Hiện Trường Livestream Kỳ Quái - Hải Lý

Chương 158



Mười giờ năm mươi hai phút, Trần Thương trở lại. Trong nửa tiếng đồng hồ này, Lâm Phưởng, người cùng tổ với cậu ta, đã kiểm tra hết mọi ngóc ngách trong khu vực mà họ phụ trách. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh ta mới trở lại nơi mà Trần Thương biến mất để chờ cậu ta. Đồng thời, Lâm Phưởng cũng chuẩn bị bình xịt sơ cứu, băng cầm máu và các vật tư y tế khác để nếu Trần Thương có bị thương thì cũng có thể được điều trị kịp thời. Tuy nhiên, sự thật là anh ta đã lo xa quá. Trừ việc lúc vừa trở về, tinh thần của Trần Thương có hơi hoảng loạn ra thì cậu ta không hề bị một vết thương nào hết.

"Cậu không sao ư?" Lâm Phưởng hỏi.

Trong "phân đoạn cốt truyện" nguy hiểm hơn bình thường, Trần Thương lại là một người mới vừa qua được hai phó bản nên Lâm Phưởng đoán rằng có thể là cậu ta sẽ bị thương. Ai ngờ lại chẳng có vấn đề gì.

Tuy nhiên, lời vừa thốt ra, Lâm Phưởng mới hốt hoảng giải thích: "Ý tôi không phải như vậy. Cậu không sao là tốt rồi. Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi."

Trần Thương đương nhiên hiểu ý anh ta. Mọi chuyện xảy ra đến cả cậu ta cũng phải ngơ luôn.

"Kỳ lạ quá." Trần Thương nói. Cậu ta ngó nghiêng xung quanh, xác nhận mình đã quay về thế giới thực rồi mới nói tiếp: "Sao tôi trở lại được vậy?"

Lâm Phưởng: "?"

Trần Thương gãi tóc, nói: "Lạ thực sự ấy. Thôi, đi hội họp lại với mọi người trước đi đã. Tôi cảm thấy những gì tôi vừa trải qua kỳ lạ lắm."

Năm phút sau, mọi người đã tụ tập ở địa điểm đã hẹn rõ trước đó. Trần Thương bèn kể lại cho mọi người nghe những gì mà cậu ta vừa trải qua.

Phân đoạn cốt truyện mà Trần Thương dịch chuyển vào cũng là tiểu thuyết kinh dị của Kinh Hồng Tuyết, tên là "Dẫn quỷ vào phòng". Trần Thương vừa dịch chuyển vào đã xuất hiện trong một căn phòng khách sạn hoàn toàn xa lạ. Bên cạnh cậu ta là xác chết của một phụ nữ, thất khiếu chảy máu, nói chung là chết tương đối thảm. Tiếng còi cảnh sát vang vọng bên ngoài, kèm theo tiếng la hét. Có vẻ như cảnh sát đã nhận được tin báo về việc có người tụ tập trong khách sạn để sử dụng ma túy nên đã đến kiểm tra khách sạn. Trần Thương chưa từng gặp tình cảnh này bao giờ nên nhất thời đứng thần ra như trời trồng. Đến khi cậu ta tỉnh táo lại và định lẻn đi trong hỗn loạn thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

Mở cửa hay không? Thực sự là một vấn đề nan giải. Nếu mở cửa, mình chắc chắn sẽ bị đưa đi, và mọi chuyển sẽ diễn ra theo một chiều hướng khó lòng khống chế nổi. Nhưng nếu không mở thì mình sẽ phải ở trong căn phòng này với một cái xác chết. Trần Thương cảnh giác liếc về phía giường, hay quá, cái xác chết bắt đầu mở mắt, đang dần biến thành xác sống rồi.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Tiếng đập cửa ngày càng mạnh. Lúc đầu, người bên ngoài còn la hét yêu cầu cậu ta hợp tác với cảnh sát và nhanh chóng mở cửa. Nhưng về sau, tất cả tiếng la hét đều biến mất, chỉ còn lại những tiếng đập cửa bướng bỉnh liên tục vang lên như muốn trút giận.

