Lúc kiểm tra nhà, Lâm Phương lấy hết bùa trong không gian ý thức ra, tổng cộng ba mươi tờ. Trước khi xuất phát, anh ta đã tiêu sạch toàn bộ điểm sinh tồn của bản thân. Đa số được đổi lấy năng lượng nạp vào RPG để đảm bảo đủ hỏa lực, một số được đổi lấy đạo cụ tự vệ, cuối cùng chỉ còn lại một ít nên anh ta đã đổi tất cả lấy các loại bùa khác nhau. Có rất nhiều loại bùa, bao gồm bùa cảnh báo, tấn công một lần và loại tạo ra rắn lửa từ không khí để trì hoãn hành động của quỷ. Lâm Phưởng lật qua lật lại mấy lá bùa, lúc này mới cảm thấy nỗi khó chịu trong lòng được xoa dịu đổi chút. Anh ta cứ thế vừa đi vừa dán, rất là hào phóng.
Lâm Phưởng dán một lá bùa lên tường tivi, đang định quay đi ngó nghiêng vào căn phòng đang hé cửa ở phía đối diện thì thoáng nhìn thấy một khung ảnh trong góc khuất. Nó được đặt úp sấp trên một chiếc tủ gần đó. Lâm Phưởng tò mò cầm lên xem, lại sững sờ như bị sét đánh. Trong khung ảnh là một bức ảnh cưới. Người đàn ông có vẻ ngoài mọt sách điềm tĩnh và dịu dàng, còn người phụ nữ với mái tóc ngắn và đôi mắt hạnh, cùng lúm đồng tiền nông xuất hiện trên má thì ngọt ngào vẫy tay trước ống kính. Đó là Thời Duyệt.
Thời Duyệt đang nói dối! Đây căn bản không phải khung cảnh ở trong ảo cảnh. Đây là nhà của cô ấy!
Lúc này, cảm giác không khó chịu trong lòng dâng lên như suối, rất nhiều hình ảnh đồng thời hiện lên trong đầu Lâm Phưởng. Chẳng trách ngay từ đầu Thời Duyệt đã tỏ ra vô cùng sợ hãi. Cô ấy biết rất rõ cách bố trí bên trong tòa nhà chung cư này. Cô ấy lên thẳng tầng tám mà không cần cân nhắc đến những khả năng khác. Cô ấy thậm chí còn có chìa khóa vào nhà và biết vị trí của tủ giày giày. Vì đây là nhà của cô ấy!
Nhưng tại sao? Và cả nữ quỷ kia nữa... Chờ chút!
Lâm Phưởng bỗng nhớ đến nữ quỷ kia vài lần mấp máy môi, phát ra những từ đơn giản. Khi ấy anh ta cảm thấy khẩu hình đó rất quen, chỉ là nhất thời không liên tưởng ra được. Thời Duyệt nói là "lại đây", nhưng thực ra từ mà nữ quỷ nói là "Thời Duyệt". Nó đang gọi tên Thời Duyệt! Nó biết Thời Duyệt. Mà theo như biểu hiện thì chắc chắn là Thời Duyệt cũng có quen biết nó. Cô ấy nói là chia nhau ra kiểm tra, chỉ e là để tách nhau ra, tự mình giải quyết nữ quỷ kia. Đờ mờ logic kiểu gì vậy không biết? Đây rốt cuộc là tình huống quái quỷ gì vậy?
Lòng Lâm Phưởng loạn như cào cào. Anh ta biết, hiện tại lựa chọn tốt nhất là ra khỏi đây, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm. Thế nhưng còn Thời Duyệt? Cô ấy có tâm tư riêng, ngay từ đầu đã không hề hợp tác, nhưng cứ thế bỏ mặc cô ấy lại liệu có đúng không? Lâm Phưởng không đề cao, cũng không xem nhẹ bản thân mà xét từ quan điểm thực tế nhất, cố gắng suy nghĩ một cách bình tĩnh và khách quan. Đoàn tàu đã sắp xếp cho hai người cùng vào phân đoạn cốt truyện này có nghĩa là hai người cần phải hợp tác. Một khi anh ta chọn bỏ đi, Thời Duyệt rất có thể sẽ chết và có khả năng về sau anh ta không thể sống sót nếu chỉ còn lại một mình. Nhưng nếu bây giờ anh ta không đi thì có lẽ đến hai chữ "về sau" cũng không còn.
