[41: Cầu thang sụp, Phó Kỳ Đường rơi xuống... Chắc không dễ chết vậy đâu ha? ]
[17: Mấy người tin tưởng Tiểu Phó quá nhỉ? Anh ấy cũng chỉ là người mới qua cửa có một lần thôi mà!]
[22: Lầu trên nói đúng, nhưng tôi vẫn không tin ảnh chết đâu. Gương mặt đó không đáng để sống thêm vài tập à? (Không được hội đồng tui, tui phân biệt được ai với ai đó!)]
[52: ... ]
[10: Ơi dời gấp cái gì, lát coi Sói Điên có phát điên không là biết liền à. ]
[29: Thế vì sao đột nhiên lại tặng dao cho Tiểu Phó? Tối qua vẫn bình thường mà. ]
...
Cung Tử Quận không phát điên. Hắn đứng trên mép của vết nứt ở bậc thang, sỏi đá rớt xuống, khói bụi mờ mịt khiến người ta không rõ biểu cảm của hắn. Ít nhất là hắn không có đạp lão quản gia xuống cùng.
"Thật đáng tiếc... Tôi sẽ cho người tới dọn dẹp, tiện gọi cả học sinh của kiến trúc sư luôn. Hôm nay anh ta sẽ phải bận rộn rồi." Quản gia cười tươi như hoa, giọng điệu rõ ràng là có ác ý: "Mặt khác, nên xử lý xác học sinh của anh như thế nào? Nếu sao cũng được thì..."
"Ông không cần đau đầu chuyện này. Người của tôi mà chết thì tôi sẽ tự chôn." Cung Tử Quận hờ hững nói. Khi làn khói bụi tan đi, khuôn mặt hắn hiện ra với nụ cười nửa miệng: "Nếu mà cậu ấy chết thật."
"Mong anh nén bi thương."
Ông ta vừa dứt lời, một giọng nói quen thuộc vang lên từ nơi cầu thang đứt gãy, kèm theo đó là một bàn tay vươn lên từ phía dưới: "Ngại quá, tránh được chút được không? Đợi tôi lên đã rồi chúng ta tiếp tục bàn về chuyện hậu sự của tôi nhé."
Quản gia biến sắc. Cung Tử Quận rất nghe lời, dịch ra hai bước. Bàn tay trắng nõn dính chút tro bụi bám vào mặt đất, Phó Kỳ Đường dùng sức vụt người lên.
"May mà tôi phản ứng nhanh, đúng lúc mang cái này theo, không là phải phiền mọi người lo hậu sự cho tôi thật." Phó Kỳ Đường huơ huơ tay, nói.
Quản gia thấy Phó Kỳ Đường đang cầm một cái nỏ đã được kích hoạt, nửa còn lại của sợi dây thừng thì nằm trong tay kia của anh. Lúc sáng nhặt được mấy thứ đồ của thợ săn ma, trực giác mách bảo Phó Kỳ Đường nhặt cái nỏ và giắt ở thắt lưng. Khoảnh khắc cầu thang bị sập, Phó Kỳ Đường đã bắn nỏ, đu ở dưới phần không bị tổn hại rồi chờ tới lúc tất cả dịu đi.
Phó Kỳ Đường giắt nỏ lại thắt lưng, thả áo khoác xuống che đi. Anh nở nụ cười chân thành nói với quản gia: "Ngại quá, khiến ngài phải lo lắng rồi. Tôi không sao, chúng ta đi thôi."
Giây phút này, đến cả đám khán giả cũng cảm nhận được ác ý của quản gia. Ông ta nhìn chằm chằm Phó Kỳ Đường, răng nghiến ken két, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào lên vậy.
"Không đi sao? Để cô Vanessa phải đợi lâu thì có vẻ không hay lắm đâu." Phó Kỳ Đường cố ý làm như không thấy, cười híp mắt, hỏi.
"..."
Sự im lặng ngột ngạt kéo dài mấy giây đồng hồ, quản gia cứng nhắc lui về phía sau hai bước, sau đó mới chậm rãi xoay người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây, mời đi theo tôi."
"Vâng, làm phiền ông." Phó Kỳ Đường liếc mắt với Cung Tử Quận rồi nhanh chóng theo sau.
[39: Không biết MVP là ai nhưng phiếu của tui thì chắc chắn bầu cho Tiểu Phó. Tiều Phó ngầu quá, mama yêu con! ]
[04: Mặc dù đã từng thề rằng chỉ bầu cho Sói Điên nhưng thỉnh thoảng bầu cho người khác chắc cũng không sao đâu ha? ]
[18: Chỗ nào cũng thấy fan cp. ]
Đi được một đoạn, ánh sáng dần dần mạnh hơn. Ở cuối hành lang, một cánh cửa chạm khắc lộng lẫy đang hé mở và có âm thanh du dương yếu ớt của đàn piano phát ra từ bên trong.
