Hiện Trường Livestream Kỳ Quái

Chương 153



Vương Bát nhìn hai dấu chân bùn đất to đùng dưới sàn phòng khách thì mặt mày sa sầm, không nói gì mà cúi xuống nhặt từng mẩu đầu lọc thuốc lá. Lúc nhặt đến mẩu thứ năm, điện thoại di động của gã reo lên.

"Alo?"

"Alo! Anh Bát! Em Trần Thập đây."

Một giọng nói căng thẳng lẫn trong tiếng ồn ào vang lên từ đầu dây bên kia. Vương Bát ừ hử đáp lại, sau đó cả hai cùng im lặng.

Một lúc sau Trần Thập mới nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng: "Anh Bát, thằng Cửu cũ... Có đến tìm anh không?"

Lòng Vương Bát chấn động, tinh tường nhận ra cách dùng từ của Trần Thập, sắc mặt tái mét nói: ""Cũng" là sao hả? Nói vậy là mày cũng phát hiện ra..."

Lúc này, Vương Bát đột nhiên không nói nữa. Lưỡi gã như bị bỏng, nỗi đau và sự sợ hãi đột nhiên xuất hiện khiến gã không thể tiếp tục.

"Dấu chân. Chân cỡ 41, chân trái không có ngón cái. Em nhìn kỹ lắm rồi, không thể lầm được. Dấu chân như vậy chỉ có thể là của thằng Cửu, không thể là người khác được. Nhưng thằng Cửu rõ ràng đã... Anh Bát, anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?" Trần Thập nói một cách khó nhọc, mỗi chữ thốt ra đều như đang khóc.

Có chuyện gì? Đờ mờ tao cũng muốn biết lắm! Vương Bát vừa thầm mắng vừa không nhịn được mà ngoái lại nhìn dấu chân có chân bên trái bị khuyết thiếu ngón chân cái dưới đất. Gã hiểu rõ đó là vì năm xưa Phùng Cửu ở trong tù đã chọc phải người không nên trêu vào rồi bị người ta chặt mất. Chuyện này không chỉ gã hiểu rõ mà Trần Thập cũng hiểu, vậy nên bọn họ mới sợ, bởi vì Phùng Cửu đã chết rồi.

Năm ngày trước, Phùng Cửu đang ở nhà xem bóng đá thì đột nhiên lên cơn đau tim, ngã lăn ra bàn. Đến khi có người phát hiện ra thì thi thể đã cứng đờ. Hàng xóm gan dạ lật gã ta lại thì sợ hãi hét ầm lên, mặt Phùng Cửu nổi đầy nấm mốc màu xanh đậm, nguồn gốc là đĩa dưa chua ở dưới mặt gã ta. Mới chỉ qua một đêm, dù thời tiết có nóng ẩm thế nào thì dưa chua cũng không thể bị mốc đến như vậy được. Sự phát triển không thể giải thích được của nấm mốc hiển nhiên đã mang đến cho cái chết của Phùng Cửu một màu sắc kinh hoàng.

Cha mẹ của Phùng Cửu mất sớm, từ sau khi gã ta đi tù về thì họ hàng cũng cắt đứt liên lạc luôn. Gã ta cũng chẳng có bạn bè trong thôn nên chuyện hậu sự được xử lý vô cùng qua loa. Một ngày trước khi đưa tang, Vương Bát và Trần Thập nhận được điện thoại của người trong thôn cũng mới biết Phùng Cửu chết rồi, hơn nữa còn chết một cách vô cùng kỳ lạ. Bọn họ đều biết sức khỏe của Phùng Cửu rất tốt, chuyện đang xem bóng mà lên cơn đau tim rồi đột tử đúng là vô cùng buồn cười. Tuy nhiên, xuất phát từ nguyên nhân khác nên hai người bọn họ đều không nói gì mà chỉ âm thầm chạy vội trở về tham dự tang lễ của Phùng Cửu.

Ngôi làng ở vùng sâu vùng xa, đến giờ vẫn giữ nguyên phong tục chôn cất ngày xưa. Dưới nhà kho tạm bợ, Phùng Cửu nằm trong chiếc quan tài mỏng manh, phủ một tấm vải trắng, trên tấm vải trắng rải một lớp tiền giấy, một số đã bị dịch xác chết làm bị ướt. Một mùi hôi thối không nồng nặc nhưng không thể bỏ qua tràn ngập. Không có nhà xác nên sáng sớm hôm sau Phùng Cửu đã được chôn cất. Không ai dám đến gần. Vương Bát và Trần Thập là hai người bạn duy nhất của gã ta nên chỉ đành chỉnh trang lại xác chết cho gã ta rồi niêm phong quan tài lại. Có tổng cộng bảy cây đinh, toàn bộ đều do hai người bọn họ tự tay đóng.