Trần Thương lập tức nhận ra có điều bất thường. Không có người nào lại gõ cửa cái kiểu ấy cả, lại còn là cảnh sát nữa chứ. Nếu bọn họ đến để khám xét thật, lại còn bắt buộc phải được vào như vậy thì sao không đi tìm nhân viên khách sạn yêu cầu mở bằng chìa khóa đi? Bọn họ đang chờ đợi cái gì?

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Tiếng đập cửa tiếp tục vang lên, gần không bị gián đoạn.

Không được mở cửa! Trần Thương bất giác nín thở. Trực giác đang mách bảo cậu ta rằng thứ ở ngoài cửa thể còn đáng sợ hơn cả cái xác chết này nữa.

Vừa nghĩ vậy, cậu ta bước đến cửa phòng một cách thận trọng. Sau khi xác nhận rằng cửa đã khóa, cậu ta lấy một vài lá bùa từ không gian ý thức của mình ra dán lên cửa. Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, bây giờ là lúc phải xử lý cái xác kia trước khi nó hoàn toàn "biến hình".

Kế hoạch của Trần Thương vô cùng rõ ràng. Tuy nhiên, ngay khi cậu ta đang cầm chắc vũ khí và tiến lại gần cái xác thì tiếng gõ cửa khác lại vang lên, lần này là cửa sổ.

Trần Thương sững sờ. Cậu ta nhìn về phía cửa sổ và thấy rèm đã đóng, căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi chiếc đèn trần cũ kỹ trên trần nhà. Vị trí của cái xác ở rất gần cửa sổ, gần như nằm ngay chỗ cửa sổ. Lúc này, đầu của nó đã quay về phía Trần Thương, ác ý và sự chế giễu hiện rõ trong ánh mắt của nó. Hai khóe miệng của nó nhếch cao, mỉm cười một cách đáng sợ và quái dị với cậu ta.

Nó sắp thức tỉnh hoàn toàn rồi. Một khi nó thức tỉnh, rồi con quỷ bên ngoài cửa sổ xông vào thì cậu ta chết chắc.

Nghĩ vậy, Trần Thương không chần chừ thêm nữa mà vội vàng đi tới, giơ vũ khí lên. Vũ khi bằng kim loại có tác dụng trừ tà tỏa sáng một cách kỳ lạ trong ánh sáng mờ ảo. Tuy nhiên, đúng lúc cậu ta đang định đập bẹp đầu cái xác kia thì tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa. Động tác của Trần Thương bỗng nhiên ngừng lại. Cậu ta quay phắt đầu lại, nhìn về phía cửa với biểu cảm không thể tin nổi. Có thứ gì đó đã gõ cửa gian phòng ngủ chứ không phải cửa phòng khách sạn. 

Sao có thể như thế? Nó vào trong rồi ư?!

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Vài lá bùa cháy ngay lập tức, vô số tia sét nhỏ xuất hiện như những con cá có đèn nhấp nháy lao ra khỏi ô cửa, hung hãn vồ lấy con mồi...

Sau đó... Không có sau đó nữa. Không còn những tiếng la hét, không một tiếng rên rỉ, thậm chí là tiếng nổ do sét gây ra cũng không có. Mấy giây sau, những lá bùa bị đốt cháy biến thành một đám tro bụi bay tán loạn trong không khí, tiếng gõ cửa lại vang lên. Lần này là cả 3 nơi cùng vang lên. Trần Thương run rẩy nhìn tủ TV cách đó không xa. Cửa tủ khẽ rung lên, tựa như có thể bị đẩy ra bất cứ lúc nào và không thể đóng lại được nữa. Một phút sau, chiếc tủ đầu giường cũng gia nhập vào "dàn hợp xướng". Một phút sau nữa là chiếc tủ lạnh mini bên cạnh bàn trà. Ngay sau đó, gần như tất cả những thứ có cửa trong căn phòng khách sạn đều vang lên tiếng đập cửa.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!


Âm thanh càng lúc càng to, tiết tấu càng lúc càng nhanh. Giữa đợt sóng âm thanh, Trần Thương cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ sắp bị sóng lớn nuốt chửng, kéo xuống biển sâu không đáy.

......

