Người bên kia đầu dây hiển nhiên là rất sửng sốt, đáp lại theo phản xạ tự nhiên: "Ngày 17 tháng 5... Ấy? Đờ mờ ai vậy?"
Vẻ mặt Ba Viên đột nhiên trở nên rất kỳ lạ. Anh ta "ồ" lên sau đó nhanh chóng phản ứng lại và tiếp tục duy trì giọng nói như phát thanh viên của mình : "Ngày 17 tháng 5 năm 2020 sao? Vậy bây giờ là mấy giờ?"
Triệu Nhất Nhiên khó chịu ra mặt, quát: "Đờ mờ bị điên à? Mù à? Có mắt mà không biết tự nhìn giờ à? Mà mày rốt cuộc là ai vậy hả? Lừa đảo qua điện thoại à? Giờ lừa đảo đổi chiêu rồi à? Mở đầu bằng cách hỏi ngày giờ? Rảnh thì về mà khóc tang cho bố mày đi! Bố thằng điên!"
Ba Viên hoàn toàn làm ngơ trước những lời xúc phạm của Triệu Nhất Nhiên, quay màn hình điện thoại ra xem nhưng nơi vốn hiển thị thời gian lại chẳng có gì, vì dù sao thì đây cũng chẳng phải một cái di động bình thường.
"Đừng nóng. Nghe tôi nói này, ba tôi chết lâu rồi. Bất ngờ chưa? Hê hê..."
Triệu Nhất Nhiên: "..."
Những người chơi khác: "..."
Triệu Nhất Nhiên quả thực chưa từng nghe cuộc điện thoại lừa đảo nào thế này bao giờ. Nếu như không phải ngay từ đầu Ba Viên đã gọi ra tên của mình thì cậu ta đã cho rằng mình vừa gặp mấy thằng trong trại trốn ra.
Cậu ta im lặng một lúc rồi hoang mang nói: "Anh bị điên thật đấy à...? Chờ đã... Là mày đúng không Khổng Phàm? Đờ mờ mày đang trêu ông đúng không?"
"À... Suýt thì tôi quên mất Khổng Phàm đấy. Mấy cậu vẫn chơi với nhau cơ à? Tôi tưởng từ sau chuyện lần đó, mấy cậu sẽ chẳng chơi với nhau nữa cơ."
"Gì? Chuyện lần đó gì? Nói gì không hiểu." Giọng của Triệu Nhất Nhiên đột nhiên trở nên căng thẳng âm lượng thì giảm xuống nhưng nỗi tức giận thì lại tăng cao. Cậu ta gần như đến mức nghiến lợi nói: "Đờ mờ mày! Gả thần giả quỷ!"
"Cậu, Khổng Phàm với Quách cái gì nhỉ... À! Quách Kiệt! Ba tên các cậu còn nghịch ngu nhiều lần khác nữa rồi à? Hay cần tao phải nhắc cho mày nhớ? Chuyện hai mươi năm trước ở Viện trẻ mồ côi từ thiện Tân Hy Vọng?"
"Đờ mày mày bị điên à?"
Ba Viên cười khẩy, nói: "Mày mới bị điên chứ? Mày nói với tòa là mày bị chứng rối loạn lưỡng cực gì đó, lúc phát bệnh không khống chế được cảm xúc và hành vi của mình cơ mà? Mày có tội, luật pháp không trị nổi mày thì sẽ có người... À không, sẽ có quỷ tới trừng trị thay. Cứ chờ coi."
"Mày là ai? Mày rốt cuộc là ai?!"
"Tao mà là mày thì tao sẽ cố mà tranh thủ đi tìm cái gì ngon ngon ăn cho no rồi ấy. Hiểu không? Mày sắp bị xử tử rồi."
Lời còn chưa dứt thì điện thoại đã bị cúp, tiếng "tút, tút" vang lên mấy bận rồi tắt.
"Anh Tiểu Phó! Anh Sói! Cảm ơn nhé!"
Ba Viên thở hắt ra. Anh ta lấy tay xoa mặt, vài giây sau đã trở lại thành một Ba Viên như thường ngày. Anh ta lại nở nụ cười lấy lòng đưa trả điện thoại cho Phó Kỳ Đường, trước đó còn không quên thuận tay rút khăn giấy trên bàn, làm bộ làm tịch lau mặt ngoài điện thoại di động.
Phó Kỳ Đường cầm lấy điện thoại và hỏi: "Chuyện nhỏ. Mà anh Béo này, ngày 17 tháng 5 thì sao?"
Ba Viên gọi điện thoại cho kẻ thù thì không thành vấn đề, nhưng vừa mở miệng mà anh ta đã hỏi hôm nay ngày mấy thì có hơi kỳ cục. Huống hồ, lúc nghe thấy bên kia trả lời là ngày 17 tháng 5 thì vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng kỳ lạ.
