Hiện Trường Livestream Kỳ Quái

Chương 111: Thế giới ảo ảo thực thực / Ném cái con khỉ ấy!



"Kéo, búa, bao!"

"Không ai thắng cả."

"Lại!"

"Kéo, búa, bao!"

"Vẫn không ai thắng."

"Kéo, búa, bao!"

Phó Kỳ Đường nhẫn nại chơi oẳn tù tì với sáu đứa nhóc, đến lần thứ năm mới có kết quả. Tiểu Hổ, Bách Linh, Mắt Kính và Còm Nhom ra búa, thắng được kéo của những người còn lại nên hoan hô lùi ra, chỉ còn lại một lớn, hai nhỏ chơi để quyết định xem ai là quỷ vòng này.

"Nào! Tui sẽ không thua đâu!"

Bụng Phệ khí thế xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay mũm mĩm. Phó Kỳ Đường lỡ đãng liếc nhìn thì phát hiện ra cánh tay của cậu nhóc có rất nhiều vết bầm tím rất không bình thường.

Đô Đô ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn Phó Kỳ Đường, nói: "Em sẽ ra kéo. Anh ra gì?"

"Không biết. Ra bừa thôi." Phó Kỳ Đường đáp.

Đô Đô không vui bĩu môi, khẽ nói: "Anh lớn thế rồi mà còn không biết nhường trẻ con."

"Biết sao giờ? Anh cũng là lần đầu làm người thôi."

Phó Kỳ Đường nửa giả nửa thật thở dài nhưng vừa nói xong đã sững sờ. Hửm? Mình thực sự làm người lần đầu sao?

"Đừng nói nữa. Mau lên! Mau lên!" Bụng Phệ hối thúc.

"Kéo, búa, bao!"

Hai nắm đấm đã chiến thắng hai ngón tay.

Đô Đô ấm ức: "Đáng ghét! Đã nói là ra kéo rồi mà sao hai người lại ra búa cơ chứ? Chẳng ra dáng gentlemen gì cả!"

"Ờm... Gentlemen là gì vậy?" Bụng Phệ gãi đầu, sau đó phất tay nói: "Thôi, dù sao cậu cũng là quỷ rồi! Nhưng mà Đô Đô này, cậu đừng có để bóng ở chỗ tớ đấy nhé. Tớ đỉnh lắm đó, cậu mà bị tớ ghim thì... Hehe..."

"Đáng ghét! Đồ đáng ghét!"

Đô Đô tức anh ách, vừa mắng vừa lê bước đến giữa hố cát, nhặt quả bóng trắng lên, sau đó bơ phờ quay trở lại bên ngoài vòng tròn.

"Tớ bắt đầu đây. Mấy cậu hát đi." Cô bé uể oải nói, đến mũ vàng trên đầu cũng có vẻ uể oải theo.

"Ném, ném, ném khăn tay! Đặt nhẹ ở phía sau một người! Mọi người đừng nói gì hết nha!..."

Tiếng hát trẻ con kèm theo tiếng vỗ tay vang lên. Bên trái Phó Kỳ Đường là Bụng Phệ, bên phải anh là Com Nhom, hai đứa nhóc nghịch ngợm cứ như đang so kè, thi nhau xem đứa nào hét to hơn, đã thế còn lạc nhịp. Phó Kỳ Đường bị kẹp ở giữa đúng là vừa yếu đuối, vừa đáng thương lại bất lực. Đô Đô cầm quả bóng, bước từng bước không nhanh cũng không chậm trong tiếng hát ca.

Ngay cả những người chưa từng chơi cũng biết được điều quan trọng của trò là phải luôn để ý đến người ném khăn, một khi nghe thấy phía sau có âm thanh bước chân dừng lại hay tiếng thứ gì đó rơi xuống thì phải không được do dự mà lập tức quay đầu, tám, chín mươi phần trăm sẽ phát hiện ra chiếc khăn được thả ở sau mình. Cộng thêm việc quả bóng nặng hơn khăn tay, lại còn là hình cầu, lúc rơi xuống đất sẽ không tránh khỏi việc bị lăn đi nên chơi thả bóng hẳn sẽ dễ chơi hơi thả khăn kha khá.