Đúng lúc này, trên tầng, tiếng đồ đạc rơi vỡ vang lên, tiếp đó là tiếng la hét vừa giận dữ, vừa sợ hãi của Thời Duyệt.
"Cút đi!" Giọng nói đầy tuyệt vọng vang lên, giống như tiếng kêu của một con thú sắp chết.
Đáp lại cô là tiếng đổ vỡ.
Nếu mà đều có thể sẽ chết thì cứ đờ mờ nó đi! Nghĩ tới lời hứa cách đây không lâu, Lâm Phưởng nghiến răng nghiến lợi, không chần chừ nữa mà lao lên tầng.
Vài phút trước, Thời Duyệt bước lên tầng hai, cắn môi đứng trước cửa phòng ngủ chính, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Chỉ mới bước lên cầu thang, cô đã tưởng tượng ra vô số kịch bản phía sau cánh cửa. Đồng thời, cô càng quyết tâm phải giết chết và tiêu diệt người phụ nữ cùng với khuôn mặt đó bằng chính đôi tay của mình.
Julia! Cô ta thế mà dám tìm tới tận nhà của mình. Có phải cứ mỗi khi mình không ở nhà là cô ta lại tới đây tìm chồng mình như hôm nay không?
Ý nghĩ về việc một người phụ nữ khác bước chân vào vào ngôi nhà này mà cô không hề hay biết, chiếm hữu người đàn ông của mình và tận hưởng mọi thứ như chủ nhân của căn nhà khiến Thời Duyệt cảm thấy tức điên.
Sao cô ta dám!
Giết! Mình phải giết cô ta!
Thời Duyệt cắn chặt môi, mặt đỏ bừng vì tức giận. Cho đến khi móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô mới chợt bừng tỉnh. Không... Chờ đã... Cũng có thể mọi thứ chỉ là giả. Cô nhớ là... Cô nhớ là mình không hề có chứng cứ chứng minh chồng ngoại tình, chỉ có một chút nghi ngờ. Cô nhớ lúc đó mình đã nhận được điện thoại từ bảo vệ của chung cư, rằng người phụ nữ từng đến nhà mình lại tới nữa. Cô nghe vậy vội vàng trở về nên mới lên nhầm tàu và đến với thế giới kinh dị vô tận này. Vậy nên mọi chuyện có thể không phải như vậy, tất cả là do đoàn tàu lợi dụng những sơ hở và nỗi sợ hãi trong lòng cô để dựng nên kịch bản này. Và khi cô bước vào căn phòng trước mặt thì thứ đang chờ đợi cô chính là con đường dẫn tới cái chết.
Là thật? Hay giả? Tồn tại? Hay không?
Thời Duyệt lại rơi vào trạng thái bối rối, cảm giác như phát điên vì bị tra tấn bởi nghịch lý này. Cô đau đớn ôm đầu muốn hét lên nhưng cổ họng như bị một cục bông ngâm trong nước chặn lại. Mọi tiếng gào sôi sục đều bị khóa chặt, không một âm thanh nào có thể thoát ra. Cô sắp không thở nổi nữa rồi.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu cô: "Vào đi. Julia chính là nguyên nhân của mọi chuyện. Chỉ cần giết cô ta đi là được. Đúng không?"
