô còn không nhận ra rằng một phần máu rõ ràng đã vấy bẩn trên sàn gạch và lập tức biến mất khi bị ngọn lửa thiêu đốt.
Không biết qua bao lâu, gió đột nhiên ngừng lại. Trịnh Thất run rẩy mở mắt ra, mọi thứ trước mặt vẫn như cũ. Đồ lễ và hoa vẫn ở nguyên đó, chỉ thiếu tiền giấy và tro tàn.
"Cảm ơn nhé."
Giọng nói kia lại vang lên, chỉ khác là lần này Trịnh Thất cảm thấy cơ thể vô cùng nhẹ nhõm. Cảm giác lạnh lẽo và nặng nề lúc trước đã biến mất hết, giống như tảng đá khổng lồ đè lên ngực cô cuối cùng cũng được nhấc ra, khiến cô bất giác thở dốc. Trịnh Thất cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, sợ hãi chờ đợi thêm một lúc. Thấy có gì đó bất thường, cô vội đứng dậy và loạng choạng chạy ra đường chính.
Cho tới khi chạy ra giữa dòng xe cộ lui tới trên đường cái, bị tài xế đi ngang qua bấm còi, mắng mỏ, Trịnh Thất mới hoàn toàn an tâm. Trong lòng cô nảy sinh một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Cô muốn cười thật to, rồi lại muốn khóc một trận thoải mái. Miệng Trinh Thất mấp máy nhưng rồi lại chẳng có âm thanh nào phát ra, vẻ mặt cứng đờ. Kết thúc rồi... Cuối cùng cũng kết thúc rồi! Nếu biết trước rằng vì chết trong oán hận rồi còn không có ai phúng viếng nên cô gái kia mới ám lên người cuối cùng nhìn thấy mình như vậy, Trinh Thất chắc chắn sẽ tới ngay ngày hôm sau, thậm chí còn có thể mướn mấy người thổi kèn khóc tang, dùng tiền mua bình an.
Nhớ tới cảnh ngộ của mình mấy ngày nay, Trịnh Thất không khỏi cảm thấy sợ hãi. May mắn thay, cô gái kia không phải oán hận gì mình, làm vậy chỉ là vì thỏa mãn nguyện vọng mà thôi. Huống chi cuối cùng nó còn cảm ơn mình nữa. Tuy rằng mấy ngày nay nó dọa mình hết hồn hết vía, nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh ngộ còn bi thảm hơn cả mình của nó, Trịnh Thất lại không giận mà chỉ chỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Vừa đi vừa nghĩ, Trịnh Thất đi ngang qua một ngôi chùa nhỏ tên là chùa Từ An. Thành phố Cửu Tuyền là thành phố lịch sử văn hóa nổi tiếng ở quanh đây, cũng là nơi tôn giáo hội tụ. Ngược dòng mấy trăm năm trước, đạo Phật nơi đây đã từng có một thời hưng thịnh. Cận đại tới nay đã có thêm đạo Kitô và đạo Thiên Chú, trải qua từng năm phát triển, không ít kiến trúc tôn giáo tọa lạc ở phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố.
Trịnh Thất đi ngang qua, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại lùi về. Trước kia cô là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng sau chuyện này cũng không dám xem nhẹ mấy vấn đề quỷ thần nữa. Đem theo lòng thành kính chưa bao giờ có, Trịnh Thất bước vào chùa với vẻ mặt nghiêm túc. Đến lúc đi ra, cô không chỉ khảng khái công đức cả triệu bạc, còn mua cả bùa bình an lẫn vòng phật. Hòa thượng trong chùa cười hiền từ, cam đoan với cô những thứ này đều là đồ tốt, đã khai quang. Thế là nguyên cả buổi chiều, Trinh Thất đi hết tất cả những nhà thờ, chùa miếu quanh đó, thậm chí bao gồm cả đền thờ Quan Công, Bao Công. Ngay cả khi đi ngang qua dưới cầu vượt, thầy bói mù nói ấn đường của cô biến thành màu đen, sợ có tai ương, đổ máu, trừ phi phá của tiêu tai, một cái vòng tay đỏ trị giá tám trăm nghìn đồng của mình, Trịnh Thất cũng mua ngay không chút do dự.