"Vãi chưởng! Tình hình của cậu còn ghê hơn cả tôi nữa! Tôi thà bị đập phát chết luôn còn hơn là bị cắt thịt bằng con dao cùn này. Ai mà yếu vía là gục ngã tại chỗ ngay." Ba Viên cảm thán, rồi lại vỗ vai Trần Thương và nói: "Tên nhóc cậu được đấy. Sau này nhớ quan tâm anh nhiều nhiều với nha."

Nghe Trần Thương nói vậy, Trần Thương ngượng ngùng gãi đầu nói: "Cũng không hẳn... Lúc ấy tôi bị dọa cho ngu người luôn rồi, hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Cái xác kia đã ngồi dậy và nhìn tôi chằm chằm. Tiếng gõ cửa thì vang khắp nơi. Tôi thực sự gần như toang luôn rồi."

"Sau đó thì sao?" Tống Dục hỏi. 

Anh ta rời mắt khỏi cuốn sách và nhìn Trần Thương với ánh mắt có vài phần thắc mắc. Vừa rồi sau khi hội họp cùng mọi người và được biết rằng tất cả các phân đoạn cốt truyện đều là từ tiểu thuyết của Kinh Hồng Tuyết thì anh ta đã bắt đầu đọc chúng.

"Tôi định là dù có chết hì cũng không thể chết như vậy được, phải giết chết một trong số bọn chúng thì mới đáng chứ. Vậy nên tôi quyết định không quan tâm tiếng đập cửa nữa mà giải quyết cái xác chuẩn bị sống dậy kia trước."

"Tư duy chuẩn đấy. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm thế." Tống Dục nói.

"Cái xác kia vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, ngoài phần đầu ra thì những bộ phận khác vẫn chưa thể cử động nên giải quyết nó là dễ nhất, nhưng mà cũng rất ghê."

Trần Thương đeo lên vẻ mặt không nói nên lời. Cậu ta không khỏi nhớ lại âm thanh mỗi lần vung gậy đập mạnh vào cái xác, xương cốt bị đập tan nát, máu thịt bị đập nhòe nhoẹt. Từng vũng nước bắn ra tung tóe, nụ cười trên khuôn mặt xác chết càng tươi hơn, kèm theo chút hưng phấn và nguyền rủa, vô cùng rùng rợn.

"Tóm lại là tôi rất muốn đổi vũ khí rồi. Gậy bóng chày thực sự không phải là một sự lựa chọn hay." Trần Thương cúi đầu, hơi bực bội nói.

"Không sao đâu. Anh xem, vũ khí của em còn là vượt muỗi đây này. Có ích là được, vấy máu hay không thì quen là được." Dịch Văn Văn an ủi Trần Thương, còn cố ý ra dáng bà chủ mà vỗ vai cậu ta.

Hơn nữa, nếu đoàn tàu không nói dối thì sau khi vụ này kết thúc, chúng ta sẽ chẳng cần đến vũ khí nữa. Đúng không?" Lý Lan lướt mắt nhìn mọi người, lộ ra sự mong đợi, khẽ lên tiếng.

Miêu Anh nhận ra chút bất an trong ánh mắt của Lý Lan nên bật cười, nói: "Đúng vậy!"

Quả nhiên, trông Lý Lan nhẹ nhõm hẳn.

Lâm Phưởng nói: "Vậy là cậu đã giết xác chết đó... Ừm... Cách nói này kỳ lạ ghê. Hơn nữa, việc xác chết không hề có chút năng lực phản kháng nào cũng khá kỳ lạ. Nó thực sự cho rằng sẽ có người chờ nó henshin xong rồi chiến đấu với nó một cách công bằng chắc?"

"Chuyện này có được giải thích trong sách." Phó Kỳ Đường nói.

Anh xòe tay, Cung Tử Quận bèn thản nhiên đưa cho anh một cuốn sách khác. Phó Kỳ Đường nhận lấy rồi tặng cho hắn một ánh mắt tán thưởng, sau đó nhanh chóng lật tới trang truyện tương ứng.