Thời Duyệt bắt đầu rơi vào hoảng loạn. Đúng thế. Chỉ cần giết Julia đi là được, tất cả rồi sẽ kết thúc, bất kể là hiện thực, hay là ảo cảnh. Huống hồ, Thời Duyệt cười khổ, lẽ nào hiện giờ cô còn không phân biệt được hiện thực và ảo cảnh sao? Cô đã lạc lối từ lâu, cũng đã sớm không còn bận tâm nữa rồi.
Như biết được cô đang nghĩ gì, một cơn gió từ dưới đất chợt thổi tới. Một tiếng "két" vang lên, cánh cửa phòng ngủ nặng nề mở ra. Con chuột đồ chơi bằng cao su treo trên tay nắm cửa lắc lư, bất ngờ rơi xuống, lăn sang một bên rồi rơi xuống cầu thang.
Thời Duyệt nhìn chiếc giường lớn thuộc về cô qua khe cửa. Trên giường vô cùng bừa bộn, hai chiếc chăn bông cuộn lại, ở giữa có một người đang nằm co ro.
"Chồng...?" Giọng Thời Duyệt run run.
Chiếc chăn cuộn tròn bỗng nhiên chuyển động, một cái đầu thò ra ngoài.
"Duyệt Duyệt? Sao em lại về giờ này?" Người đàn ông lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Anh ta vươn tay ra như muốn ôm Thời Duyệt nhưng vừa giơ lên thì đã hạ xuống.
Anh ta nói: "Em đi công tác cơ mà? Về đột ngột thế này, có phải là phải chịu ấm ức gì không?"
Thời Duyệt đứng bất động. Chỉ chớp mắt, nước mắt đã rơi xuống.
Người đàn ông thấy vậy thì cuống cuồng an ủi: "Sao em lại khóc? Không khóc. Không khóc nhé. Công việc vất vả thì thôi không làm nữa, về nhà nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Anh kiếm tiền nuôi em. Ngoan nào..."
Thân thể dưới chăn lại cử động nhưng lập tức dừng lại.
"Chồng, anh ở nhà một mình à?" Thời Duyệt dùng giọng mũi nói chuyện.
"Gì cơ?" Người đàn ông lộ ra vẻ bối rối.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi mới hiểu ra, dở khóc dở cười, nói: "Chờ đã... Đừng nói là em nghi ngờ anh lén lút sau lưng em đấy nhé? Bé ngốc à... Em toàn nghĩ cái gì vậy?"
Thời Duyệt vẫn khóc, liếc nhìn chiếc giường bừa bộn.
Người đàn ông nằm trên giường trùm kín chăn, chỉ để lộ đầu ra ngoài đành phải nói: "Thôi được rồi, anh nói. Hôm qua lúc về đến cổng chung cư thì không may bị ngã, bị thương ở lưng với eo, chỉ hơi cử động thôi cũng thấy đau. Bác sĩ bảo là nên hạn chế hoạt động, tốt nhất là cứ chỉ nằm vậy thôi."
"Sao lại thế? Có nghiêm trọng không?"
Thời Duyệt bỗng trở nên lo lắng. Cô bất giác tiến lại gần hai bước, đưa tay định vén chăn lên.
"Đừng! Bị thương không nặng lắm như trông chẳng đẹp gì cả, còn hơi ghê rợn nữa. Anh sợ em nhìn sẽ thấy khó chịu."
Người đàn ông cuống quýt ngăn Thời Duyệt lại, vẻ mặt hơi gượng gạo.
Thời Duyệt nói: "Em không sao hết. Nhớ rồi năm 3 anh đi lấy nước giúp em, không ngờ ấm nước bị nổ. Ngày hè nóng nực, nguyên nửa ấm nước sôi đổ vào chân anh, phồng rộp cả lên. Hồi đó, em vẫn luôn là người chăm sóc cho anh mà."
"Ừ. Hồi đó đến cả bản thân anh nhìn vào còn thấy ghê nữa. Bé yêu của anh đúng là giỏi!"
Người đàn ông mỉm cười dịu dàng, ký ức hiện lên trong mắt.
"Thế nên cho em xem nào, không thì em không yên tâm được."
