Khung cảnh thay đổi, Thẩm Minh Hâm bị thương khắp người đang điên cuồng tháo chạy. Phía sau anh ta xuất hiện rất nhiều vết nứt kỳ lạ. Trong vết nứt, một cục thịt khổng lồ với vô số tay, chân chui ra, vừa phát ra tiếng cười kinh dị đáng sợ, vừa lăn tới chỗ anh ta nhanh như bay. Mấy cánh tay nam có, nữ có, già có, trẻ có, quắt queo có, trắng mịn có, tất cả đều vươn ra, vài lần sượt qua vạt áo của Thẩm Minh Hâm, suýt thì túm được anh ta.
Thẩm Minh Hâm hiểu rõ, một khi bị bắt thì đám tay chân kia sẽ ấn mình vào trong cục thịt, thịt da tiếp xúc với chúng, cho đến khi bản thân hoàn toàn trở thành một phần của chúng, đặt chân vào cõi vĩnh hằng điên loạn. Thẩm Minh Hâm rùng mình, cảm thấy thân thể như có lại sức lực, vội vàng chạy trối chết. Tuy nhiên, miếng thịt ghê tởm kia cũng đồng thời tăng tốc, càng ngày càng gần anh ta. Khi hai người chỉ cách nhau không quá vài mét, vô số tiếng gào rú đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên.
"Anh ta chạy nhanh quá, nhanh hơn hẳn mấy người lúc trước. Sao làm được vậy nhỉ?"
"Không biết. Nhưng mà anh ta sắp không chạy được nữa rồi. Lát nữa bắt anh ta tới hỏi là biết mà."
"Hihi... Đừng chạy nữa, tới gia nhập cùng tụi này đi."
"Không đau đâu. Chỉ cần một xíu nữa thôi là mọi người có thể bên nhau mãi mãi rồi."
"A! Đứa nào đánh ta? Có kẻ tấn xông từ phía sau!"
"A! Đau quá đi! Chảy máu rồi! Ta bị thương rồi! Bực quá! Quay lại ăn thịt hai kẻ đó trước đi!"
"Con mụ chết tiệt này, cút sang chỗ khác đi. Mày đá vào chân ông rồi!"
"Quát cái gì mà quát? Mày còn giẫm lên tay bà đấy! Nếu không do mày giẫm lên thì nãy tao đá tóm được thằng kia rồi!"
"Do tay mày ngắn mà còn trách tao à?"
"Cãi nhau rồi! Cãi nhau rồi! Đấm nhau đê!"
"Cho tham gia với!"
"Cho tham gia với!"
Mấy âm thanh kia từ hỗn loạn dần trở nên thống nhất, cuối cùng hòa vào như một dòng sông, hét lên với Thẩm Minh Hâm như thể chúng có hiệu ứng âm thanh vòm tích hợp. Đôi mắt anh ta đỏ hoe, răng cắn chặt tới mức ê buốt, cơ mặt vặn vẹo không thể kiểm soát, đôi chân liều mình di chuyển và chạy về phía trước một cách tuyệt vọng.
Mau! Phải mau hơn nữa, nếu không mình sẽ chết mất! Sẽ chết mất! Thẩm Minh Hâm vừa chạy vừa nghĩ nhưng đột nhiên bị trượt chân. Đúng vào thời khắc mấu chốt, anh ta đột nhiên mất thăng bằng, ngã sóng soài.
Cùng lúc đó, cục thịt đang đuổi theo anh ta đột nhiên giãn nở, "nôn" ra vài cái chân, cái tay trong cơ thể mình. Chúng lập tức nảy mạnh về phía trước và túm được Thẩm Minh Hâm trước khi anh ta ngã lăn ra. Tay mềm mại là của con gái, bàn tay có vết chai thô ráp là của đàn ông trung niên, tay của một bà lão thì có móng rất dài, đâm sâu vào trong da thịt của Thẩm Minh Hâm. Chân của một đứa bé đạp tới đạp lui trên đùi Thẩm Minh Hâm, còn cố ý đạp cả vào vị trí nhạy cảm yếu ớt của anh ta nữa.
"Bắt được rồi! Bắt được rồi!"
"Hihi... Giờ cơm tới rồi! Tao muốn ăn phần đầu. Trông da mặt mềm mịn, ngọt nước lắm!"
"Haha... Buồn cười vãi. Mày ở cái vịt trí đấy có thịt mà ăn là tốt rồi, còn đòi kén cá chọn canh cái gì?"
"Im! Im ngay! Để đó bọn tao tới chào mừng thành viên mới. Ai biết anh ta số bao nhiêu không? 15 hay 16?
"Đừng đếm nữa. Cứ ăn trước đi đã! Ăn đi đã. Đói chết đi được đây này!"