Quản gia ra hiệu cho hai người đợi ở cửa trong khi ông ta vào thông báo.
"Tay bị thương à?"
Sau khi ông ta đi vào, Cung Tử Quận hỏi nhỏ, hắn kéo tay Phó Kỳ Đường qua nhìn, quả nhiên có một vết thương.
"Lát về bôi thuốc là khỏi. Cũng không đau." Phó Kỳ Đường không thèm để ý, nói.
"Thật không?"
"Đương nhiên, có phải trẻ con đâu, này còn lừa anh làm gì?"
"Ồ..."
Cung Tử Quận đáp một tiếng, bỗng nhiên niết mạnh vào chỗ đó khiến Phó Kỳ Đường đau điếng người.
"Đau thì bảo là đau, có ai cười đâu." Cung Tử Quận nói rồi lấy một cái bình phun sương ra phun hai phát vào tay Phó Kỳ Đường, hết sưng luôn.
Phó Kỳ Đường trừng mắt nhìn, "Đây cũng là đạo cụ à? Bao nhiêu một bình vậy?."
"Không đắt, tám mươi."
"Thôi, cảm ơn." Vượt được phó bản mới được thưởng một trăm điểm, cái bình này tám mươi điểm còn kêu không đắt?
Mấy phút sau, quản gia đi ra.
"Dù sức khỏe đã được cải thiện nhưng cô chủ vẫn không thể gặp khách lâu. Các vị chỉ có ba mươi phút để hỏi vài điều về công việc, sau đó đến lượt người khác. Mời hai vị." Mặt ông quản gia không chút cảm xúc, nghiêng người mời họ vào.
"Bức tranh này có từ khi nào vậy?" Cung Tử Quận đột nhiên hỏi về bức tranh khổng lồ bên cạnh cánh cửa phòng, không cao lắm nhưng lại dài tới mấy mét, màu sắc sinh động và nét vẽ tinh xảo, dường như mô tả cảnh thịnh vượng và vui vẻ của một bữa tiệc nào đó.
"Năm thứ mười sau khi tòa lâu đài được xây dựng. Nó được vẽ bởi họa sĩ Van Diero nổi danh nhất lúc bấy giờ, miêu tả cảnh nữ hoàng Melissa tiếp đãi các quan đại thần của mình ở đây, mất tám năm để hoàn thành."
"Hẳn là rất quý giá."
"Đúng vậy, nó là độc nhất vô nhị."
"Vậy thì tốt."
Cung Tử Quận nheo mắt rồi đột nhiên rút con dao quét bơ ra lia một phát. Ánh sáng bạc lóe lên kèm với tiếng động lớn. Phó Kỳ Đường nhìn theo, vết nứt lớn nhanh chóng xuất hiện, mãi tới khi con dao đụng vào vách tường phía cuối bức tranh rồi rơi xuống. Bức tranh tường tuyệt đẹp dài hàng mét cứ thế bị phá hủy.
"Anh làm gì vậy?! Đồ tàn ác! Anh đã làm hỏng nó!" Quản gia tức giận gầm lên, trừng mắt lườm Cung Tử Quận.
"Thì sao? Ông có thể khiến trần nhà sụp xuống đè chết tôi à? Không làm được thì đừng có lãng phí thời gian để người bên trong chờ lâu sốt ruột nữa." Cung Tử Quận cười nói.
[25: Tôi hiểu rồi! Chẳng trách Cung Tử Quận không làm thịt lão quản gia, hóa ra hắn đã biết quy luật giết người của phó bản lần này. Việc phá hoại tòa lâu đài còn khiến ma quỷ tức giận hơn cả việc giết chết quản gia. Hahaha]
[01: Tức là ai phá hoại thì người đó phải chết à? Hôm qua lúc đánh ngất Lâm Phưởng, Tiểu Phó đã làm bể một bức tranh nên hôm nay mới bị sờ gáy. Tên huấn luyện viên thể hình thì đập mẻ cả bàn nhà người ta lúc ăn cơm. Thế Tóc Vàng thì sao? Cậu ta còn chưa vào trong lận.]