Vẻ mặt của người kia vẫn hơi gượng gạo, do dự nói: "Thôi. Trông xấu lắm, thật đấy."
"Không sao hết. Anh biết là em chẳng ngại mấy cái này mà. Đúng không?"
"Thôi, đừng xem mà."
"Cho em nhìn chút đi. Trừ việc dưới chăn còn có người khác nữa thì chẳng có gì mà em không chịu nổi cả."
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới hơi tủi thân, nói: "Thực sự chỉ có một mình anh. Anh phải nói bao nhiêu lần nữa thì em mới tin đây? Anh chỉ sợ vết thương xấu xí, dọa em sợ thôi."
"Không đâu. Em nhìn một chút thôi, xác nhận xem vết thương của anh có nghiêm trọng lắm không. Yên tâm."
Thời Duyệt nắm một góc chăn. Cô vừa như chị gái, lại vừa như mẹ hiền, dỗ dành người kia. Cô vừa nói vừa kéo chăn ra. Người đàn ông hơi nghiêng đầu, mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Anh ta nhìn Thời Duyệt, nói: "Sao thế, trông ghê lắm đúng không? Anh đã bảo em đừng nhìn mà."
Thời Duyệt đột nhiên lùi lại, hai chân run rẩy, ngã phịch xuống đất.
Người nằm dưới chăn quả thực chỉ có một, chính là người phụ nữ quấn vải đen, bụng phình to. Người phụ nữ đó đang nằm ngửa, lúc trước cô ta xoay đầu một trăm tám mươi độ nên hiện giờ nó đang hướng xuống dưới. Trong khi đó, đầu của người đàn ông thì như thể "mọc" ra từ bụng của cô ta, nhô lên một cách kỳ lạ, tựa như một quả dưa hấu chín sớm.
Quái vật! Thời Duyệt run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Cô phát hiện hai mắt mình như đã bị khóa chặt, không cách nào rời tầm nhìn ra khỏi cái đầu kia.
"Ôi... Ghê lắm đúng không? Đã bảo em đừng xem rồi mà em cứ cố chấp, nhất quyết không chịu."
Tên đàn ông kia nửa buồn nửa tủi thở dài, sau đó bất đắc dĩ quay cái cổ không tồn tại của mình, đau khổ nói: "Anh cũng chẳng hiểu sao nữa. Anh chỉ ngủ cùng với cô ta một đêm thôi, lúc tỉnh dậy đã thành ra như vậy rồi. Em yêu, em không chê anh đâu, đúng không? Em vẫn yêu anh mà, đúng không? Em yêu, em nói gì đi chứ? Em vẫn sẽ chăm sóc anh như trước, không rời xa anh đâu, đúng không? Sao em không nói gì? Em hối hận rồi à?"
"Rắc rắc" vài tiếng, đầu người phụ nữ lại quay trở về vị trí ban đầu. Cô ta nụ cười, dịu dàng vuốt ve cái đầu mọc ra từ bụng mình, vuốt từ đỉnh đầu ra phía sau tai, hết lần này đến lần khác. Điều này đã khiến Thời Duyệt nhớ ra vừa nãy lúc ở dưới lầu, cô ta cũng từng làm như vậy. Lúc đó cô còn tưởng rằng cô ta có thai, nhưng không ngờ...
"Anh ấy nói muốn ở bên tôi, có thế nào cũng không chia lìa. Tôi biết anh ta lừa tôi nên tôi đã nghĩ ra một cách..."
Nữ quỷ cười khúc khích, quyến rũ đến lạ thường.
Cô ta nói: "Tôi ăn thịt anh ta rồi. Nuốt nguyên cả cái đầu tương đối khó khăn, nhưng tôi đã cố gắng làm tốt, hơn nữa còn không hề làm tổn hại tới gương mặt của anh ta, vẫn vô cùng đẹp trai. Tay chân thì không cần. Có tay có chân thì chắc chắn sẽ rời xa tôi. Tôi rất thích tim. Mỗi lần nằm trong vòng tay của anh ta, tôi đều có thể nghe thấy tiếng tim đập, khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm. Thận nữa. Hihi... Đàn ông thì sao mà không có thận được. Cô nói xem, có đúng không?"
