Hiện Trường Livestream Kỳ Quái - Hải Lý

Chương 27: 27




[23: Tôi offline rồi nhé!! ]
[19: A! A! A! Sợ chết mịa luôn ạ! Biến hình phát một thế à?! ]
[60: Hihi ~]
...
Trong lúc các khán giả còn đang nháo nhào thì Vanessa vốn đang sụp dưới đất đã bò dậy.

Cô ta nở một nụ cười khiến người khác dựng tóc gáy, đứng tại chỗ một lúc sau đó chậm rãi quay qua nhìn Phó Kỳ Đường.

Cô ta vừa khịt khịt mũi vừa thèm khát nói: "Thơm quá.

Thơm quá đi mất.

Cậu nhất định là rất ngon, cho tôi ăn cậu nha.

Làm ơn đó." Giọng thì dịu dàng mà nụ cười thì càng ngày càng quỷ dị.
Phó Kỳ Đường hơi do dự, thử thăm dò hỏi: "Bà là Adela?"
Vanessa nghiêng đầu: "Đoán xem."
"Đoán xem tôi có đoán không."
Vanessa: "..."
Cung Tử Quận khẽ cười một tiếng: "Chơi búp bê Nga à?"
"Câm miệng!"
Vanessa tức giận hét, hai tròng mắt trợn ngược thêm.

Lát sau thì gầm gừ, rên rỉ lao về phía Phó Kỳ Đường.

Phó Kỳ Đường cả kinh, không phải việc Vanessa chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà là do phương thức di chuyển của cô ta: Cổ duỗi ra, chân tay buông thõng.

Cứ như bị ai đó nắm đầu kéo đi vậy.

Trông y như con búp bê cầu mưa.

"Đây là người sống sao? Trong lâu đài này liệu có còn ai là người sống không vậy?"
Phó Kỳ Đường vừa nói vừa nâng chiếc ghế tựa bên cạnh lên ném về phía Vanessa còn mình thì tránh về hướng khác.

Tranh thủ lúc đó, anh còn rút chiếc nỏ bên hông ra, cuốn dây quanh bàn tay mình và lùi về chỗ Cung Tử Quận.
Cung Tử Quận bình tĩnh nhìn anh, thậm chí còn có tâm trạng bình luận một câu: "Không tồi."
Phó Kỳ Đường dở khóc dở cười: "Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?"
Anh bắn nỏ, mũi tên phá không phi thẳng mặt Vanessa.

Cô ta né nhưng không kịp, mặt trái bị xoẹt ra một vệt máu.
"A! A! A!"
Vanessa lại gào với thét.

Cái miệng bả ngoác tới mang tai, cổ thì dài ra.

Sau đó thân vẫn đứng yên tại chỗ mà đầu cô ta lại lao về phía trước tới mấy mét, gần như sát rạt người Phó Kỳ Đường dọa anh hết cả hồn, lui vội mấy bước.

Tuy nhiên, không biết Phó Kỳ Đường giẫm phải cái gì dưới chân, đột nhiên mất thăng bằng ngửa ra sau.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay xuất hiện ôm eo Phó Kỳ Đường: "Không bị dọa xỉu, cần luyện tập thêm." Cung Tử Quận tủm tỉm.

Hắn kéo anh lùi về phía cửa, thấy Vanessa đuổi theo không dứt, Cung Tử Quận có vẻ bực, phi mấy con dao quét bơ về phía cô ta.

Vanessa vung vẩy bím tóc đánh cho dao quét bơ rớt "leng keng".

Miệng cô ta mở to như cái hố, chắc đang muốn thét với gào tiếp mà chưa gì đã có một con dao khác bất ngờ được phi tới.

Dao bạc lóe sáng, một cái đầu khô cong, không một giọt máu, cứ như đầu ma-nơ-canh rớt xuống lăn lông lốc trên sàn.
"Đánh nhau thì đánh nhau nhưng đừng có sát rạt con nhà người ta như vậy.

Ok? Cô Vaness?" Cung Tử Quân lạnh lùng nói, ánh mắt đuổi theo cái đầu đang dần trở lại bình thường ở góc phòng.
Vanessa chớp chớp mắt, cứ như không nhớ gì cả, vèo cái đã quay trở về dạng vẻ ngây thơ, dịu dàng.