Tang lễ tương đối đơn sơ, người tham dự ít ỏi, ngoại trừ Vương Bát và Trần Thập thì chẳng một ai mang nét bi thương. Nhưng vậy cũng chẳng kỳ lạ vì Phùng Cửu đó giờ vẫn luôn là một tên khốn thường xuyên gây rắc rối cho người trong làng. Thậm chí đến cả Vương Bát hay Trần Thập thì cũng chẳng buồn nhiều lắm. Có thể làm bạn với Phùng Cửu thì hai người bọn họ cũng chẳng thể là người tốt gì cho cam.

Sau đám tang, mọi người đều về nhà và rồi mọi thứ trở nên bất thường.

Phùng Cửu đã trở lại. Dấu chân của gã ta xuất hiện trong nhà. Mới đầu là ở ngoài cửa, sau đó là ở trong sân, tiếp nữa là đến phòng khách, ngày hôm sau lại gần hơn ngày hôm trước. Thế nhưng rõ ràng là Vương Bát đã tận mắt nhìn thấy Phùng Cửu chết rồi, xác chết nằm trong quan tài, quan tài bị chôn xuống đất. Vậy thì sao dấu chân của gã ta lại xuất hiện ở trong nhà mình được?

"Có khi do bọn chó nào trêu mình không anh? Chó Què, Hồ Mù, Tái Kim Hoa, Hắc Ma Phương hay là thằng ôn con Chử Thập Nhất chẳng hạn? Em nghe người trong thôn bảo trước khi thằng Cửu chết mấy hôm có người nhìn thấy nó ở quanh đó." Trần Thập đoán bừa đoán phứa.

"Đừng nói linh tinh. Cảnh sát vẫn luôn theo dõi sát sao, Thập Nhất nào dám chạy ra ngoài. Hơn nữa, dù có là nói thì cũng điên hay sao mà đùa kiểu này?"

"Vậy thì ai được? Hay là đứa nào đó ở cô nhi viện kia trốn ra? Thằng chó béo kia! Chắc chắn là nó!"

Kể từ khi dấu chân của Phùng Cửu xuất hiện, Trần Thập luôn trong trạng thái căng thẳng. Gã ta nghi ngờ và lo lắng, ngay khi nhắm mắt lại, khuôn mặt của Phùng Cửu cũng xuất hiện trong tâm trí gã ta. Sắc mặt xám xịt, đôi mắt đục ngầu, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng vừa mở miệng, cái lưỡi mềm đã thối rữa rơi từ trong miệng gã ta ra, đập vào mặt Trần Thập.

"Im đi!"

Vương Bát quát. Điếu thuốc kẹp trong kẽ tay bất tri bất giác cháy đến cuối, đốt bỏng ngón tay khiến gã phải vội vàng hất nó ra.

"Đã bảo bao nhiêu lần rồi, cái cô nhi viện đấy là không may bị cháy thôi. Nếu chúng ta mà không báo cảnh sát kịp thời thì không biết còn có tới bao nhiêu người chết đâu! Với cả suốt bao nhiêu năm rồi, ai còn nhớ tới cái này nữa hả? Mày nói chuyện thì phải lắp não vào chứ!"

Trần Thập không khỏi im lặng. Lúc này mới nhớ tới cái gì, nhất thời không dám nói nữa. Thế nhưng sau đó gã ta lại khóc ầm lên.

Trần Thập suy sụp, gần như là gào lên: "Anh Bát! Anh nói xem phải làm sao bây giờ? Em sợ lắm rồi, thật đấy! Hai ngày nay em không dám về nhà, chuyển hẳn ra nhà nghỉ ở rồi. Hôm qua không sao, em cứ nghĩ là xong xuôi rồi. Ai ngờ sáng nay em vừa mở mắt ra đã thấy thằng Cửu theo đến, dấu chân của nó đã tới bên cạnh giường em luôn rồi! Em gọi cho quản lý nhà nghỉ tới bắt cô ta giải thích nhưng xem camera chẳng có gì, không có ai bước vào đó ngoài em cả. Anh Bát, anh cứu em với. Anh cho em một hướng đi đi, em sắp không chịu nổi nữa rồi. Sao lại thế này cơ chứ?!"