Một cảm giác buồn nôn dâng lên, Thời Duyệt không thể chịu đựng được nữa và nôn mửa dữ dội. Do không ăn gì mà chỉ uống nửa cốc cà phê, chất lỏng chua và đắng trào ngược từ thực quản và nhanh chóng ào ra ngoài. Thế nhưng, cảm giác buồn nôn vẫn không hề thuyên giảm mà còn mãnh liệt hơn, khiến cô chỉ tiếc rằng mình không thể nôn hết ruột gan ra ngoài. Quá kinh tởm. Sao có thể như vậy chứ?
Nước mắt rơi như mưa nhưng Thời Duyệt lại không hề nhận ra rằng mình đang khóc. Cô chỉ cảm thấy thất vọng, nỗi thất vọng tột cùng, vô tận.
"Em yêu! Em nôn rồi. Em thấy anh ghê tởm sao?"
Tên đàn ông như bị Thời Duyệt làm tổn thương. Gã từ từ nhắm mắt lại.
Im lặng hai giây, gã mở trừng mắt, sau đó gào quát: "Em chê anh! Em bảo em không sợ cơ mà? Em nói dối! Đồ lừa đảo!"
"Duyệt Duyệt nói dối thì có sao? anh cũng nói dối em như vậy còn gì."
Nữ quỷ vung vẩy tứ chi, chậm rãi nhổm dậy. Sau đó, cô ta bò dọc xuống cuối giường như một con nhện đến trước mặt Thời Duyệt. Thời Duyệt thở mạnh, mơ hồ nhận được một đôi bàn tay mềm mại đang nhẹ nhàng vuốt ve cổ mình.
"Nói dối hay không không quan trọng. Em đã nói rồi, em thích anh, thích cả Duyệt Duyệt, hai người còn là vợ chồng nữa. Nếu đã như vậy, ba người chúng ta hãy cùng hạnh phúc bên nhau thôi."
"Cút đi!"
Thời Duyệt dùng hết sức lực, cuối cùng mới ép được âm thanh ra khỏi cổ họng. Lúc này cô biết mình chết chắc, nhưng cô không còn sợ hãi nữa mà chỉ tức giận, cho dù có chết cô cũng sẽ kéo con quỷ này theo. Thay vì lùi lại, cô lại tiến lên, trong nháy mắt, một chùm ánh sáng trắng như tuyết tỏa ra từ tay cô. Đây là vũ khí của Thời Duyệt, một chiếc đèn pin có tác dụng thanh tẩy. Với sức nóng đáng kinh ngạc, chùm tia bắn thẳng về phía đầu trên bụng của nữ quỷ.
Đầu của tên đàn ông dường như nhận ra điều đó. Gã cố gắng né tránh, gào thét, chửi rủa. Nữ quỷ hít mạnh một hơi gần như là ngay cùng lúc đó. Sau tiếng da thịt bị xé rách, bụng của nó liền nứt ra một đường, cái đầu người đàn ông lập tức thu lại vào bên trong. Nhưng cho dù vậy, trước khi da thịt khép lại, tia sáng trắng như tuyết vẫn quét qua một bên má của gã. Chỗ bị tia sáng quét trúng nhanh chóng chuyển sang màu đen và rơi rớt, phát ra những tiếng xèo xèo nhỏ, mùi hôi thối đột nhiên tràn ngập không khí.
"A!"
Tiếng gào la đau đớn của tên đàn ông phát ra từ bụng nữ quỷ. Qua một lớp thịt bụng, âm thanh trở nên loáng thoáng nhưng nỗi căm ghét lại vẫn rất rõ ràng.
"Mày thế mà lại định giết tao! Thời Duyệt! Con khốn!"
