20 giờ 32 phút, trong lúc nhóm nhạc tầng hầm tên Ares's Fire vẫn đang nhiệt tình biểu diễn, Lâm Phưởng và Miêu Anh đồng thời dịch chuyển trở lại. Ngay khi cả hai đứng vững và hồi phục sau cơn chóng mặt ngắn ngủi, họ đã đồng thanh lên tiếng.
"Tôi còn sống?"
"Thời Duyệt mất rồi."
Âm nhạc xung quanh rõ ràng là vô cùng lớn, giọng nói của hai người cũng rất khó để nghe rõ, nhưng bầu không khí lúc này vẫn đông đặc lại. Những người chơi khác vốn đang tản ra xung quanh để tìm kiếm người đàn ông khả nghi cùng với "giao điểm" đúng lúc tụ về lại, nghe thấy lời Miêu Anh và Lâm Phưởng thì vô cùng bất ngờ.
"Anh chị nói gì cơ?"
Vài giây sau, Dịch Văn Văn mỉm cười miễn cưỡng. Cô nhìn hai người, cuối cùng có chút khó tin nhìn Lâm Phương.
"Sao chị Duyệt Duyệt có thể... Chắc là chị ấy về muộn hơn chút thôi. Đúng thế! Tô Úy cũng chưa trở lại. Nói không chừng lát nữa hai người họ..."
Cô còn chưa nói xong, Tô Úy đột nhiên bước ra từ phía sau đội ngũ.
Cậu ta nhìn vẻ mặt hơi khó chịu của Dịch Văn Văn, sau đó dang hai tay nói: "Tôi ở đây."
Dịch Văn Văn há hốc miệng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại thôi. Cung Tử Quận thản nhiên liếc nhìn Tô Úy, nhưng cũng không nói gì.
"Không cần nghĩ đến những khả năng khác đâu. Thời Duyệt chết rồi, chết trên tay tôi."
Lâm Phưởng cười khổ, cúi đầu nhìn đôi tay trống không của mình. Đôi bàn tay sạch sẽ, như chưa từng dính một vết máu nào.
"Chúng tôi vào cùng một "cốt truyện". Giây trước cô ấy còn bảo tôi hãy chạy mau, giây sau thì đầu của cô ấy đã rơi vào lòng tôi. Tôi vốn định đưa cô ấy đi cùng, nhưng... Lạ thật, hình như tôi luôn gặp phải chuyện như thế này."
Nhìn thấy vẻ mặt cô đơn và nụ cười miễn cưỡng của Lâm Phưởng, Phó Kỳ Đường im lặng vỗ vai anh ta, không khỏi mỉm cười cay đắng.
Lâm Phưởng quả thực là quá không may mắn. Tuy ai trong số những người đứng ở đây cũng đều đã bước qua sinh tử nhưng đại đa số nghiêm khắc tuân thủ quy luật sinh tồn trên tàu, không quá thân thiết với bất kỳ ai. Vì vậy, người chết đều chỉ là người quen bình thường, hầu hết các vết thương đều chỉ là vết thương trên cơ thể. Chỉ có Lâm Phưởng thực sự đã liên tục mất đi những người bạn thân thiết.
Phó Kỳ Đường khó mà hình dung ra được loại tâm trạng này, càng không thể nói ra lời an ủi. Vậy nên, anh chỉ có thể vỗ vai Lâm Phưởng.
"Yên tâm, tôi không sao."
Lâm Phưởng hít thở sâu, cố gắng ổn định cảm xúc. Không ai nói gì thêm, mọi người im lặng tiêu hóa nỗi buồn.
Một lúc sau, Phó Kỳ Đường lên tiếng: "Nếu mọi người đều đã trở lại thì chỗ này cũng chẳng còn giá trị gì nữa rồi. Đến địa điểm tiếp theo thôi, có gì vừa đi vừa nói."
Tống Dục gật đầu đồng ý, nhìn ba người vừa trở lại. Miêu Anh chỉ nhớ được nơi duy nhất mà mình thấy trước khi hôn mê vì ngạt thở: điện thiền. Lâm Phưởng nghĩ đến biển chỉ dẫn trước tòa chung cư nhà Thời Duyệt. Chỉ có Tô Úy là hơi căng thẳng, tuy rằng cố gắng không để lộ mình khác thường nhưng vẫn thoáng hơi lo lắng cùng với chờ mong.
"Chắc là gần đường Cầu Quan Âm quận Tây Thành. Nhưng mà địa chỉ cụ thể thì tôi không rõ." Lâm Phưởng nói.
"Số 49B." Miêu Anh bổ sung.