Từng câu nói rợn người vang lên bên tai Thẩm Minh Hâm khiến mặt anh ta tái mét. Anh ta run rẩy không ngừng, trán đổ mồ hôi lạnh. Thân trên của anh ta sóng soài trên mặt đất, thân dưới thì bị vô số tay, chân tóm lấy, kéo về phía cục thịt. Hai tay của Thẩm Minh Hâm điên cuồng túm, kéo lấy mọi thứ mà anh ta có thể với tới, để rồi tuyệt vọng nhận ra nỗ lực của bản thân đều vô ích. Đám tay, chân kia đang cố gắng hết mình, cùng lắm chỉ mười giây nữa thôi là Thẩm Minh Hâm sẽ thành con mồi, một phần của bọn chúng.
Không! Anh ta không thể chết được! Anh ta không muốn trở thành một con quái vật xấu xí thế này, không muốn hợp thể với đám bọn chúng, vĩnh viễn không được siêu sinh như vậy. Thẩm Minh Hâm nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu. Trước khi nước mắt rơi xuống, anh ta triệu hồi một chiếc máy ảnh từ trong không gian ý thức ra rồi quyết tâm ấn nút.
Một tia sáng chói lóa tỏa ra, anh ta lập tức xuất hiện phía sau cục thịt. Cung Tử Quận đứng bên cạnh đang tràn trề sức lực, chuẩn bị tấn công lại đột nhiên khựng lại, kinh hoàng quay đầu nhìn anh ta.
Mà ở phía trước, người đang bị cục thịt kia túm lấy lại biến thành Phó Kỳ Đường.
......
Máy ảnh thế thân...
Phó Kỳ Đường đứng ngoài khung cảnh gần như nhớ ngay ra được món đạo cụ anh mới chỉ thấy một lần kia. Chẳng trách lúc đó Tạ Nhất Minh vừa lấy nó ra chụp ảnh mình đã bị Cung Tử Quận phát giác, còn tàn nhẫn giết luôn cả gã như vậy. Vì trong cơn ác mộng lặp đi lặp lại, cả cơ thể lẫn tinh thần của Cung tử Quận đều như bị cảnh tượng trước mắt chém lìa, tan nát rồi lại hồi phục, rồi lại tan nát, chìm trong nỗi tuyệt vọng vĩnh viễn không dừng.
Khung cảnh rung chuyển, lòng Phó Kỳ Đường chợt nhói lên, nhất thời không thể nhìn thêm được nữa. Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi.
......
Mọi thứ diễn ra một cách rất đột ngột, hoàn toàn không có thời gian để xoay sở. Cho dù Cung Tử Quận đã phản ứng lại gần như là ngay lúc đó, không màng tất cả mà xông lên túm lấy Phó Kỳ Đường nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cục thịt run rẩy nhấn chìm Phó Kỳ Đường. Trong vết nứt đen ngòm hiện ra vô số cái miệng, cùng lúc cắn mạnh vào da thịt của Phó Kỳ Đường.
"A..."
Sắc mặt Phó Kỳ Đường tái cả đi. Anh rên lên một tiếng đau đớn nhưng khi âm thanh sắp tràn ra khỏi cổ họng, anh lại ngậm chặt miệng lại mà chỉ khẽ khịt mũi.
Thời khắc này, hắn hoàn toàn quên hết những kỹ năng bản thân đã học được, hoàn toàn dựa vào thể năng và bản năng, dùng các loại đạo cụ và vũ khí hủy diệt mọi thứ chắn trước mặt mình. Hắn gian nan lao đi trong làn gió tanh mưa máu, cuối cùng cũng cũng xuất hiện được ở trước mặt Phó Kỳ Đường.
Chỉ mới qua nửa phút mà phần lộ ra bên ngoài của Phó Kỳ Đường đã chỉ còn từ vai trở lên. Một lượng máu lớn tràn trề từ nơi bị cắn, nhuộm đỏ cả một vùng. Anh gục đầu, nửa bên mặt áp xuống đất, thỉnh thoảng lại ho ra một ngụm máu đông.
"Anh Tiểu Đường!"
Cung Tử Quận gọi anh, không hề biết toàn thân mình đang run rẩy. Giọng của hắn rất nhỏ, như là sợ rằng sẽ không được người trước mặt mình đáp lại nữa.
Phó Kỳ Đường mở mắt, nhìn thấy Cung Tử Quận trong tầm mắt mờ mịt. Anh mỉm cười muốn nói gì đó nhưng lại phun ra thêm một ngụm máu đen.
"Anh sẽ xé nát cái thứ này rồi cứu em ra."