[57: Có khi nào là do cậu ta chê tòa lâu đài cũ nát không? Quản gia có vẻ yêu thương tòa lâu đài này lắm. Nói xấu cũng không được. ]
[22: Thế thì Tóc Vàng đúng là thảm. Ai mà ngờ là nói xấu cũng không được nói cơ chứ. Cô nữ sinh chắc cũng tèo rồi, hôm qua còn bửa mất một miếng tay vịn cầu thang nhà người ta mà. ]
*
Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận vừa bước vào phòng đã bị hơi nóng phả vào mặt. Vanessa thì ngồi trên ghế sofa trước lò sưởi. Nhiệt độ xung quanh cao kinh khủng, nguyên căn phòng cứ như cái lò.
"Cảm ơn các vị đã tới. Mời ngồi." Vanessa nhẹ nhàng nói, trong đôi mắt màu xanh hiện vẻ mệt mỏi. Cô mặc một chiếc váy trắng và choàng khăn len màu đỏ sẫm, mái tóc nâu vàng dày được bện vắt bên ngực, chân mang dép bông, nhìn có vẻ ốm yếu.
"Cô khó chịu sao?" Trước khi ngồi xuống, Phó Kỳ Đường lịch sự hỏi một câu.
"Không có gì ghê gớm, đều là bệnh cũ thôi." Vanessa nói. Cô nghịch cái tua rua trên khăn choàng, môi mấp máy như đang thì thầm điều gì đó.
Phó Kỳ Đường liếc nhìn Cung Tử Quận. Hắn ra hiệu anh cứ hỏi đi, lại còn nói như chuyện hiển nhiên: "Làm đi cho quen, bạn học sinh ạ."
"Hơ... Tôi là con trai cơ mà?"
"Một ngày làm thầy cả đời làm cha." Cung Tử Quận hơi ngừng lại rồi nói: "Xem đi, tôi biết là cậu muốn làm con trai tôi mà."
"..." Phó Kỳ Đường dở khóc dở cười, nghiện làm cha rồi à?
Hai người trò chuyện rất nhỏ nên không bị Vanessa phát giác. Mà kể cả nói to thì cũng không sao vì Vanessa như đang ngẩn người, đôi mắt mờ ảo và trống rỗng.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn hai người: "Bà ấy lại ăn thịt người à?"
Vẻ mặt Phó Kỳ Đường trở nên nghiêm túc, vội vã truy hỏi: "Bà ấy là ai?"
"... Tôi thấy Annie, cô ấy bê thùng nước đi theo John tới chỗ đó cọ sàn nhà. Tôi cứ nghĩ mình lại nằm mơ rồi nhưng không hề! Annie thực sự đã quay trở lại!" Ban đầu Vanessa nói khá nhỏ nhưng giọng cô càng ngày càng lớn, cũng trở nên gấp gáp hơn.
Bê thùng nước đi lau sàn? Có vẻ là một trong những cô hầu hôm qua dọn xác cho Tóc Vàng. Phó Kỳ Đường nghĩ thầm.
"Cô Vanessa, có lẽ chúng ta nên nói rõ ràng..."
"Không sai, bà ấy giết người của các anh nên đã trả Annie lại như đền bù. Annie sẽ không bỏ mặc tôi, cô ấy nói sẽ quay lại tìm tôi, cô ấy đã trở về thật rồi." Vanessa nói như hét lên, mặt mày rạng rỡ đứng phắt dậy.
"Thế ai đã bắt Annie đi?" Phó Kỳ Đường thình lình hỏi.
"Đương nhiên là Adela! Bà ấy chết rất thảm. Nơi đó vừa âm u lại ẩm ướt. Bà ấy đã quá cô đơn nên mới luôn giành Annie với tôi nhưng Annie chỉ nguyện theo tôi. Ai mà nỡ theo một người đã chết chứ? Anh xem đi, không phải Annie đã về rồi đó sao."
Hai mắt Vanessa phát sáng, vừa hăng hái vừa kích động túm lấy tay Phó Kỳ Đường. Lạnh như ấy ma vậy, còn nắm khỏe tới bất thường. Trực giác nhắc nhở nên cách xa Vanessa nên Phó Kỳ Đường khẽ tránh ra một cách tự nhiên khiến cô không nhận thấy.
Vanessa vẫn nhìn anh với ánh mắt cầu xin và mong chờ, miệng thì thốt ra những câu khiến người khác kinh hãi: "Anh để cho bà ấy giết đi được không? Bà ấy còn bắt vài hầu nữ của tôi, không ai mặc quần áo hay đọc sách cho tôi, hoa trong vườn cũng không ai chăm... Mong anh hãy thương xót tôi với, tôi không sống nổi những ngày tháng kiểu này nữa rồi. Chỉ cần bà ấy ăn được anh rồi thì hẳn là những người khác cũng sẽ được thả về thôi."
"..."