Số 49B, đường Cầu Quan Âm, quận Tây Thành, thành phố Cửu Tuyền. Đây quả thực là nơi xảy ra vụ việc trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị khác của Kinh Hồng Tuyết. Điều khiến Tô Úy hơi bất an là tất cả những địa điểm được đề cập trong tiểu thuyết của Kinh Hồng Tuyết dường như đều dựa trên thực tế, bởi vì buổi ký tặng sách thứ hai của anh ta cũng được tổ chức gần đó. Có lẽ đây cũng là một cách thể hiện của cái gọi là "thế giới ảo ảo thực thực", Tô Úy ngẫm nghĩ. Dù thế nào đi nữa, nh Hồng Tuyết chắc chắn là điểm mấu chốt của phó bản này. Khi đó chỉ cần tìm cách hướng trọng tâm vào anh ta là được.
Tô Úy thở phào, sau đó thản nhiên nói: "Tôi cũng thấy địa chỉ này. Nếu tôi nhớ không lầm thì ở đó hẳn là một cái siêu thị."
Phó Kỳ Đường nghe xong thì sững sờ.
"Ý cậu "điểm giao" tiếp theo sẽ xuất hiện ở trong siêu thị?"
"Đúng. Có vấn đề gì à?" Tô Úy nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Dựa theo kinh nghiệm vòng đầu tiên, địa chỉ và địa điểm tương ứng mà người chơi thấy được trong phân đoạn cốt truyện không hề khớp với địa điểm tại thế giới mà họ hiện đang ở. Ví dụ cùng là số 101 đường Phong Thụ Lâm, cốt truyện Tống Dục xuyên vào là một tiệm mát-xa đèn mờ, nơi Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận xuyên vào là một quán bar. Trong khi ở đây, địa chỉ đó lại là một khu phức hợp. Vì thế, số 49B, đường Cầu Quan Âm mà Miêu Anh biết là một gian điện thờ, nơi Lâm Phưởng nhìn thấy là một căn chung cư. Những điều này đều rất bình thường, bởi vì đây là những gì họ đã thấy trong "phân đoạn cốt truyện" của riêng mình và bọn họ hoàn toàn không biết được địa chỉ này ở thế giới này là nơi nào. Thế nhưng Tô Úy lại khá chắc chắn rằng đó là một siêu thị, một siêu thị tồn tại trong thế giới phó bản này chứ không phải trong phân đoạn cốt truyện. Sao cậu ta biết được?
Phó Kỳ Đường nhất thời có một vài suy nghĩ. Anh nhìn Tô Úy rồi lắc đầu, nói: "Không. Đi thôi."
Sau khi rời khỏi khu vực khán giả, mọi người đi lên trên. Khi họ bước ra lần nữa, ngoài trời đã sáng rõ. Nhưng rõ ràng họ vừa mới xuống dưới chỉ một tiếng đồng hồ, lúc ấy là buổi tối mà.
Sau một lúc bối rối, Lý Lan chỉ vào đồng hồ điện tử ở hiệu sách đối diện, vẻ mặt kỳ lạ nói: "Sáng hôm sau đã chín giờ rưỡi rồi... Chúng ta đã du hành xuyên thời gian."
Ba Viên kinh ngạc, nói: "Hay quá! Từ tầng hầm đi lên mà cũng xuyên thời gian luôn? Einstein cũng phải thốt lên là người trong ngành!"
Sau đó, anh ta ngẩn người giây lát rồi quay lại hỏi Trần Thương: "Ấy? Nhà khoa học nói về thuyết du hành thời gian có phải Einstein không?"
"Kỳ thực du hành thời gian là một khái niệm rất..." Trần Thương đáp được một nửa, dở khóc dở cười nói: "Nhưng mà chuyện này quan trọng à?"
Ba Viên cười hì hì. Anh ta cũng chỉ tiện miệng thì nói ra thôi.
"Thế tôi trở lại tầng hầm xem bọn họ có còn đang diễn không nhé. Nếu vẫn còn thì..." Anh ta vừa nói vừa quay lại định đi.
Thế nhưng Cung Tử Quận đã thản nhiên nói: " Không cần đâu. Phó bản này được hình thành bởi sự đan xen giữa hiện thực và ảo ảnh. Cho nên việc khám phá những thứ này vô nghĩa, chúng ta chỉ cần hoàn thành công việc thôi."
Giọng điệu của hắn vẫn là kiểu lười biếng, không có hứng thú với bất cứ điều gì như cũ.
*
Sau đó, mọi người vội vã đi tiếp. May mắn thay, đường Cầu Quan Âm cách chỗ họ không xa, chỉ mất mười phút đi bộ. Trên đường đi, Miêu Anh kể ngắn gọn lại những gì cô đã trải qua. Tuy nhiên, cô vừa kể xong thì những người chơi khác, bao gồm cả Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường, đều ít nhiều tỏ ra nghi ngờ.
"Nói vậy nghĩa là vừa dịch chuyển đến là cô đã sắp chết, thậm chí đến lúc trước khi hôn mê ngất đi thì quỷ đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối. Nhưng đến khi cô tỉnh lại thì quỷ đã biến mất một cách vô cùng khó hiểu, rồi cô trở lại đây luôn." Tống Dục tổng kết lại.