Hai mắt Cung Tử Quận đỏ bừng, gân trên trán và mu bàn tay hắn nổi lên, nỗi đau cùng cực trong lòng hắn giống như một con rồng hung ác đang sục sôi trong máu. Hắn vừa quay người lại thì đột nhiên cảm nhận được ai đó chạm vào quần mình.
"Đừng đi." Phó Kỳ Đường túm lấy gấu quần, ngăn hắn lại. Anh nỗ lực nở một nụ cười, cố gắng nói giảm nói tránh hết mức: "Em cảm nhận được linh hồn mình đang bị nó trói buộc. Em đã không thể thoát ra được nữa rồi..."
"Không đâu. Chắc chắn sẽ có cách. Anh phải cứu em ra trước đã." Cung Tử Quận thều thào.
Phó Kỳ Đường thở dài. Giờ khắc này, anh cảm thấy vô cùng đau lòng, bởi vì lời nói kế tiếp còn khiến anh cảm thấy đáng sợ hơn so với chuyện mình sắp chết, nhưng anh lại không thể không nói ra.
"Cung Tử Quận... Đừng lãng phí thời gian nữa. Lần này... Chắc em không về được rồi."
Giọng nói của Phó Kỳ Đường nghe vẫn giống trước kia, chỉ là mỗi một âm tiết dường như chứa đầy sự đau đớn, tuy bị đè nén nhiều lần nhưng vẫn cứ lộ ra.
Cung Tử Quận run lên bần bật. Hắn cảm thấy tâm can mình như đang bị ai đó giằng xé. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, máu toàn thân như đông cứng lại. Một tiếng nổ mạnh chợt vang bên tai hắn, trời nghiêng đất chuyển. Thời khắc đó, hắn gần như không còn kiểm soát nổi bản thân, đến ý thức cũng trở nên mơ hồ. Đến khi bừng tỉnh lại, Cung Tử Quận nhận ra bản thân đang ngơ ngác quỳ bên cạnh Phó Kỳ Đường, mặt ráo hoảnh, không một giọt nước mắt. Đến khóc, hắn cũng khóc không ra.
"Mấy cái này để lại cho anh hết, dùng cho tốt vào nhé."
Phó Kỳ Đường nói rồi triệu hồi hết mấy thứ thuộc về mình từ trong không gian ý thức ra. Có con dao găm anh vẫn thường dùng, một khẩu súng lục dự bị, mấy chục viên đạn, các loại đạo cụ thuộc tính tiêu hao hiếm có lấy được từ phó bản lúc trước, một hình nhân nhỏ bằng nhựa màu đen, là thứ bọn họ lấy được khi giết chết một con quỷ lúc nãy, ngoài ra còn có hai viên vòng Phật trông vô cùng bình thường.
"Anh còn nhớ suy đoán của chúng ta ngày trước không? Đoàn tàu bắt đầu cắt giảm đội ngũ, không bổ sung thêm người mới rất có thể là do đã sắp tới trạm cuối rồi. Xem xét từ tình hình hiện rại, trạm tiếp theo có khả năng sẽ là trạm cuối cùng."
Phó Kỳ Đường khựng lại, nỗi đau thể xác và linh hồn vì bị vô số cái miệng gặm nhấm cùng lúc khiến đầu óc anh dần trở nên choáng váng. Phải cố gắng lắm, anh không không để lộ ra biểu cảm đau đớn, khó chịu.Đồng thời, anh còn phát hiện ra một điều rất rất vô ích: Cung Tử Quận không hề cảm thấy nhẹ nhõm khi mình không tỏ ra đau đớn. Hắn và anh giống nhau, thời thời khắc khắc đều phải chịu đựng những đau khổ mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
"Hệ thống nói hình bằng nhựa này là một đạo cụ cốt truyện nhưng nó lại chẳng có năng lực đặc biệt gì. Vì thế, em đoán nó là một loại "chứng minh thư", là vé vào dẫn tới trạm cuối cùng. Anh phải cất nó cho kỹ đấy."
Sau đó, Phó Kỳ Đường chỉ vào hai viên vòng Phật bằng gỗ, nói tiếp: "Cái này anh hẳn cũng biết, là Hạt giống vũ trụ. Vốn có ba viên, em dùng một viên rồi, dùng để tạo ra phó bản một người lúc trước ấy. Để đảm bảo an toàn, em đã để Con mặt của sự thật ở đó, về tàu thì anh lại dùng một hạt giống rồi quay lại lấy nó về nhé, lần tới chắc sẽ cần dùng đến nó."
*J: Ủa vậy Phó Kỳ Đường này là ông anh trai cố tổ của cái ông NPC Lưu Văn Hiên?? Đoạn đó là anh zai người chơi vô danh a.k.a anh Đường nhà chúng ta bị giết rồi bị cướp vé mà?? Ủa ủa??