Cô nói nhỏ: "Anh nói gì vậy? Đầu tôi đau quá, chắc là lại sinh bệnh rồi."
"..." Đầu cũng rớt ra lăn lông lốc rồi lại chả đau.

Phó Kỳ Đường nhìn Vanessa, thầm nghĩ.
Đúng lúc này, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.

Quản gia đang từ đầu kia hành lang đi tới.

Ông ta thấy Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường bình thường như không có gì đứng ở cửa thì sắc mặt lập tức trầm xuống: "Sao hai vị vẫn còn đứng đây mà không vào gặp cô chủ? Khiến phái nữ chờ lâu không phải điều mà một quân tử sẽ làm." Ông ta nén giận nói.
"Gặp thì gặp rồi, còn gặp được cả một chút "bất ngờ nhỏ" nữa cơ." Cung Tử Quận nhún vai một cái.
Quản gia thấy được cảnh tượng trong phòng xuyên qua vai hai người: Ghế tựa và ghế sofa bị lật úp, trên đất có một cái xác không đầu mà cái đầu xinh đẹp ấy thì đang rúc trong góc tường khóc huhu.
"Ông đến để nhắc chúng tôi là hết giờ rồi đúng không? Vừa khéo, chúng tôi đi làm việc đây.

Còn về đầu của cô Vanessa thì phiền ông tìm cách khắc phục cho cô ấy nhé." Cung Tử Quận nói sau đó quay sang Phó Kỳ Đường: "Anh Tiểu Đường, chúng ta đi thôi."
"Vất vả cho ông rồi." Phó Kỳ Đường nhịn cười, chân thành an ủi quản gia.
*
Rời khỏi phòng tiếp khách, hai người gặp người phụ nữ trung niên và cô nữ sinh đang đứng đợi trước cầu thang.

Có vẻ sau khi thương lượng thì bọn họ quyết định là nhóm thứ hai tới gặp Vanessa.

Phó Kỳ Đường kể lại mọi chuyện với hai người, còn cường điệu chuyện Vanessa có thể biến hình, nhắc nhở họ phải thật cẩn thận.

Hai người nghe xong, sắc mặt tái nhợt, nữ sinh bắt đầu nức nở.

Phó Kỳ Đường thấy vậy không khỏi thở dài, lấy hai tờ bùa hộ mệnh và một đạo cụ tấn công một lần ra rồi đưa cho họ.
"Đừng đi xa cửa quá.

Tôi đoán là hết nửa tiếng thì quản gia sẽ xuất hiện, chỉ cần ra khỏi phòng thì Vanessa sẽ không tấn công nữa.


Với cả là đừng làm hư hỏng đồ vật gì trong phòng, tốt nhất là đừng nhúc nhích." Phó Kỳ Đường căn dặn.
"Cảm ơn cậu." Người phụ nữ trung niên nói rồi hỏi cách sử dụng đạo cụ.
Phó Kỳ Đường tiếp tục kiên nhẫn chỉ dạy.

Nữ sinh kia lại vẫn khiếp đảm nhìn anh, nói nhỏ: "Anh không thể vào cùng chúng tôi sao? Chúng tôi chẳng biết gì cả, nhỡ chết thì sao?"
"Chết thì quản gia sẽ nhặt xác giúp cô.

Tôi không cam đoan là sẽ tử tế đâu nên hãy vì chính mình mà nỗ lực sống sót." Phó Kỳ Đường nói.

Anh không phải người không có nguyên tắc.

Giúp được thì anh sẽ giúp, không giúp được thì cũng đừng ép nhau.
Sau đó, Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận liền đi đến thư viện.

Cung Tử Quận thả "con rối học sinh giỏi" ra, kêu nó tìm tất cả tư liệu liên quan tới "Adela" và "Alexander Homer".

Nó ngây ra vài giây thì bị Cung Tử Quận liếc xéo một cái, đành cúp đuôi yên lặng liếm sách.
"Ôi có khác gì địa chủ với nô lệ không." Phó Kỳ Đường nói đùa.
Cung Tử Quận nhíu mày: "Ước ao à?"
"Đúng là hơi ước ao nha."
"Thế thử làm phu nhân địa chủ đi, không chỉ có thể chỉ huy công nhân của địa chủ mà còn chỉ huy được cả địa chủ luôn." Cung Tử Quận cố ý nói cho giọng thật trầm như tiếng đàn cello.
Điều này khiến Phó Kỳ Đường tê cả người, tai nóng bừng.