Anh ta đẩy gọng kính bị trượt xuống lên, hỏi Miêu Anh: "Kỳ lạ đúng không?"
Miêu Anh gật đầu, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi.
""Phân đoạn cốt truyện" khác với ảo cảnh mà chúng ta trải qua lúc đầu ở điểm trong "phân đoạn cốt truyện", quỷ là loại thường thấy, mục tiêu chỉ có một là giết chết người chơi. Và nếu người chơi muốn thoát thân thì hiện tại có hai cách, một là giết chết quỷ." Nói tới đây, Phó Kỳ Đường ngừng lại. Anh nhìn Lâm Phưởng như biểu thị ví dụ rồi nói tiếp: "Hoặc là thoát ra khỏi "phạm vi hoạt động" của quỷ."
Lâm Phưởng nói: "Đúng vậy. Khi tôi nhảy ra khỏi tòa chung cư thì con quỷ cũng không đuổi theo nữa mà quay về bám sát từng tầng một, nhìn tôi qua cửa sổ."
"Từng tầng một?" Dịch Văn Văn nghĩ tới cảnh đó, không khỏi sợ hãi.
"Ừ. Từng tầng một. Nó bò bằng bốn chân trên cửa sổ và nhìn ra ngoài, hệt như một con nhện. "
"Thật quá đáng sợ..." Lý Lan hoảng sợ lẩm bẩm.
Phó Kỳ Đường khẽ hắng giọng và quay lại chủ đề: "Tóm tại, quỷ trong "phân đoạn cốt truyện" là dạng bình thường, trừ phi phó bản kết thúc, không thì nó tuyệt đối sẽ không tha cho người chơi, chưa kể đến chuyện nó còn đang chiếm ưu thế nữa. Thú vị rồi đây."
Anh ngẫm nghĩ, một ý tưởng mơ hồ chợt lóe lên nhưng lại biến mất trước khi anh kịp nắm bắt. Thế nên anh huých vai Cung Tử Quận.
Hắn quay lại, nhướng mày nhìn thì anh cười tươi, hỏi: "Anh thấy sao?"
"Lại hỏi. Chỉ có những lúc thế này mới nhớ tới anh. Anh Tiểu Đường, em xem anh là giúp việc thật đấy à?" Cung Tử Quận mỉm cười đầy ẩn ý với Phó Kỳ Đường.
Sau đó, hắn không giả vờ nữa mà nói thẳng: "Quỷ thực sự sẽ không chủ động bỏ qua cho người chơi, trừ phi bị một loại vật thể nào đó cưỡng ép đuổi đi hoặc thậm chí là tiêu diệt. Ngoài ra, theo quan điểm hiện tại, sau khi được dịch chuyển, người chơi sẽ trực tiếp can thiệp vào một việc gì đó và lấy danh tính của ai đó. Để cho tiện thì chúng ta gọi đó là "phân đoạn cốt truyện" vì chúng ta không biết toàn bộ sự việc mà chỉ biết phần xảy ra sau khi trải qua."
Phó Kỳ Đường nhướng mày, truy hỏi: "Vậy nên?"
"Vậy nên, liệu phân đoạn này có NPC có năng lực đặc biệt có thể khống chế hoặc chỉnh sửa nội dung? NPC có những điều mình thích và không thích, đồng thời cũng bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, tăng thêm kịch tính cho nhân vật mà mình yêu thích, cho nhân vật xuất hiện ở những nơi cần thiết, nhân vật nào đó đáng ra phải chết trong chương này nhưng do nổi tiếng quá nên lại chỉnh sửa để bảo toàn mạng sống cho người đó rồi về sau tìm cách khắc phục sơ hở. Nếu "phân đoạn cốt truyện" mà chúng ta dịch chuyển vào là kiểu này..." Cung Tử Quận đang nói dở dang thì ngừng lại.
Thế nên Phó Kỳ Đường đã tiếp lời: "Thì rõ ràng cả rồi."
Thế giới ảo ảo thực thực, đối với người chơi thì thế giới này là ảo cảnh, còn đối với NPC thì lại là thật. Mặt khác, NPC biết tác phẩm mà bản thân mình tạo ra là ảo, cũng hoàn toàn không thể ngờ được rằng sẽ có người bị dịch chuyển vào trong tác phẩm của mình, đánh nhau, sống chết với quỷ, trải qua muôn vàn điều kinh khủng. Và đối với người chơi, cái gọi là "câu chuyện ảo" kia lại là thật, thậm chí cái chết cũng là thật. Một khi thất bại thì cũng đồng nghĩa với biến mất hoàn toàn.
Nghịch lý của nghịch lý của nghịch lý, tương đối của tương đối của tương đối, tựa như búp bê Nga, một vòng lặp vô tận.
"Khá là ghê ha." Phó Kỳ Đường nói vậy nhưng ánh mắt lại hiện vẻ hứng thú, không hề có chút sợ sệt nào.
"Cũng rất thú vị, đúng không?" Cung Tử Quận nhìn anh, nói. Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.