Bàn giao xong, Phó Kỳ Đường chợt mỉm cười. Thời khắc này, giữa nỗi đau tột độ và sự tối tăm của cái chết, anh vẫn mỉm cười thoải mái, tự do như trước, như thể mình có được mọi thứ tốt nhất trên đời, hay đơn giản là có được cả thế giới.
Anh dùng tông giọng cao hơn vừa nãy, nói: "Cung Tử Quận, anh phải sống đấy. Biết chưa? Phải ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ, bớt bộp chộp lại. Không muốn đọc sách thì không cần phải đọc. Thanh niên mà, chán học là chuyện bình thường. Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều điều ý nghĩa, anh đi trải nghiệm chút cũng rất hay. Đừng có mà vội đi tìm em, ít nhất cũng phải tới lúc anh bảy, tám mươi tuổi, trở thành một lão già đáng ghét rồi mới được tới. Hiểu không?"
"......"
"Lúc trước em từng nói, em muốn biết điểm dừng cuối cùng của chuyến tàu này ở đâu, đó rốt cuộc là nơi nào. Giờ em không đi được, anh đi thay em nhé. Anh phải nhìn cho kỹ vào, đợi đến lúc xuống dưới gặp rồi từ từ kể cho em nghe. Anh làm được không?"
"......"
Phó Kỳ Đường thở dài: "Nữa... Sao anh lúc nào cũng vậy hả? Cứ tức giận là lại im im. Cung Tử Quận, anh nói gì đi."
Trong sự im lặng ngắn ngủi mà ngột ngạt, Cung Tử Quận cuối cùng đã đưa ra một quyết định cực kỳ khó khăn. Hắn chậm rãi nặng nề gật đầu, sau đó khàn giọng nói: "Ừm. Anh biết. Anh hiểu rồi. Anh... Làm được."
"Thế thì em yên tâm rồi."
Phó Kỳ Đường thở phào một hơi. Ý thức của anh dần dần tan biến, nói cũng khi được khi chăng, chẳng còn sức lực để không chế cơ thể nữa. Rất nhiều máu dâng lên đến cổ họng anh, nhuốm đỏ từng âm tiết tiếp theo.
"Anh đi đi, đi xa một chút, đừng nhìn bộ dạng của em bây giờ nữa. Em không thích sau này chỉ có thể xuất hiện trong ác mộng của anh đâu."
"Anh Tiểu Đường... Em đừng đuổi anh." Cung Tử Quận cầu xin, rên rỉ như một con thú bị thương.
"Đi đi nào."
"......"
Cung Tử Quận chỉ cảm thấy linh hồn mình đang bị rút dần, từ đầu ngón tay, cánh tay tới đầu, bay ra, rồi bị gió cuốn đi nơi nào không hay. Hắn trở nên tê liệt, giống như một con rối giật dây đã mất hết cảm xúc, không thể từ chối và chỉ có thể tuân theo. Cuối cùng, trong cái nhìn dịu dàng, chăm chú của Phó Kỳ Đường, hắn cứng ngắc xoay người, bước đi. Hắn hiểu rất rõ rằng mình đang từng bước rời xa người hắn yêu nhất cuộc đời này.
"Suýt nữa thì quên, em vẫn còn lời này muốn nói với anh."
Giọng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên, nhẹ nhàng giống như cảnh trong mơ.
"Em rất yêu anh. Anh cũng phải yêu lấy bản thân mình đấy."
Thời khắc này, nước mắt của Cung Tử Quận cuối cùng cũng chảy xuống. Hắn nghe thấy tiếng nổ dữ dội vang lên sau lưng, đồng thời nhìn thấy thông báo hệ thống trên khu bình luận cho thấy phó bản đã được thông. Hắn đi ngang qua một đám cỏ dại xanh tươi toát ra sức sống mạnh mẽ, cảm thấy mây đen trên đầu tan đi, ánh nắng lại chiếu xuống, trải đều trên vai của vạn vật. Nhưng tất cả đã chẳng còn can hệ gì đến hắn nữa. Từ giây phút này, mãi đến ngày cận kề cái chết, hắn sẽ ẩn sâu bên trong lồng ngực mà sống với một trái tim chứa đầy lá rụng.
-------------
J: Cuối cùng thì tôi cũng đã chật vật đi được hết 100 chương truyện:)) Wow~ Vẫn còn một chặng đường ngang đó nữa OTL Một chương đầy đau đớn và xót xa. Huhuuu~ bé sói tội nghiệp của tôi TTATT Hãy cùng chờ xem anh Quận sẽ đón anh Đường về kiểu gì nhé! Tui đoán là sẽ có liên quan đến hạt vòng Phật anh Đường đưa vì đưa hai viên mà chương 7 có nhắc đến anh Đường nhặt được 1 viên (Đã sửa lại >.