Cuối cùng, Ba Viên gọi một cốc latte yến mạch vì từ bé anh ta đã không chịu được vị đắng.
Sau khi người phục vụ cầm menu đi, Ba Viễn ho nhẹ một tiếng rồi nhìn trái, nhìn phải. Miêu Anh ở bên trái lộ ra vẻ mặt cô đơn hiếm thấy. Đôi mắt cô cụp xuống như đang nhìn chằm chằm vào hoa văn trên khăn trải bàn nhưng thực ra trên đó lại chẳng có gì. Phó Kỳ Đường ở bên phải đang chống cằm, thoải mái tựa vào lưng ghế, có vẻ đang suy ngẫm điều gì đó. Đẹp trai cũng lợi ghê, ngồi thần người thôi mà trông cũng có chiều sâu hơn người bình thường.
Ba Viên đang suy nghĩ lung tung, chợt cảm thấy toàn thân ớn lạnh, ngẩng đầu thì thấy Cung Tử Quận đang lạnh lùng liếc nhìn mình. Ba Viên chợt cảm thấy có lỗi vì đã lén "xâm phạm" lãnh thổ của người khác và bị bắt quả tang.
Anh ta mỉm cười và vội vàng đánh trống lảng: "Đó là cái gì? Bây giờ chúng ta đang ở trong tình huống gì?"
Không ai đáp lời.
Ba Viên nói tiếp: "Tôi vừa rơi vào ảo cảnh... Ờm... Tôi đoán là ảo cảnh. Với lại nó cũng thay đổi một phần trí nhớ và nhận thức của tôi, cho nên lúc đầu tôi không biết đó là giả, cho đến khi tôi nhận ra hóa ra mọi người xung quanh tôi đều là quỷ. Tôi giết hết đám quỷ thì đến được đây. Mọi người cũng vậy à?"
Miêu Anh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, nói: "Ừ, ít nhất là tôi là như thế."
Lát sau, Miêu Anh hồi tưởng lại và nói tiếp: "Khi ở trong ảo cảnh, tôi không hề nhớ gì về đoàn tàu, mãi tới khi ngồi ở đây thì mới lấy lại được ký ức, nhưng hình như vẫn thiếu gì đó. Tôi chỉ nhớ đến đoạn đoàn tàu giảm tốc, tôi đứng lên thì tàu dừng. Cửa tàu mở ra rồi tôi chuẩn bị xuống tàu, sau đó thì tôi đã ở trong ảo cảnh."
Ba Viên gật đầu lia lịa biểu thị mình cũng giống vậy. Anh ta khó hiểu: "Thế rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lúc đoàn tàu đưa người chơi vào phó bản lại xóa ký ức của người ta? Lẽ nào đây là một trong những tiêu chí của trận chung kết? Thế ảo cảnh là như thế nào? Sao tôi thấy hai chuyện này nó chẳng liên quan gì đến nhau mấy vậy?"
Phó Kỳ Đường nhớ về khu chung cư nhà mình, hố cát dưới ánh chiều tà cùng với những món ăn ngon, khẽ lắc đầu biểu đạt ý kiến bất đồng.
"Chưa chắc đã là ảo cảnh."
"Hả? Nghĩa là sao?" Ba Viên khó hiểu.
Phó Kỳ Đường nói: "Ảo cảnh thiên về cấp độ ý thức hơn, trong khi tất cả chúng ta đều xuất hiện từ không trung, thay vì ngồi ở đây ngay từ ban đầu. Điều này cho thấy trước khi "vượt ải", cơ thể của chúng ta thực sự đã ở trong đó chứ không phải chỉ là hoạt động của ý thức. Và, mọi người còn nhớ gợi ý mà đoàn tàu đã đưa ra không?"
Nghe anh nhắc tới chuyện này, Miêu Anh lập tức nhận ra điểm mấu chốt.
"Anh đang nhắc đến "Thế giới ban đầu"?"
Phó Kỳ Đường gật đầu, đáp: "Nó nói trước khi vào trận chung kết sẽ đưa người chơi trở về thế giới ban đầu và còn kiểm tra thông tin của mỗi người. Từ đầu đến cuối, người chơi đều ở trên tàu, đoàn tàu quá rõ ràng mọi người đã trải qua những gì, còn gì để mà kiểm tra nữa? Chỉ có thể là kiểm tra thông tin lúc trước khi lên tàu thôi."