Đô Đô ôm quả bóng đi qua sau lưng Bách Linh và Tiểu Hổ theo chiều kim đồng hồ, tiếp sau là Mắt Kính. Phó Kỳ Đường thoáng liếc qua, thấy Đô Đô đi tới sau lưng Mắt Kính thì khẽ dừng bước, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước nhưng được hai bước đã bỏ chạy. Tiếng hát càng lúc càng nhanh, Mắt Kính dường như phát giác ra điều gì nên lập tức quay lại nhìn thì nhận thấy... Chẳng có gì cả.

"Bị lừa rồi! Thiếu thông minh! Cậu thiếu thông minh quá! Tớ cố tình lừa cậu đó!"

Đô Đô vui sướng nói. Cô bé giơ cánh tay giấu sau lưng ra, quả bóng màu trắng đang nằm vững vàng trong tay cô bé.

"Đừng có bảo người ta là "thiếu thông minh". Các cậu mới là đồ ngu! Tớ là người thông minh nhất!"

Mắt Kính hơi giận dỗi đứng lên, đi về phía Đô Đô. Theo quy tắc đã nói lúc nãy, nếu "quỷ" chưa thả khăn xuống mà đã có người quay lại thì tính là thua cuộc. Thế nên Đô Đô đưa quả bóng cho Mắt Kính rồi tung tăng về vị trí.

Mắt Kính bị trêu là "thiếu thông minh" ôm quả bóng, nói nhỏ: "Rõ ràng là gian lận! Mình thấy cả rồi! Nhưng mà thôi, mình là con trai, phải nhường con gái. Cả có nói thì cậu ấy cũng không thừa nhận."

Một cơn gió nhỏ thổi những lời đó đến bên tai Phó Kỳ Đường, anh hơi nhíu mày nhưng không nói gì. Lúc nãy anh cũng nhìn thấy rõ ràng lúc Đô Đô đi qua đằng sau Mắt Kính thì trên tay đã không còn bóng nữa. Cô bé quả thực đã thả bóng ở phía sau Mắt Kính, rồi lúc Mắt Kính quay lại, tầm nhìn của mọi người đều bị cậu nhóc thu hút nên bóng đã lại quay về tay Đô Đô.

Nhưng không đợi anh suy nghĩ nhiều, vòng thứ hai đã bắt đầu.

Mắt Kính nhìn trái, nhìn phải như đang do dự, không biết nên đi hướng nào.

"Ném, ném, ném khăn tay..."

Bài hát thiếu nhi lại vang lên, Phó Kỳ Đường lập tức quay lại, khẽ nhặt quả bóng sau lưng mình lên bằng một tay, đồng thời khẽ nghiêng người túm nhẹ gáy áo của Mắt Kính bằng tay còn lại.

Tuy cậu nhóc bị trêu là thiếu thông minh, nhưng thực chất lại khá thông minh. Cậu nhóc vừa đứng sau lưng Phó Kỳ Đường nói nhảm vài câu, thừa dịp anh không chú ý thì đặt quả bóng xuống. Lúc tiếng hát cất lên, cậu nhóc lại vờ như đang do dự, tỏ vẻ suy ngẫm xem nên thả bóng sau lưng ai để lững thững bước đi chỗ khác.

Thông thường lúc trò chơi vừa bắt đầu, nhất là khi tiếng hát vừa mới cất lên là lúc người ta mất cảnh giác nhất, nhưng Phó Kỳ Đường lại không phải người "thông thường". Trước giờ trực giác của anh vẫn luôn rất chuẩn.

"Sao anh phát hiện ra được?"

Mắt Kinh kinh ngạc, giãy khỏi tay Phó Kỳ Đường nhưng lại nhận ra mình không tay nào giãy ra được nên lại thôi.