Sao lại thế này? Hỏi hay lắm. Gã cũng muốn biết lắm đấy.

Vương Bát lạnh lùng nói: "Thôi! Đừng khóc nữa. Đờ mờ mày có còn là đàn ông không vậy? Giờ tao cũng không rõ là có chuyện gì nhưng mày cứ qua đây đi. Dù có chuyện gì xảy ra thì có hai người vẫn hơn là một mình."

Hai tiếng sau, Vương Bát bước vào một tiệm cơm và lập tức đi về phía Trần Thập đang mang vẻ mặt kinh hoàng.

"Anh Bát! "

Vừa nhìn thấy bóng dáng người quen, Trần Thập đã kích động đứng lên. Vương Bát ngồi phía đối diện gã ta, tự rót cho mình một chén trà.

"Đến lúc nào thế?"

"Vừa tới." Trần Thập đáp rồi vội vàng nói: "Anh Bát, anh nói xem chuyện thằng Cửu phải làm sao? Trên đường tới đây em đã nghĩ rất kỹ rồi, chuyện này có khả năng là ma trêu thật. Nhưng dựa vào mối quan hệ giữa chúng ta và thằng Cửu thì sao nói lại đi hại chúng ta mà không có nguyên do gì được? Vậy nên em đoán là có phải do thằng Cửu chết đột ngột quá, có tâm nguyện chưa kịp hoàn thành nên muốn nhờ mình giúp?"

"Tâm nguyện gì?" Vương Bát hỏi.

"Ờm..."

"Coi như lời mày nói là có lý đi. Thế giờ phải làm sao? Thằng Cửu không có người thân, một người no cả nhà không lo đói, bình thường tiếc nuối lớn nhất chính là không có tiền, hai ta còn có thể đi cướp ngân hàng cho nó hay gì?"

"Nhưng nếu thằng Cửu không cam tâm vụ bị chặt ngón chân, muốn báo thù lão Báo thì sao? Ngày xưa em nghe các cụ bảo là chôn cất không tử tế thì người chết sẽ không thể siêu thoát được..." Trần Thập lẩm bẩm.

"Mày bị điên à? Lão Báo là người mà chúng ta động vào được à? Nếu muốn báo thù lão Báo thì sao thằng Cửu không tự đi báo mà phải trông cậy vào hai ta chứ? Thế thì cứ kêu nó kéo hai ta theo là xong, chết vậy còn được tử tế hơn." Vương Bát cười khẩy.

Thấy vẻ mặt Trần Thập càng ngày càng sợ hãi thì thầm thở dài, giọng điệu của gã cũng ôn hòa hơn: "Hơn nữa, hồi xưa lão Báo chặt của thằng Cửu một ngón chân, tự nó cũng đã nhận thua. Chẳng lẽ chết xong lại thấy hối hận?"

Trần Thập buồn bã nói: "Vậy... Vậy em cũng không biết nữa. Anh Bát, chúng ta phải làm sao đây?"

"Cũng không phải không có cách, nhưng phải xem xem mày có dám làm hay không." Vương Bát nói.

Trần Thập lập tức vui vẻ lên, rướn lại gần hỏi: "Cách gì?"

Vương Bát thì thầm: "Chuyện khác có thể chúng ta không tra được chứ có một điểm này là chắc chắn có thể kiểm được. Đi xem xem xác thằng Cửu còn ở đó không."

"Hả? Ý anh là chúng ta đến chỗ mộ của thằng Cửu..."

Mặt Trần Thập tái mét. Gã ta làm động tác đào bới.

Vương Bát liếc nhìn gã ta, giọng cũng lạnh lùng hẳn: "Sao? Sợ à? Thế thôi, tao tự..."

"Ai bảo em sợ?"

Trần Thập đột nhiên hét ầm lên khiến mấy vị khách khác phải ngoái đầu lại nhìn. Thấy vậy, gã ta vội vặn nhỏ âm thanh lại.

"Em không sợ. Tuy cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì nhưng đó giờ em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh em của mình. Cho dù nó có biến thành quỷ thì cũng không có lý do để mà hại em. Anh Bát, em đi với anh!"

"Vậy mới đúng chứ. Thằng Cửu không thể nào hại mình được. Chỉ e có kẻ mượn danh nghĩa thằng Cửu để hãm hại chúng ta, nhưng chỉ cần..."

Vương Bát đang nói thì chuông điện thoại của gã vang lên. Gã liếc nhìn, là số lạ. Vương Bát đưa tay lên miệng, ý bảo Trần Thập im lặng, mình thì hít thở hai hơi sau đó ấn tiếp điện thoại.