Ba Viên hiểu ra: "Nó đọc ký ức của chúng ta và rồi sinh ra ảo cảnh! Ờm... Tạm thời gọi là ảo cảnh đi nha!"
Lúc này, Cung Tử Quận gõ tay lên bàn, nhắc nhở: "Tên của phó bản."
Tuy là trận chung kết, thời gian nghỉ giữa hai phó bản cũng từ bảy ngày đổi thành mười ngày nhưng nhưng quy trình trước khi vào phó bản thì vẫn giống như trước. Đài phát thanh nhắc nhở đoàn tàu sắp đến trạm, trên màn hình toa số 0 hiện ra tên phó bản và tên người chơi, mặc dù ký ức sau đó đã bị xóa bỏ, nhưng trước đó thì vẫn còn.
"Thế giới ảo ảo thực thực! Vậy tức là vừa rồi chúng ta đã ở trong một tình huống nửa giả nửa thật? Phần thật là dựa theo ký ức của người chơi, ví dụ như nơi tôi đã từng ở và những người bạn ngày xưa của tôi, còn phần ảo chính là tình tiết kinh dị mà đoàn tàu tự dựng nên. Anh Sói, tôi nói có đúng không?" Ba Viên giành trả lời rồi quay sang hào hứng nhìn Cung Tử Quận.
Cung Tử Quận quá là không muốn nhận cái danh "anh Sói" củ chuối đáng xấu hổ này nên vờ như không nghe thấy luôn.
"Anh sen" Phó Kỳ Đường của anh Sói thấy thế chỉ đành nhịn cười, chủ động đáp: "Chắc là vậy rồi. Anh Béo thông minh quá."
"Hehe... Quá khen rồi, thông minh một chút xíu thôi."
Họ đang nói chuyện thì nhân viên phục vụ bê đồ uống ra, mùi cà phê đột nhiên tràn ngập trong quán.
Do tò mò nên Phó Kỳ Đường đã gọi một cốc xì dầu kiểu Mỹ, vị vô cùng kỳ lạ.
Phó Kỳ Đường ghé lại, đưa cốc nước cho Cung Tử Quận, nói: "Thử không?"
Cung Tử Quận nhướng mày: "Không ngon à?"
"Cũng không hẳn, nhưng mà vị lạ lắm."
Cung Tử Quận ngoan ngoãn cúi xuống hút một ngụm.
Phó Kỳ Đường mỉm cười hỏi hắn: "Sao?"
Dường như nhìn thấu ý đồ của anh, vẻ mặt Cung Tử Quận ba phần bất lực, bảy phần dịu dàng, nói: "Cũng tạm."
"Thế mình đổi nhé?" Tuy là hỏi nhưng vừa dứt lời, Phó Kỳ Đường đã thó luôn cốc nước cốt dừa dirty của Cung Tử Quận và nói: "Vị truyền thống vẫn hợp với em hơn."
Miêu Anh và Ba Viên nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy bản thân hơi dư thừa.
Miêu Anh uống một ngụm cà phê để lấy lại bình tĩnh sau đó nói: "Vậy thì đây chính là trận chung kết ư? Thử thách hình thức sinh tồn của từng người chơi khi ký ức bị đảo loạn và bóp méo?"
Giọng điệu của cô tràn ngập sự nghi ngờ, hiển nhiên là không tin tưởng vào phẩm chất của đoàn tàu lắm, không tin cái gọi là trận chung kết mà lại đơn giản như vậy.
Cung Tử Quận nghe vậy thì bật cười, nói: "Chỉ có những người xuất hiện ở đây trước khi đồng hồ đếm ngược kết thúc mới đủ điều kiện tham gia trận chung kết."
Miêu Anh chớp mắt. Ba Viên lập tức hỏi: "Nghĩa là sao? Không phải bây giờ chúng ta đang ở "trong quá trình tiến hành trận chung kết" sao? Những người đã vượt qua phó bản trước tự động đủ điều kiện tham gia mà? Lại còn cần phải có tư cách chân chính nữa á?"
"Đừng quên khoảng thời gian mười hai giờ an toàn." Phó Kỳ Đường nói.
Khi phó bản trước kết thúc, ngoài manh mối người chơi sẽ trở về "thế giới ban đầu", đoàn tàu còn nói rằng người chơi có mười hai giờ đồng hồ an toàn tuyệt đối trước khi bước vào vòng đánh giá cuối cùng. Hiện tại, xem ra mười hai giờ này là chỉ mười hai giờ đếm ngược, hoặc có thể là mười hai giờ trong không gian hiện tại của bọn họ, còn thời gian tương ứng trong ảo cảnh hiển nhiên phải dài hơn.