"Đoạn này có nhắc đến việc xác chết đó đã bị phong ấn ở trong phòng ngủ, trong khi "linh hồn" thì bị tách ra, phong ấn ở bên ngoài. Cái gọi là phòng khách sạn chỉ là biểu tượng cho phong ấn. Những tiếng gõ cửa chính là biểu tượng cho "linh hồn", một khi Tiểu Trần mở cửa ra... Lưu ý! Bất cứ cánh cửa nào nhé. Một khi Tiểu Trần mở cửa ra, phong ấn sẽ làm tinh thần sụp đổ, vì Tiểu Trần đã làm ra hành động đồng ý cho "linh hồn" vào trong."

"Đồng ý theo dạng bị lừa." Cung Tử Quận nói. Hắn liếc nhìn Phó Kỳ Đường rồi nói tiếp: "Giống hệt như ở khách sạn Thanh Đằng."

"Đúng thế! Không chỉ vậy, nếu nhìn vào thiết lập cốt truyện này thì không thể giết được xác chết đó. Cho dù có băm nó ra thành trăm nghìn mảnh thì chỉ cần mở "cửa", nó sẽ lập tức sống lại.

Miêu Anh dựa vào những gì Trần Thương mô tả, tưởng tượng về những gì đã xảy ra, nói: "Vậy cũng có nghĩa là những gì xảy ra sau khi "mở cửa" mới là nguy hiểm thực sự. Bình thường thì đa số mọi người đều không thể nhịn được mà chạy đi mở cửa, vì đâu thế cứ thế ngồi chờ chết."

Tống Dục, người đã đọc tới những dòng cuối cùng, lên tiếng: "Vậy nên nam chính Nguỵ Thập Nhị của bộ truyện này đã chết. Anh ta chém chết cái xác, chuẩn bị thật kỹ rồi đi mở cửa. Sau đó, một bàn tay bỗng hiện ra phía sau anh ta, thọc vào sau lưng rồi cướp đi trái tim của anh ta."

"Oãi chưởng! Quá trời quá đất rồi!" Ba Viên nuốt nước bọt, lại chợt nhận ra Lâm Phưởng đang nhìn bản thân bằng ánh mắt khó chịu. Thế là anh ta vội vàng xua tay, giải thích: "Không phải tôi thèm ăn đâu. Đó chỉ là phản xạ khi bị dọa sợ thôi."

Dịch Văn Văn nghe vậy thì cười to: "Thèm ăn... Hahaha...! Tên béo này! Anh đúng là khéo tưởng tượng!"

Lâm Phưởng cũng bật cười, nói: "Khó vậy mà cũng nghĩ ra được!"

Ba Viên nhún vai rồi cười nói với Trần Thương: "Vậy tức là cậu không hề mở cửa. Cậu thoát ra kiểu gì vậy?"

Vẻ mặt Trần Thương bỗng trở nên hoang mang.

"Đây chính là điều khiến tôi cảm thấy quái lạ. Nói thật thì tôi cũng không biết vì sao mình thoát ra được nữa."

"Nghĩa là sao?"

"Lúc tôi bắt đầu đập cái xác ra thì tiếng gõ cửa đột nhiên ngừng lại, tất cả. Tuy nhiên, lúc đó tôi vẫn chưa nhận ra. Đến lúc tôi đập bét cái xác ra rồi tỉnh táo lại sau trạng tháng điên cuồng thì mọi thứ đã kết thúc."

Vừa nói, Trần Thương vừa lưỡng lự liếc nhìn cuốn sách trên tay Phó Kỳ Đường. Lúc trước cậu ta đã đọc sơ qua và biết nội dung chung của bộ truyện "Dẫn quỷ vào phòng" này.

Cậu ta nói tiếp: "Tóm lại, những gì tôi đã trải qua khác hoàn toàn so với câu chuyện ban đầu. Cứ như là vừa mới sửa vậy."

"Sau đó mọi chuyện kết thúc." Phó Kỳ Đường nói.

Trần Thương gật đầu, uể oải nói: "Đúng vậy."

Phó Kỳ Đường quay sang nhìn Cung tử Quận, khẽ nói: "Nhìn vào một góc độ nào đó thì vụ của Tiểu Trần cũng giống với vụ của anh Béo."

Cung Tử Quận nhếch mép, cười nói: "Đúng thế. Xem ra "bạn quỷ tốt bụng" của chúng ta lại ra tay rồi."