Tít... Tít...

Những tiếng ồn thể hiện dòng điện yếu nối tiếp nhau vang lên, có lẽ là do sóng yếu. Vài giây sau, một giọng nói đàn ông như phát thanh viên vang lên:

"Xin chào, Triệu Nhất Nhiên phải không? Tôi có một câu muốn hỏi cậu. Hôm nay là ngày mấy?"

Triệu Nhất Nhiên sửng sốt, sau đó đáp lại theo phản xạ tự nhiên: "Ngày 17 tháng 5... Ấy? Đờ mờ ai vậy?"

Người bên kia đầu dây hiển nhiên là còn sửng sốt hơn cả Triệu Nhất Thiên. Anh ta "ồ" lên rồi nói: "Ngày 17 tháng 5 năm 2020 sao? Vậy bây giờ là mấy giờ?"

Đồ điên! Có bệnh thật rồi. Sao lừa đảo qua bây giờ toàn mấy cái chiêu khỉ gió gì không biết.

Quách Kiệt ngồi cạnh thấy sai sai thì hỏi nhỏ: "Anh Nhiên, ai thế?"

......

"Hơ... Mắt tôi không hoa đó chứ?"

Trong đêm tối, giọng nói mang theo sự nghi ngờ rất rõ ràng của Chất Phác vang lên.

"Màn hình đột nhiên nhấp nháy một cái xong tên của các nhân vật tự nhiên thay đổi luôn. Tên bọn họ vốn là Vương Bát, Phùng Cửu, Trần Thập với Chử Thập Nhất đúng không?"

"Ừ, Bây giờ là Triệu Nhất Nhiên, Thang Lỗi, Quách Kiệt và Khổng Phàm. Đúng là thay đổi hết rồi." Trẻ Tuổi nói.

Sự nghi ngờ như bong bóng trong chai soda được lắc mạnh, ùa vào trong đầu cậu ta.

"Vậy là sao? Mày động vào máy tính à?"

"Làm gì có! Tôi không làm gì hết! Đừng nói linh tinh!" Chất Phác nói liền ba câu phủ định, sau đó căng thẳng nói với Trẻ Tuổi: "Tôi không làm gì hết cả. Đến cả cuộn trang cũng là do cậu làm mà."

"Thế thì lạ nhỉ. Vì tao cũng không có động vào."

"Đúng là lạ thật. Cũng đáng sợ nữa huhu..."

"Đáng sợ gì?"

"Cậu không làm, tôi cũng không làm mà nó lại thay đổi thì chứng tỏ là... Chứng tỏ là có quỷ đó! Mà con quỷ này còn ở trong máy tính nữa!"

"Thế nó định làm gì? Mày đọc truyện mãi mới nhớ được tên nhân vật xong nó bỗng nhiên đổi hết tên làm mày ngu luôn. Làm vậy cho vui à?"

"Nó xấu tính ghê á!" Chất Phác bực bội phàn nàn.

"Thôi! Bình thường đi, bình thường đi, bình thường đi!" Trẻ Tuổi mất kiên nhẫn mắng.

Cậu ta ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: "Vấn đề hẳn là nằm ở việc nghe điện thoại. Trước đó vẫn còn đang bình thường mà vừa nhấc máy cái thì Vương Bát đã biến thành Triệu Nhất Nhiên rồi."

"Đúng thế! Phùng Cửu thì biến thành Thang Lỗi còn Trần Thập thì biến thành Quách Kiệt. Hay lắm! Đến cả tên cũng đổi rồi, đúng là triệt để luôn á. À mà cậu có biết mấy người này không?" Chất Phác bổ sung.

Trẻ Tuổi khá ngạc nhiên đáp: "Sao mày lại hỏi vậy? Mày nghi có người xuyên không vào trong bộ tiểu thuyết này rồi thay thế những nhân vật vốn có? Cũng có thể lắm. Nhưng tao không quen biết ai hết."

"Không thân thuộc gì à? Bạn của bạn chẳng hạn?"

"Không phải. Chưa nghe tên bao giờ luôn." Tuổi Trẻ khẳng định.

Chất Phác thở dài, nói: "Thế chắc là do tôi nghĩ nhiều. Không biết người gọi điện đến kia là ai nhỉ? Anh ta rõ ràng điểm mấu chốt đã gây ra mọi thứ."

"Không biết nữa. Đọc tiếp xem sao." Tuổi Trẻ nói.