"Đoàn tàu rất giỏi chơi chữ, "thế giới ban đầu" trong lời của nó không phải thế giới trước khi chúng ta lên tàu mà là thế giới được "phục chế" lại sau khi nó đọc ký ức của chúng ta, vậy "khoảng thời gian an toàn tuyệt đối" mà nó nói..." Miêu Anh lập tức hiểu ra, giọng cô trầm hẳn đi.
"Không tuyệt đối, cũng không an toàn." Kết hợp với những gì mình đã trải qua, Ba Viên đau khổ tiếp lời.
"Cũng không hẳn, ít nhất là ở trong ao cảnh thì người chơi tuyệt đối an toàn." Phó Kỳ Đường nói. Anh ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: "Đặc điểm của ảo cảnh là tính chân thực rất cao, người chơi còn bị thay đổi ký ức nữa nên rất khó phân biệt. Nhưng thực tế thì quỷ trong đó đều vô cùng yếu trước khi bị phát hiện, thậm chí còn cố ý phối hợp với người chơi diễn trò. Điều này hoàn toàn không cần thiết, vì nó cho thấy rõ ràng là nhiệm vụ của quỷ không phải là giết người chơi, mà là kéo dài thời gian."
"Kéo dài thời gian?"
Phó Kỳ Đường chỉ vào chiếc đồng hồ trên bàn, nói: "Ừ. Quỷ diễn càng thật thì cốt truyện càng phát triển theo tuyến tâm lý của người chơi và mình sẽ càng khó thoát ra, thời gian ở lại trong ảo cảnh cũng càng lâu hơn. Và nếu như hết mười hai giờ mà người chơi vẫn chưa thoát khỏi đó thì e là sẽ rơi vào kết cục bị loại bỏ."
"Vậy thì căn bản là quỷ không cần phải quá mạnh, cho dù chúng có tóm được thì cũng sẽ tạo cơ hội thả ra hoặc để cho người chơi dễ dàng trốn thoát. Mục đích của chúng là mê hoặc người chơi khiến người chơi luôn bị vây trong cảm giác căng thẳng, không còn tâm trí nào suy nghĩ đến hoàn cảnh xung quanh nữa." Miêu Anh nói.
Cô nghĩ về những gì mình vừa trải qua, thở dài. Trước khi nói tiếp, cô liếc mắt nhìn Cung Tử Quận, còn hắn thì chỉ ngồi nghịch ống hút của cốc cà phê, hoàn toàn không quan tâm.
"Ảo cảnh của tôi là đưa em gái đi học đại học. Lúc gặp quỷ ở trên tàu, tôi định dắt em gái mình chạy trốn nhưng cuối cùng lại phát hiện ra con bé chính là quỷ." Miêu Anh nói, cảm xúc hơi chùng xuống nhưng vấn cố kể tiếp: "Khi đó tôi đã bị tóm, cũng có vài con quỷ khác đuổi theo tôi. Nếu là phó bản bình thường thì tôi chết chắc, nhưng tôi lại thoát được vì quỷ quả thực quá yếu. Cuối cùng, tôi đã lợi dụng bố trí của tàu hỏa mà đấu trí với chúng và giết hết chúng."
Ba Viên cũng thở dài rồi thuật lại câu chuyện của mình: "Tôi cũng kiểu kiểu vậy. Quỷ giả làm bốn người bạn thân của tôi, bị tôi nhìn thấu rồi giết chết. Mấy người không biết chứ, lúc đó tôi là một địch bốn đó! Cuối cùng thì sao? Không phải do tôi mạnh hơn mà là do quỷ trong đó quá yếu."
"Vậy có nghĩa là những tồn tại bên trong ảo cảnh tương đương với một bài thi bổ sung, đoàn tàu cố ý đợi đến trước khi thi đấu chính thức bắt đầu mới cho chúng ta "làm bài". Ai làm đúng thì mới được vào trận chung kết, người làm sai chỉ có thể bị đào thải." Miêu Anh tổng kết.
Người chơi thất bại ở giai đoạn này tức là gục ngã ngay trước bình minh, quá nghiệt ngã, cũng rất bất đắc dĩ.
Bốn người nhất thời chẳng còn hứng để nói chuyện nữa, chỉ thỉnh thoảng nhấp một ngụm đồ uống trước mặt.