Sắc trời sắp tối, Trịnh Thất mang theo cả đống pháp khí, linh vật, an tâm về nhà. Cô thấy sao bao lâu, đêm nay mình nhất định sẽ có được một giấc ngủ ngon.
"Tiểu Thất tan làm về rồi đấy à?" Ông cụ Trịnh Thất quen biết đang dắt chó đi dạo tiêu cơm, cười híp mắt hỏi cô.
Trịnh Thất đang định trả lời thì chú chó Lông Vàng bình thường ngoan hiền đột nhiên sủa ầm lên, vừa sủa vừa hằm hè nhìn chằm chằm Trịnh Thất. Nó cứ thế nhìn cô mà gầm gừ, nhe nanh.
Ông cụ hoảng sợ, vội vàng giữ chặt dây xích, cúi xuống an ủi Lông Vàng: "Bé yêu sao thế? Sao tự nhiên lại hung dữ vậy?"
Lông Vàng không phản ứng lại ông chủ mà còn hung dữ hơn, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện nó còn đang run rẩy.
Đầu Trịnh Thất đột nhiên hiện ra một ý nghĩ không hay. Nghe nói chó có thể nhìn thấy ma quỷ... Trịnh Thất quay lại, hoảng sợ nhìn về phía sau mình. Cô nín thở, chỉ lo nhìn thấy gương mặt không nên xuất hiện ở đây. Và chẳng có gì hết. Trịnh Thất thở phào và phát hiện ra chỉ vài giây ngắn ngủi thôi mà toàn thân cô đã toàn là mồ hôi lạnh.
Lúc này, một con chó hoang không biết chui từ đâu ra, xẹt qua phía sau Trịnh Thất, chạy vù ra xa.
"À... Con nhìn thấy đồng loại đúng không? Ôi dào... Sao mà sủa gớm thế không biết. Có phải sân nhà mình đâu cơ chứ? Chỉ có con được đi còn đứa khác thì không được à?" Ông cụ cười to, nói.
Lông Vàng thở hổn hển, dần dần không kêu nữa.
"Haha... Chó nhà ông đến tuổi rồi, gần đây đang có dấu hiệu đến kỳ động dục nên tính tình tương đối hung bạo. Không làm cháu sợ chứ?" Ông cụ giải thích.
Tuy là sợ bóng sợ gió thôi nhưng Trịnh Thất cũng hết hồn hết vía. Cô âm thầm nắm một đống bùa hộ mệnh trước ngực, miễn cưỡng nở nụ cười.
Cô lắc đầu rồi nói: "Ông ơi, cháu về trước đây ạ."
"Ừ. Ừ. Về đi." Ông cụ nói, sau lại đột nhiên vỗ ót, nói tiếp: "Ôi! Đúng là già cả rồi, quên không nói với cháu. Bạn cháu đến tìm đó, đứng đợi ngoài cửa cũng lâu rồi đấy."
Ông cụ quay lại chỉ: "Kia kìa. Không phải bạn của cháu à? Nhưng mà hình như mặt cô ấy bị thương. Đừng nói là bị người ta đánh nhé?"
Chỗ cầu thang cách đó không xa có một người đang đứng. Nghe thấy tiếng nói chuyện, nó ngẩng đầu lên, chậm rãi nở một nụ cười với Trịnh Thất.
*
Chạy! Chạy bất chấp tất cả!