Phó Kỳ Đường thả tay ra, trả quả bóng cho cậu nhóc, híp mắt cười, nói: "Cậu bạn nhỏ, em phải cẩn thận chứ. Anh có mắt sau gáy đấy."

Còm Nhom lên tiếng: "Tớ thấy không công bằng! Anh này đã cao, tay chân còn dài, bắt Mắt Kính dễ như ăn cháo nhưng Mắt Kính thì lại khó mà chạy thoát được."

"Thôi ạ. Sao cậu không bảo là việc chạy bộ quá không công bằng cho người béo đi." Bụng Phệ khinh bỉ đáp trả.

Đúng là lấy đá đập chân mình. Nhưng chỉ cần công kích được Còm Nhom thì Bụng Phệ cũng không quan tâm.

"Thôi được, tớ lại thua rồi. Vẫn là tớ làm "quỷ"." Mắt Kính thở dài.

Vòng thứ ba bắt đầu, Mắt Kính đi lòng vòng mấy vòng như là không tìm được cơ hội thích hợp, vẫn luôn ôm quả bóng trong lòng. Bụng Phệ và Còm Nhom vốn hát rất nhiệt tình bắt đầu trở nên uể oải, hát không thành nổi câu nữa.

Phó Kỳ Đường vốn cũng hát cùng đột nhiên ngừng lại, vì anh cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo khẽ chạm vào vai phải của mình, sau đó là vai trái. Lực chạm vô cùng nhẹ, cứ như là sợ anh đau.

Chuyện gì vậy? Phó Kỳ Đường nhất thời hơi hoang mang. Anh chớp mắt rồi khẽ liếc qua từng người một. Mắt Kính vẫn đang đi, Bụng Phệ và Còm Nhom đều đang vô cùng mất kiên nhẫn, Đô Đô thì thần cả người ra luôn, Tiểu Hổ không tỏ vẻ gì mà chỉ cúi đầu nhìn vào trung tâm hố cát như đang nghĩ gì đó. Lúc anh nhìn Bách Linh, cô bé ngượng ngùng mỉm cười, rụt cổ lè lưỡi với anh, vừa tinh nghịch, vừa đáng yêu.

Vậy là đã biết hung thủ là ai. Nhưng vấn đề là chỗ Bách Linh đang ngồi lại là đối diện Phó Kỳ Đường?

Mắt Kính lại lượn thêm hai vòng nữa, ai cũng sắp ngủ gật đến nơi rồi, cậu nhóc mới quyết định được. Lúc đi qua sau lưng Tiểu Hổ, cậu bé khẽ buông tay ra, quả bóng nhẹ nhàng rơi xuống đất. Mắt Kính vờ như không có chuyện gì, tiếp tục đi, Tiểu Hổ không hề phát giác.

Còm Nhom thấy thế lập tức lấy lại sức sống, gào lên: "Bắt cậu ta! Mau bắt lấy cậu ta!"

Tiếng hô của cậu nhóc khiến mọi người đều giật mình, suy chỉ có Tiểu Hổ vẫn còn đang trên mây. Bách Linh căng thẳng đến mức mặt đỏ hồng, liên tục nháy mắt với Tiểu Hổ, nhưng Tiểu Hổ không hề nhìn thấy. Có lẽ do Tiểu Hổ rất ít khi kinh ngạc nên Bụng Phệ lập tức hát rống lên, càng hát càng nhanh. Thấy Mắt Kính đã chạy được hơn nửa vòng, lát nữa thôi là sẽ thắng mà Tiểu Hổ vẫn chẳng có động thái gì, Bách Linh bực bội "hừ" một tiếng. Đến khi bài hát kết thúc thì cũng là lúc Mắt Kính chạy hết một vòng.

Còm Nhom lập tức đứng lên hô to: "Có người thua rồi! Đổi quỷ! Đổi quỷ!"