Ba Viên bối rối, thở dài đáp: "Ngày 17 tháng 5 năm 2020 là ngày tôi lên tàu. Tôi biết thời gian trên tàu là tuyến độc lập nên muốn được biết mình đã biến mất bao lâu. Nhưng giờ... Chẳng lẽ tôi lại đang gọi điện với Triệu Nhất Nhiên trong quá khứ?"
Ba Viên nói xong gãi đầu, dùng ánh mắt khao khát nhìn chăm chú Phó Kỳ Đường, sau đó lại vội vàng rời đi. Bởi vì anh ta thoáng thấy Cung Tử Quận cũng đang mỉm cười nhìn mình, phần cổ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, thế là quyết đoán quay đầu cầu xin sự giúp đỡ từ người khác.
"Ừm... Mấy người nói xem vậy là sao?"
Thời Duyệt và Lý Lan đều bối rối, Dịch Văn Văn thì phồng má, lắc đầu.
Lúc này, Trần Thương giơ tay lên xung phong phát biểu: "Tôi nhớ rất rõ lần đó có rất nhiều người mới cùng lên tàu. Tôi và Tiểu Minh là tốp lên đầu tiên, về sau anh và mấy người khác mới lên."
"Ừ, không sai. Tôi lên cùng với... Ầy, thôi quên đi, tóm lại là lên tàu cùng người khác." Nhận ra mình đã quên mất tên người đã chết kia rồi, Ba Viên hơi ngượng ngùng, vội đánh trống lảng: "Sao? Cậu thấy có vấn đề à?"
"Ừ. vì chúng tôi lên tàu ngày 24 tháng 6 năm 2020, lúc 9 giờ 20 phút tối."
"......"
Ba Viên bối rối toàn tập, thốt lên: "Hả? Các cậu lên ngày 20 tháng 6 á? Sao có thể? Sao có thể chứ?! Tôi chắc chắn là mình lên tàu ngày 17 tháng 5. Vậy tức là tôi lên tàu trước các cậu tận một tháng, nhưng các cậu lại có mặt trước tôi một ngày... Tức là sao? Hay cậu nhớ nhầm ngày?"
"Không đâu. Ngày 25 là kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ, sao tôi nhớ nhầm được." Trần Thương lắc đầu khẳng định.
Mọi người nhất thời đơ mặt nhìn nhau, trong lòng nảy sinh những suy đoán về sự rối loạn thời gian, không gian hay các thế giới song song, đa vũ trụ các kiểu. Đồng thời, họ cảm thấy hối tiếc vì ngày xưa không học tốt môn Vật Lý, hoặc không đọc thêm vài cuốn sách khoa học viễn tưởng. Nếu vậy, ít nhất bây giờ họ cũng có một số gợi ý để suy nghĩ.
Phó Kỳ Đường ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu đoàn tàu đã nói ngươi chơi có khả năng "kết nối thực tế và hư ảo" thì đó hẳn không phải là giả. Vậy thì đúng là anh đã gọi điện cho Triệu Nhất Nhiên ở thế giới thực, nhưng dòng thời gian của cậu ta hiển nhiên là đã dừng lại ở ngày mà anh bước lên tàu..."
Nói tới đây, Phó Kỳ Đường mỉm cười, bỏ cốc cà phê trong tay xuống và nói: "Tôi thấy cậu ấy chẳng việc gì phải nói dối cả. Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ là sau khi lên tàu, dòng thời gian của anh... Không, của mỗi người chúng ta đều bị tách khỏi dòng thời gian thực."
Lâm Phưởng chán nản nói: "Tức là sao nữa? Tôi không phải học dốt đâu, nhưng mấy người nói theo cách mà người bình thường nghe hiểu có được không?"
Phó Kỳ Đường nhìn hộp đường trên bàn, mỉm cười kiên nhẫn giả thích: "Khoảnh khắc mà bị đoàn tàu chọn thì chúng ta đã trở thành một thực thể tách biệt với dòng thời gian của thế giới thật. Thế này nhé, giả sử chúng ta đều là sô-cô-la, còn thế giới ban đầu là một nhà máy sản xuất. Vậy thì ngày sinh của anh Béo là ngày 17 tháng 5, Tiểu Trần là ngày 24 tháng 6. Nếu không bị tác động thì vị trí của anh Béo ở trên dây chuyền sản xuất sẽ vĩnh viễn ở trước Tiểu Trần. Nhưng tình hình là lại có trộm vào nhà máy. Người này bốc bừa một nắm, thì sẽ bốc viên sô-cô-la sản xuất ngày 24 tháng 6 thả vào túi trước, rồi mới bốc tới những viên sản xuất ngày 17 tháng 5. Lúc này, ngày sản xuất của viên sô-cô-la đang không còn quan trọng nữa, vì nó đã rời khỏi dây chuyền sản xuất, thậm chí là rời khỏi nhà máy. Vị trí và quy trình ban đầu của chúng đều chẳng còn ý nghĩa gì, chúng chỉ là những viên sô-cô-la tồn tại trong túi của tên trộm mà thôi."