Phó Kỳ Đường cạn lời: "Thưa cô, tôi tới đây để làm việc mà. Cô đã mời tôi và thầy tôi tới đây để viết một cuốn sử ký về gia tộc Homer, cô quên rồi sao?"
"Giết mỗi anh thôi mà. Không lẽ thầy anh không thể hoàn thành công việc này một mình à?" Vanessa nghiêng đầu, ngây thơ phán.
"..." Làm được nhưng mà không cần thiết, ok?
Phó Kỳ Đường ho khan một tiếng: "Hay là thế này, cô cho tôi biết Adela là ai đi, nhỡ đâu tôi có thể giúp cô giành người về."
"Cũng đúng... Bà ấy là một người phụ nữ đáng thương bị lừa dối và phản bội. Tổ tiên của tôi đã có thể phục hưng gia tộc dưới sự giúp đỡ của bà ấy nhưng trái lại, tiên tổ lại thất hứa. Ông không chỉ không kết hôn, cho bà niềm vinh dự và hạnh phúc bà ấy đáng có mà còn nhốt và tra tấn bà ấy tới chết."
"Vị tổ tiên này là ông Alexander Homer đúng không? Tức là Adela là người yêu của ông ấy?"
"Người yêu? Suỵt! Anh nói nhỏ thôi. Bà ấy rất giỏi, không ai lại được bà ấy đâu. Bà ấy nghe được xong tức giận rồi khiến hầu nữ của tôi bị thương thì phải làm sao. Hầu nữ của tôi đều là người được tuyển chọn, không thể bị thương được. Tôi thấy vẫn nên để bà ấy ăn anh mới là an toàn nhất." Vanessa luống cuống.
Thấy chủ đề lại bị lật ngược trở lại, Phó Kỳ Đường bất lực, đành phải tiếp tục hỏi: "Khụ, Adela giết tôi kiểu gì? Bà ấy là người à? Cứ thế ăn chắc không tiện lắm đâu ha. À đúng rồi, bình thường bà ấy dùng bữa vào khoảng thời gian nào? Tôi cần chuẩn bị một chút."
"Ha ha ha... Anh nói gì thế? Adela đường nhiên là người. Chứ anh nghĩ là gì? Quái vật khổng lồ, há miệng nuốt anh cái ực là ăn xong à? Bà ấy ăn rất tao nhã, với cả không phải ai cũng ăn đâu." Niềm vui ánh trong đôi mắt xanh, Vanessa cười tươi như một cô gái ngây thơ không biết gì.
Có điều chưa vui được lâu thì cô chợt ý thức được một chuyện vô cùng đáng sợ: "Không! Không phải vậy! Bà ấy lại giết người rồi! Sao bà ấy lại ăn thịt người nữa?! Nếu không nghĩ cách ngăn bà ấy lại thì tôi chết mất, Annie cũng chết mất, các anh cũng sẽ chết!" Cuối cùng, Vanessa hét lên một cách cuồng loạn, lấy tay che mặt và ngã về phía sau, hơi thở ngày càng gấp gáp.
"Vụ gì đây? Giết cả NPC luôn à?!"
Phó Kỳ Đường cảm thấy có gì đó không ổn nên vội xông lên. Lúc này mới phát hiện hình như cô ấy bị ai đó bóp cổ, không thể thở nổi, mặt đỏ bừng lên. Anh bối rối vỗ vỗ lưng Vanessa giúp cô dễ thở hơn, đang muốn gỡ tay cô ra khỏi mặt thì bị Cung Tử Quận ngăn lại.
Hắn nắm cổ tay Phó Kỳ Đường, kéo anh từ từ lùi lại cùng mình rồi nhìn Vanessa vẫn đang thở hổn hển, nói: "Nếu vậy, chúng tôi xin cáo từ trước, trở về nghĩ cách đối phó." Khiến cho trong đầu Phó Kỳ Đường mọc một dấu hỏi chấm siêu to khổng lồ.
Đúng lúc này, tiếng thở dốc ngừng lại, có vẻ Vanessa đã lấy lại được bình tĩnh. Cô chầm chậm bỏ bàn tay trên mặt ra, để lộ đôi mắt vẫn luôn bị che lại. Không biết nhãn cầu màu xanh lam đã hoàn toàn đảo lộn từ khi nào, tròng trắng giống như một loại mô tăng sinh đáng sợ nào đó, lồi trố cả ra. Chỗ bị tay che ban nãy xuất hiện mười vệt máu, chảy dài trên má tí tách tí tách.
"Thơm quá. Đồ ăn đã được dâng lên rồi đấy à? Thế thì ăn cơm thôi, hihi ~ "