Một lúc sau, Phó Kỳ Đường lên tiếng: "Anh Béo! Sao anh phát hiện ra mọi chuyện bất thường?"
Tuy là người chơi mạnh chưa chắc đã dễ dàng thoát được khỏi ảo cảnh nhưng người chơi có năng lực thấp thì chắc chắn là khó mà thoát ra được. Trong khi đó, Ba Viên tuy mới vượt qua hai phó bản, thực lực hay kinh nghiệm đều là thuộc tốp thứ hai nhưng anh ta lại thoát ra tương đối sớm. Người thoát ra được sớm hơn anh ta chỉ có top 1 toàn server Cung Tử Quận, hạng hai Miêu Anh cùng với lão đại ngầm Phó Kỳ Đường.
Ba Viên gãi đầu, nghiêm túc ngẫm nghĩ lại rồi nói: "Tôi thấy ảo cảnh được dựng nên dựa vào những mong ước của người chơi, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, tính chân thực của ảo cảnh càng cao thì người chơi sẽ càng khó thoát ra. Nhưng khéo ở chỗ, tôi lại là một người có mưu cầu không cao."
Anh ta mỉm cười rồi giải thích tiếp: "Tôi là một đứa trẻ mồ côi, sống ở viện mồ côi từ nhỏ. Về sau, viện trẻ mồ côi bị cháy, là do một đám nhóc con trẻ trâu nghịch ngợm gây nên. Chúng nó khóa hết cửa trước, cửa sau của viện mồ côi lại rồi thi nhau ném pháo vào bên trong, và không may khiến một đống rác ở trong sân bốc cháy. Khi đó thời tiết hanh khô, gió đêm rất lớn, viện mồ côi lại còn là một tòa nhà cũ kỹ và mục nát, tất cả cộng lại đã mau chóng gây nên một vụ hỏa hoạn. Đến khi đội cứu hỏa chạy tới, hai giáo viên trực đêm và bạn tôi đều đã chết. Ngày hôm đó, tôi bị một giáo viên rất ghét tôi phạt dọn vệ sinh sau giờ học vì gây rối trong lớp, sau đó lại không biết đã bị ai đó khóa nhốt ở trong lớp nguyên cả đêm, thế là giữ lại được cái mạng."
Ba Viên thở dài, lại nhấp một ngụm cà phê rồi mới kể tiếp: "Hồi đó tôi tám tuổi, bây giờ hai mươi tám rồi nhưng đây vẫn là chuyện mà tôi không thể quên được nhất. Nhưng mà nói sao nhỉ... Chắc là do tôi là tuýp người dễ chấp nhận. Tôi quả thực rất nhớ hai giáo viên cũng như đám bạn đã chết trong đám cháy, rất thích những ngày tháng sống trong viện trẻ mồ côi, nhưng tôi không hề muốn quay trở lại khi đó. Mấy người hiểu không? Thế nên sau khi vào ảo cảnh và thấy mình đứng trước cổng viện mồ côi thì tôi đã nhận ra sự không bình thường, vì tôi không thể nào quay trở lại đó nữa.
Vì đã nghi ngờ ngay từ đầu rồi nên việc phát hiện ra được vấn đề rất dễ dàng, vì dù cho những gì biểu hiện ra có ấm áp đến đâu thì cũng vẫn ẩn chứa một kết cục kinh hoàng. Vậy nên còn chưa vào trong, tôi đã thấy cánh cửa trong viện mồ côi bị thiêu cháy, sân chơi tiêu điều, dưới đất toàn là tro tàn, cửa sổ của một số phòng trên tầng hai đã bị vỡ, rõ ràng là đã rất lâu rồi không có người ở.
Cô giáo ra đón tôi vẫn hệt như hai mươi năm trước nên tôi nhận ra được, nhưng tôi hoàn toàn không nhận ra bạn bè mình, vì họ đều chết khi còn nhỏ, sao tôi biết lớn lên trông họ thế nào chứ. Vậy nên tôi có cảm giác như mọi người đều rất xa lạ.
À đúng rồi, cả thịt nướng nữa. Nếu trước đó tôi chưa nhận ra được điểm kinh dị thì lúc sau, điều đáng sợ chắc là được thể hiện qua thịt nướng. Tôi không bao giờ ăn thịt nướng, vì tôi mãi mãi không thể quên được cái mùi mà tôi đã ngửi thấy trong đống đổ nát khi tôi quay trở lại vào hôm sau vụ cháy. Nó thực sự rất kinh tởm."