Lâm Phưởng nửa hiểu nửa không, hỏi: "Thế sau đó thì sao?"
"Sau đó, tên trộm ôm sô-cô-la bỏ trốn, coi như là gã đi phiêu lưu ha, đống sô-cô-la tất nhiên không tránh khỏi việc bị rơi rớt. Ngoài ra, tên trộm này rất giỏi, về cơ bản được kiểm soát bởi một bộ chương trình. Vậy nên hành động của gã không phải là bất cứ điều gì gã muốn. Khi cuộc phiêu lưu kết thúc, nếu còn chút sô-cô-la nào thì gã sẽ trả lại số sô-cô-la này theo quy trình đã định sẵn. Mọi người nói xem, gã sẽ ném bừa sô-cô-la về hay là sẽ đặt chúng lại vị trí như cũ?"
Tới đây thì đã rất rõ ràng. Nếu người chơi vượt qua được phó bản lần này và về được thế giới thực thì khả năng lớn nhất chính là họ sẽ trở về thời khắc họ biến mất khỏi dòng thời gian gốc, cũng chính là thời điểm mà họ bước lên tàu.
"Nhưng như vậy thì nghĩa là đa vũ trụ đúng không? Đoàn tàu không phải chịu những hạn chế về quy luật thời gian, có thể xuất hiện ở nhiều vũ trụ song song khác nhau cùng một lúc trong khi dòng thời gian trong những không gian này là khác nhau... Vẫn không phải. Tôi với anh Béo chắc chắn là đến từ cùng một thế giới...nhỉ?" Trần Thương quay cuồng trong mơ hồ.
"Đừng nhìn tôi! Tôi còn chưa tốt nghiệp cấp 3 nữa..." Ba Viên liên tục xua tay tỏ vẻ cự tuyệt.
Trần Thương lắc đầu: "Tôi thì nghĩ là không."
Phó Kỳ Đường hắng giọng, sau đó cười nói: "Mấy cái như đa vũ trụ... Chắc không phải trọng điểm đâu."
"Hả?"
"Đơn giản lắm. Nếu đây là điều mà đoàn tàu muốn người chơi nhìn thấu và phá giải thì đã không chọn chúng ta." Phó Kỳ Đường vừa nói vừa nhìn lướt qua cả team.
"Cũng đúng." Miêu Anh gật đầu, sảng khoái đồng tình.
"Tóm lại, bất luận là nền văn minh hay công nghệ thì đoàn tàu đều vượt xa phạm vi nhận thức của chúng ta. Đối với nó, cái chúng ta gọi là thời gian chẳng có ý nghĩa gì, hoặc là chúng ta không thể tưởng tượng ra được cách mà nó hiểu về thời gian. Vậy nên không cần phải thảo luận vấn đề này tiếp đâu. Xong xuôi mọi chuyện là tự khắc sẽ có đáp án."
Cung Tử Quận đột nhiên cất lời như phát biểu tổng kết. Bộ dạng hắn vẫn thờ ơ như thường lệ, như thể những điều này đối với hắn không có ảnh hưởng gì, hắn căn bản không thèm để ý.
Dịch Văn Văn sờ bụng, ánh mắt tràn đầy hy vọng, nói: "Em có một vấn đề! Nếu thực sự có thể quay lại thời điểm mới lên tàu thì..."
"Mơ đi. Trạng thái của em thay đổi hoàn toàn rồi, thận chứ có phải đất đâu." Cung Tử Quận phũ phàng đáp.
Dịch Văn Văn sửng sốt, sau đó buồn bã nói: "Hic... Em cũng đoán là vậy."
Lúc trước, cô bị quỷ trong phó bản Cửa hàng ma lấy mất một quả thận. Vì liên quan đến quy tắc đặc thù của phó bản nên dù trở về tàu rồi nhưng vẫn không được hồi lại. Vốn tưởng rằng có chút hy vọng, ai ngờ lại là vọng tưởng.
"Thôi được rồi, bàn chuyện trước mắt đi đã."
Tống Dục thở hắt ra, vỗ tay thu hút lại sự chú ý của mọi người khiến Tống Minh Không ngồi trên vai anh ta bị giật mình, cau mày bất mãn.
Tống Dục vội vàng an ủi nó, sau đó nói: "Giờ chúng ta phải làm gì?"