Cơn đau từ phổi lan đến, cổ họng như bốc cháy, hai chân như đeo chì. Nhưng cho dù vậy, Trịnh Thất vẫn không dám chạy chậm lại. Cô chỉ có thể liều mình mà chạy. Sao lại vậy? Rõ ràng là nó đã đi rồi cơ mà? Tất cả phải kết thúc rồi mới đúng chứ? Tại sao nó vẫn xuất hiện? Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu? Hoặc có thể là mình đã lầm, nó căn bản không hề muốn phúng viếng gì mà chỉ lừa mình tới đó... Nhưng nếu không phải vì muốn được phúng viếng thì nó cảm ơn mình làm gì...?
Trịnh Thất không dám nghĩ nữa. Cô cảm thấy bản thân như đang nhảy vào sông băng ở Bắc Cực, khí lạnh lách qua từng lỗ chân lông, chui vào trong cơ thể, tựa như một con rắn độc quấn lấy trái tim của cô.
Đi đâu... Phải chạy đi đâu bây giờ?
Dưới tình thế cấp bách Trịnh Thất đột nhiên nghĩ đến một ngôi chùa buổi chiều mình đã đi qua. Khi mình đề xuất muốn mua một ít vật trừ tà, hòa thượng nơi đó không chào mời bán hàng mà nhìn cô chăm chú. Sau đó, ông ấy bốc một nắm tro hương còn dư hơi ấm từ trong chiếc lư cắm đầy hương, bôi lên tay cô.
"Nếu thí chủ gặp nguy hiểm không có chỗ để đi thì có thể tạm thời tránh né ở điện thiền bên cạnh chùa này."
Hòa thượng nói xong khom người làm lễ với cô rồi lui ra ngoài. Điện thiền! Trong lòng Trịnh Thất thấp thoáng một tia hy vọng, thể lực cũng dần hồi trở lại. Cô lại tăng nhanh tốc độ, chạy như bay về phía ngôi chùa cách đó không xa.
Phù... Phù... Phù...
Quãng đường không đến một cây số đã tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng bên trong Trịnh Thất. Đến khi đẩy được cửa của gian điện thiền ra, đến cả một chữ cô cũng không thể thốt ra nổi. Thậm chí, từng hơi thở đều giống như một con dao cùn đã để quá lâu, kéo lê và cắt xé từng tấc máu thịt trong cổ họng Trịnh Thất. Hai chân mềm nhũn, Trịnh Thất quỳ rạp xuống, mặt vừa khéo lại hướng thẳng về phía một pho tượng Phật bằng đá ở sâu trong điện thiền.
"Cứu tối với..." Trịnh Thất thều thào.
Nước mắt đã bị gió thổi khô hoàn toàn trong quá trình chạy trối chết, chỉ có hoảng hốt và khiếp sợ không ngừng trào dâng. Trịnh Thất bất chấp tất cả bò lết về phía tượng Phật, tựa như chỉ cần tới gần hơn một chút thì cảm giác an toàn trong lòng sẽ tăng thêm một phần.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Tiếng đập cửa vang lên, bụi đất bay quanh cánh cửa tưởng chừng như yếu ớt.
"Mở cửa ra nào.Mở cửa ra đi mà."
Giọng nói kia lại vang lên, vẫn dịu dàng mà ngọt ngào như trước đó không lâu. Trịnh Thất run rẩy, co quắp trốn ở dưới tượng Phật, bịt lỗ tai cố gắng ngăn cách tất cả âm thanh khủng bố. Tiếng đập cửa tiếp tục kéo dài khoảng vài phút rồi dần dần dừng lại, nhưng Trịnh Thất vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không dám mất cảnh giác.
Nửa tiếng sau, bên ngoài thực sự đã không còn động tĩnh gì nữa. Không chỉ như thế, phố phường ồn ào náo động quanh đó cũng phục hồi lại, ô tô thiếu kiên nhẫn bấm còi inh ỏi, loa rao hàng vòng đi vòng lại chào mời khách, mẹ đón con tan học, vừa đi vừa quở trách liên miên. Hình như nó đã đi rồi, mọi thứ đã bình thường lại rồi.