"Mắt Kính thắng rồi! Cuối cùng cũng có người thua Mắt Kính thiếu thông minh! Vậy cậu ta phải ngốc đến mức..."

Bụng Phệ đột nhiên không nói nữa, vì cậu nhóc đột ngột phát hiện ra quả bóng da màu trắng đang xuất hiện ở phía sau lưng mình.

"Không thể nào! Quả bóng này không thể ở đây! Mắt Kính không hề thả ở chỗ tớ!" Bụng Phệ gào ầm lên.

Còm Nhom cũng sững sờ nhưng sau đó còn cười to hơn: "Cậu bảo người ta ngốc nữa đi! Cậu là đứa ngốc nhất đó! Quả bóng lù lù ra đấy mà không thấy! Đồ ngốc! Ngốc quá đi mất luôn!"

Tuy cậu nhóc quả thực đã nhìn thấy Mắt Kính thả quả bóng xuống phía sau lưng Tiểu Hổ nhưng chuyện này chẳng quan trọng. Quan trọng là Bụng Phệ thua rồi.

Còm Nhom cười lăn, cười bò, nói: "Ai cứu tui với! Sắp cười chết vì cái đồ ngốc kia rồi!"

Bụng Phệ bực bội trừng mắt với cậu ta rồi quay sang mắng Bách Linh: "Đồ lừa đảo!"

Bách Linh trợn mắt khinh bỉ, nói: "Cậu có chứng cứ không?"

"Tớ không có. Nhưng cậu là đồ lừa đảo! Lúc nãy Mắt Kính cũng bảo cậu gian lận!"

Mắt Kính lập tức lắc đầu, lẩm bẩm: "Tớ không nói thế."

Bụng Phệ thấy thế càng tức hơn. Đám trẻ cãi nhau ỏm tỏi.

Phó Kỳ Đường sờ cằm, ngẫm nghĩ liếc nhìn Bách Linh. Nếu anh đoán không nhầm thì ban nãy, lúc Bụng Phệ đứng lên hào hứng hát to khi thấy Mắt Kính còn một xíu nữa là chạy hết vòng, phía sau lưng Tiểu Hổ bỗng có một đụn cát nhô lên, một bàn tay nhỏ nhô ra từ đụn cát, đẩy nhẹ một cái khiến quả bóng lăn tới phía sau Bụng Phệ.

Đó chính là bàn tay đã sờ vai mình sao? Hơn nữa, có vẻ đám nhóc đều biết đến sự tồn tại của bàn tay này. Phó Kỳ Đường mỉm cười đánh giá sáu đứa nhỏ một lần nữa. Thú vị đấy.

Cãi nhau một hồi, Tiểu Hổ mới ngẩng đầu lên, cau mày hỏi: "Lại cãi nhau nữa? Vừa rồi ai thua vậy?"

"Bụng Phệ! Cậu ta định quỵt nợ!" Còm Nhom nhanh nhảu đáp.

"Không phải tớ!" Bụng Phệ định phân bua nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tiểu Hổ, giọng cậu nhóc nhỏ hẳn lại: "Không phải tớ thật mà. Sao tính là quỵt nợ được chứ?"

"Thế bóng ở sau lưng ai?" Tiểu Hổ hỏi tiếp.

"Sau lưng Bụng Phệ đó." Đô Đô trả lời.

"Thế thì Bụng Phệ thua còn gì." Tiểu Hổ đưa ra phán quyết rồi nói với Bụng Phệ: "Cậu làm quỷ."

Còm Nhom lập tức vui sướng hú hét, Bách Linh cũng cười nhạo, Mắt Kính thì "không liên quan tới tui".

"Mau lên!" Tiểu Hổ thúc giục.

Bụng Phệ tức đến đỏ cả mặt, thở hổn hển. Sau đó, cậu nhóc đột nhiên quay lại đá phăng quả bóng đi.

"Ném khăn cái gì mà ném khăn? Ném cái con khỉ ấy! Mấy cậu bắt nạt tớ! Tớ không chơi nữa!"