Lâm Phưởng nhìn mọi người, hơi bối rối nói: "Tìm "điểm giao"? Chắc là đoàn tàu sẽ không vô cớ để chúng ta xuất hiện ở quán cà phê này. Vậy nên tôi đoán "điểm giao" hẳn là sẽ ở quanh đây. Nhưng chúng ta vừa không viết nó là cái gì, vừa không thể có liên hệ quá mật thiết với những người ở đây, thế thì tìm kiểu gì?"
Nghe anh ta nói, vẻ mặt của Miêu Anh lập tức thay đổi.
Tuy nhiên, cô đang định nói gì đó thì Ba Viên đã cướp lời: "Ầy, này đơn giản mà. Anh hỏi tôi đi, tôi biết nè."
Lời vừa dứt, trừ Cung Tử Quận, Phó Kỳ Đường và Miêu Anh ra thì ánh mắt những người khác đều hướng về anh ta.
"Wow! Tên Béo chết tiệt! Anh thông minh thế từ bao giờ vậy? Mau nói mau!" Dịch Văn Văn cười thúc giục anh ta.
"Hê hê... Chính là người đang ngồi chơi game kia!" Ba Viên cười tinh quái rồi chỉ vào chiếc bàn ở trong góc quán.
Dịch Văn Văn lập tức nhìn anh ta với vẻ mặt "đùa nhau à?".
Trần Thương nhìn chằm chằm người đàn ông kia vài giây, càng thêm khó hiểu mà hỏi: "Anh Béo, anh nói thật đấy à? Trông người đó rất là bình thường luôn ấy."
"Đương nhiên. Cậu không tin thì hỏi anh Sói, anh Tiểu Phó với chị Miêu Anh xem tôi nói có đúng không."
Ánh mắt của mọi người lại chuyển hướng về phía ba người kia. Cái gật đầu của Phó Kỳ Đường khiến Ba Viên hếch mặt lên trời kiêu ngạo.
Miêu Anh nói: "Trước khi mấy người trở về, có một cậu bé đã chui ra từ dưới gầm bàn mà bốn chúng tôi không hề nhận ra..."
Miêu Anh kể qua lại chuyện trước đó rồi nói với mọi người: "Chính là như vậy đó."
"Đúng là lạ thật."
Tống Dục quay đầu nói gì đó bên tai Tống Minh Không. Nó chớp mắt, sau đó lắc đầu. Chiếc nơ trên đầu nó lắc lư, cứ như một con bướm sắp bay.
"Anh ta không phải quỷ." Tống Dục nói.
"Thế thì là một NPC bình thường rồi. Chúng ta bắt anh ta lại à? Sau đó thì sao? Nghiêm hình tra hỏi?" Lâm Phưởng do dự hỏi.
"Nếu cần." Lý Lan lên tiếng.
Thấy vẻ mặt của cả team thì lập tức bổ sung: "Tiền đề là nếu cậu ta thực sự biết điều gì đó."
Tuy nhiên, đúng lúc này, người đàn ông đang chơi game kia đột nhiên tức giận cất điện thoại đi, khẽ chửi rủa gì đó rồi sốt ruột nhìn xung quanh, cầm chiếc cốc trên bàn lên, uống ngụm cà phê cuối cùng và đứng dậy.
"Anh ta sắp đi rồi. Tôi qua cản anh ta lại." Tống Dục nói rồi đứng lên.
Những người khác cũng đứng lên theo.
Dịch Văn Văn lo lắng thấp thỏm nói nhỏ với Tống Dục: "Anh Tiểu Dục! Chờ đã! Anh định cứ vậy qua bắt anh ta sao?"
"Chậm trễ nữa thì không kịp mất."
Tống Dục vừa nói vừa bước nhanh về phía người đàn ông kia. Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường liếc nhìn nhau, đều không nói gì nhưng lại vô cùng ăn ý mà đi về hai hướng khác nhau rồi cùng chậm lại vài bước, đi theo sau Tống Dục. Bọn họ tới càng lúc càng gần.
"Chào anh..."
Khi Tống Dục vừa đuổi kịp và vỗ vai người đàn ông đó, cơ thể anh ta nhập nhòe như bị chập điện, sau đó biến mất trước tầm mắt của tất cả mọi người.
Miêu Anh sửng sốt: "Chuyện gì..."
Cô còn chưa nói hết câu thì phát hiện ra Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận đang ở hai phía, sẵn sàng hỗ trợ Tống Dục bất cứ lúc nào cũng biến mất theo, ngay lúc cô quay sang nhìn Tống Dục.
Giọng nói vô cùng bối rối nhưng vẫn đang cố gắng kìm lại của Lâm Phưởng vang lên: "Chuyện gì vậy? Người đàn ông kia biến mất rồi. Sao họ biến mất hết rồi vậy?"