Bụng của nữ quỷ tiếp tục phình ra, có vẻ đầu của tên đàn ông kia đang lăn lộn chửi rủa bên trong. Nữ quỷ tặc lưỡi, không thèm để ý đến đến gã. Ả ấn thân trên xuống sát mặt đất, mặt ngẩng lên cao, liên tục bò qua, trườn lại xung quanh Thời Duyệt với ý đồ tìm cơ hội tiến lại gần.
Tốc độ của nó vô cùng nhanh, việc sử dụng kết hợp các chi khiến nó cực kỳ linh hoạt. Thời Duyệt chỉ có thể ẩn nấp một cách cực kỳ xấu hổ và vẫy đèn pin một cách tuyệt vọng, sử dụng hiệu ứng thanh tẩy của tia sáng để xua đuổi nữ quỷ. Đột nhiên, nữ quỷ lao vút về phía Thời Duyệt. Cô lập tức né tránh, chĩa đèn pin về phía nữ quỷ. Ánh sáng tỏa ra chói lóa nhưng nữ quỷ nhanh nhẹn tránh được. Phòng ngủ không rộng nên thoáng một cái, nó đã nép sát được vào chân tường. Lúc sắp va vào tường, nó khẽ rùng mình rồi đột nhiên biến mất khỏi nơi đó.
Đi đâu mất rồi? Thời Duyệt bỗng hoang mang. Tuy nhiên, sự hoang mang này chỉ kéo dài trong giây lát. Cô đột nhiên phản ứng và giật lùi lại. Nhưng đã quá muộn, một viên đạn thịt méo mó bay thẳng từ trần nhà xuống vai Thời Duyệt. Đó là một quả tim đã bị rút gần như khô máu. Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây, rất nhiều máu thịt rơi vào người Thời Duyệt và nổ tung. Lúc lao về phía sau, khắp đầu và mặt cô đều là máu. Cánh cửa vỡ tan, Thời Duyệt bay ra ngoài, rơi uỳnh xuống đất, đèn pin cũng bay đi. Cô cố vùng vẫy nhưng nhận ra dù thế nào mình cũng không thể đứng dậy được.
Chết chắc rồi... Nhưng có một câu mà cô vẫn chưa nói. Cô phải nói, để bù đắp cho những sai lầm mà mình đã mắc phải kể từ khi bước vào cốt truyện này.
"Ôi... Sao cứ phải vậy chứ?"
Nữ quỷ bò trên trần nhà đuổi theo. Nó vừa nói vừa men tường bò xuống, chậm rãi đến gần Thời Duyệt.
"Tôi có bắt mấy người phải làm gì đâu. Tôi chỉ mong rằng ba chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau thôi mà."
Hai cánh tay mềm mại mảnh khảnh lần nữa vòng qua cổ Thời Duyệt. Nữ quỷ tiến lại gần như đối mặt với Thời Duyệt, dùng giọng điệu thân mật nói chuyện với cô.
"Cô biết không, tôi thích nhất cánh tay của cô, bởi vì chúng có đường nét rất đẹp, không một khuyết điểm, hoàn toàn phù hợp với tôi. Thêm nữa, nếu cô không chịu ở bên tôi, không muốn nhìn thấy tôi thì tôi sẽ không ăn đầu cô nữa. Nhé?"
Thời Duyệt hé môi, nắm lấy cơ hội cuối cùng.
"Lâm Phưởng..."
Cơn đau dữ dội ập đến, tầm nhìn đột ngột nâng lên đến một điểm rồi nhanh chóng hạ xuống. Trần nhà, tường, tay vịn cầu thang rồi bất chợt, Thời Duyệt rơi vào vòng tay ai đó.
Lâm Phưởng kinh ngạc nhìn cái đầu từ trên trời rơi xuống. Trên khuôn mặt đầy máu đen, tóc rối bù, chỉ có đôi mắt là bình tĩnh như thể nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng được giải thoát.