Anh phải đưa tay che miệng, ho vài cái: "Nói...!Nói linh tinh cái gì thế không biết.

Mấy cái đấy...!Lần sau đi.

Lần sau nhé!"
Cung Tử Quận sâu xa liếc nhìn anh.

Phó Kỳ Đường làm như không thấy, quay đi xem sách.

Hôm nay vận may không tồi, tìm một lúc, "học sinh giỏi" chậm rãi đi tới với một cuộn giấy da trong miệng.


Cung Tử Quận cầm lấy đọc lại thấy trong đây chỉ có vài dòng ngắn ngủi giới thiệu về Adela.
Trong khi đi du lịch, Alexander Homer vĩ đại đã cứu Adela và hai người trở thành bạn bè.

Ông ta mời Adela đến lâu đài với tư cách là khách, đồng thời giới thiệu vị hôn thê của mình với Adela nhưng Alexander không ngờ rằng, hóa ra Adela lại là một mụ phù thủy độc ác, mụ ta đã dụ Alexander bán linh hồn và trở thành đầy tớ của quỷ dữ.

Cuối cùng những chuyện này bị Alexander nhìn thấu, ông ta giết Adela và đày linh hồn mụ xuống địa ngục.
"...!Từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc cùng vợ yêu." Phó Kỳ Đường đọc to câu cuối cùng, nhếch mép: "Hình như câu này hơi trào phúng nhỉ?"
Cung Tử Quận dặn dò "học sinh giỏi" tiếp tục tìm, mình thì lướt lại nội dung tấm da dê lần nữa, lắc đầu: "Hẳn là Vanessa, hoặc con quỷ đang "cư ngụ" trong thân thể Vanessa, không thích phiên bản này của câu chuyện."
"Chuyện này có vẻ điêu mà cuối cùng lại không phải vậy." Phó Kỳ Đường nghĩ nghĩ, nói.
Vanessa đang bị ma ám.

Và một con con ma biết rõ chuyện về Alexander và Adela thì không thể là Camille mới được gả vào cách đây chục năm được.

Kết quả này khiến câu chuyện rõ ràng hơn rất nhiều.
Trước ba mươi tuổi, Alexander chỉ là một người bình thường, làm sao biết cách giao thiệp với những linh hồn xấu xa chứ.

Tuy nhiên, nếu Adela là phủ thủy và Adela yêu say đắm Alexander thì tất cả đều có lý.

Alexander không yêu Adela mà chỉ lợi dung bà ta để vựng dậy gia tộc, sau khi thành công thì giết người không thương tiếc nhưng lại không hoàn toàn tiêu diệt linh hồn Adela.

Bà ta biến thành một hồn ma, quanh năm lang thang trong lâu đài.

Bà ta tức giận và phát điên, sau đó trả thù con cháu của gia tộc Homer.
"Lúc trước chúng ta nghĩ sau khi phát hiện bí mật của gia tộc, Camille đã bị bắt giam và diệt khẩu.

Phán rằng đó là điều "không thể tha thứ", kết tội rằng "các người sẽ gặp báo ứng", xem ra là Adela." Phó Kỳ Đường sờ sờ cằm, nói tiếp: "Tuy vậy nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết.

Nếu boss phó bản là Adela thì con quỷ đã giao dịch với Alexander đâu? Không lẽ phóng khoáng tới mức giao dịch xong phủi mông rời đi?"
"Có ba vấn đề." Cung Tử Quận nhìn anh, giơ ba ngón tay, nói xong một vấn đề sẽ gập một ngón xuống: "Thứ nhất, Heyman rất ghét Camille.

Cô ta thực sự chưa làm chuyện gì sao? Thứ hai, năm mất của Camille không được ghi chép trong gia phả, cũng không có thông tin gì thêm về cô ta.

Thứ ba, đồ của thợ săn ma được tìm thấy ở căn nhà nhỏ phía sau vườn hoa là của ai? Hoặc là nói, người thợ bắt ma đã từng tới đây giờ đâu rồi?"