Trái tim đang treo lơ lửng của Trịnh Thất dần dần ổn định, nhưng đúng lúc này, cô bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "két" vô cùng nhỏ. Cô quay ngoắt đầu lại và nhận ra đó chỉ là một cơn gió thổi qua khiến cánh cửa của điện thiền hơi lắc lư mà thôi.
"Giật cả mình..." Trịnh Thất thở phào, thần kinh căng thẳng lại thả lỏng.
Nghỉ ngơi một lát, Trịnh Thất vịn bàn thờ chậm rãi đứng lên, vô cùng thành kính cúi lạy pho tượng Phật. Cô cúi gập người, thầm ca tụng trong lòng, sau đó thành kính khẩn cầu phù hộ. Tiếp đó, cô ngây ngẩn cả người. Một khuôn mặt cực kỳ khủng bố và vặn vẹo xuất hiện trên tấm kính phía sau tượng Phật, đang nhìn chằm chằm vào cô. Thấy Trịnh Thất ngẩng đầu lên, con quỷ chậm rãi nở nụ cười, để lộ ra hai hàm răng sữa của trẻ con. Có thể lờ mờ thấy được khe răng tối om giữa mỗi một chiếc răng, vừa kinh khủng vừa ghê tởm.
Nó không đi! Nó đang đứng bên ngoài nhìn mình!
Hơi thở của Trịnh Thất một lần nữa đình trệ. Nhưng lần này, nỗi sợ hãi không còn để lại cho cô bất kỳ khoảng trống nào để thở. Nó ào đến như một trận lở tuyết, không kịp phản kháng mà bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô trong chớp mắt.
Nó đang cười! Nó đang tiến lại gần! Con ngươi bên trái của nó rơi ra từ hốc mắt vỡ vụn, lơ lửng bên cạnh xương gò má lõm xuống...... Không, không đúng!
Trịnh Thất đột nhiên nhớ ra, con quỷ này có nửa mặt bên trái là bị nát bấy. Căn cứ vào nguyên lý của gương, nếu như nó ở bên ngoài nhìn mình qua một lớp kính thủy tinh thì theo góc nhìn của mình, nửa bên vỡ nát kia hẳn là ở bên phải mới đúng. Nhưng bây giờ lại là bên trái! Vậy tức là nó đang ở trong điện thiền, nhìn vào gương theo cùng một phương hướng với cô. Tim Trịnh Thất vào giờ khắc này chợt ngừng đập. Thân thể cô không theo khống chế mà quay lại. Nó ở ngay sau lưng cô!
J: Êy đoạn này hình như sai sai đúng không mọi người? Thứ nhất là bên trái nhìn vào gương thì nó vẫn là bên trái chứ sao lại là bên phải được? Thứ hai là phải nhìn vào gương cùng một phương hướng thì mới nhìn rõ được nhau chứ bà này nghĩ con quỷ đứng chỗ nào mà chiếu được vào trong gương trời? Thứ ba là bay lơ lửng bên ngoài mà giả dụ cái gương ở trên cao thì vẫn nhìn được chứ đâu nhất thiết phải là ở bên trong đâu, đúng không?
"Tôi vào rồi này."
Đôi môi sưng tấy thối rữa khép lại, dường như có cái gì đang lăn qua lộn lại dưới da mặt tàn tạ. Thứ kia càng ngày càng chuyển động mạnh hơn. Sau đó, phần da hàm dưới của nó nổ tung, bắn tung tóe, bắn cả lên mặt Trịnh Thất.
"Cứu..."
Tiếng cầu cứu hoảng sợ im bặt, một đống chất nhầy tanh hôi chui qua lỗ mũi và mắt, tràn vào trong thân thể Trịnh Thất.
Trong cảm giác buồn nôn và khó thở tột cùng, Miêu Anh chợt mở mắt.