Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 17





Cố Minh Diệp chịu đựng sự rung động, đưa người trở lại khách sạn, khi về đến nhà, anh gọi cho trợ lý: “Mười phút, tôi muốn ba kế hoạch tỏ tình ngầu lòi thú vị.”

Nữ trợ lý: Gần đây tôi nhận được mấy nhiệm vụ gì thế này?

Mười phút sau, Cố Minh Diệp nhận được email. Nữ trợ lý: Tôi là người chuyên nghiệp.

Lời tỏ tình của tổng tài 1: Tặng cô ấy 999 bông hồng, đưa cô ấy đến nơi có tầm nhìn đẹp nhất, bắn 100.000 quả pháo hoa, “Hãy trở thành người phụ nữ của anh.”

Lời tỏ tình của tổng tài 2: Đi dạo quảng trường trung tâm, tắt hết đèn và âm nhạc, màn hình điện tử lớn nhất ở quảng trường trung tâm sáng lên: “XXX, hãy làm bạn gái anh.”

Lời tỏ tình của tổng tài 3: Đưa thẻ cho cô ấy, “Từ nay tùy ý quẹt thẻ.”

Cố Minh Diệp: “Ba kế hoạch đều rất tốt. Hãy kết hợp chúng với nhau, 8 giờ tối mai, tôi sẽ đến Central Plaza với cô ấy.”

Nữ trợ lý:? ? ? Anh tưởng tôi là Doraemon đấy à?

Cố Minh Diệp do dự một lúc, cảm thấy việc lớn như này nên hỏi cả ý kiến ​nhà.

Để đạt được kết quả tốt nhất, anh chấp nhận bị chế nhạo.

Anh nhắn tin cho Cố Tích Hoa: Bố ơi, tổng tài bá đạo thì tỏ tình thế nào ạ?

11 giờ tối, Cố Tích Hoa đã sớm ôm vợ chìm vào giấc mộng đẹp rồi.

Buổi sáng, Cố Minh Diệp nhận được tin trả lời của người cha già: “Bố đi theo hướng nhẹ nhàng, con hỏi bác con ấy.”

Người lớn nhất Cố gia tên Cố Nam Thành, tàn nhẫn, ngang tàng, cố chấp, Nghịch Lân là vợ ông. Tính ông hồi trẻ quá nóng nảy, hành vi đáng sợ, bây giờ già rồi, thoái chí, ông cũng hiền lành hơn một chút.

Vừa nhận được câu hỏi của Cố Minh Diệp, Cố Nam Thành đã chế giễu: “Tổng tài bá đạo cần gì tỏ tình, ngủ luôn đi.”

Ấy anh quên, hồi xưa bác anh theo đuổi bác gái cũng như thế mà.


Cố Minh Diệp cau mày. Lời bác tuy thô nhưng thật, bản chất của tổng tài bá đạo là độc đoán mà, muốn làm gì thì làm, cần gì hỏi ý kiến người khác.

Nhưng anh không muốn cưỡng ép đâu, anh chỉ muốn ngầu ngầu chút thôi.

Phụ nữ chắc sẽ hiểu phụ nữ hơn, Cố Minh Diệp nghĩ vậy. Anh quyết định đi hỏi nữ chủ tịch tối cao nhất của Cố gia _____ người mà anh ghét cay ghét đắng từ thuở nhỏ ______ con gái rượu của Cố Nam Thành _____ Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành đang họp, một tiếng sau mới trả lời anh: “Lên giường.”

Đúng là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh, anh muốn đổi người.

Bên chi phụ của Cố gia, người lợi hại nhất là Cố Bạc Tranh. Ông ấy không phải là bá tổng, ông ấy là yêu quái, nói chuyện không hợp sẽ đấm luôn, đấm nhiều đến nỗi vô địch thiên hạ. Sau đó vì theo đuổi vợ, ông quyết cải tà quy chính.

Nếu nghĩ như thế, hai người đều đang giả vờ, có lẽ chú Tranh sẽ biết giờ nên làm gì, Cố Minh Diệp gửi câu hỏi chân thành đến ông.

Cố Bạc Tranh trả lời: “Trực tiếp lên.”

“Trực tiếp kiểu gì ạ?”

“Hôn cô ấy, chạm vào cô ấy, ôm cô ấy, đùa giỡn cô ấy.”

Cố Minh Diệp: Thế khác quái gì ngủ?

“Sau đó ngủ với cô ấy.”

Cố Minh Diệp: …

Giờ đây, anh chỉ còn một người có thể hỏi – dì Diệp – vợ chú hai. Bà ấy không phải là bá tổng, bà ấy là nữ vương.

Diệp nữ vương khuyên hết lời: “Cháu đừng khách khí, nếu cô ấy thích cháu thì nắm tay một chút cũng là tỏ tình. Nếu cô ấy không thích cháu, lên giường cũng vô dụng.”

Hai phút sau, Diệp nữ vương gửi thêm một tin nhắn: “Diệp Diệp, đừng học thói lưu manh của đám xấu xa nhà họ Cố. Hãy làm theo cách của cháu.”

Ừm, anh yêu dì Diệp nhất.

Lời nói của Diệp nữ vương đã giúp anh bình tĩnh lại. Hạ Minh Nguyệt thích anh. Tỏ tình chỉ là hình thức ______ khiến cô nhớ mãi.

Nghĩ đến đây, việc tỏ tình cũng dễ hơn nhiều.

Hạ Minh Nguyệt nhận được tin nhắn của Cố Minh Diệp, rủ cô đi xem phim. Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Nếu hôm nay mình không nhịn được thì chắc chắn là lỗi của Cố tổng. Cô nhìn bàn tay mình, giơ lên ​​trước mặt, nghiêm túc nói: “Hôm nay mày phải để anh ấy nắm, biết chưa?”

Bộ phim vẫn phát lúc 8 giờ, rạp chiếu cũng không thay đổi. Hai người ngồi vào chỗ, 7:55 rồi mà trong rạp vẫn chỉ có hai người bọn họ.

Đèn tối sầm lại, Hạ Minh Nguyệt thì thào: “Đây là phim gì thế? Sao có ít người vậy?” Cô không thấy rõ biểu cảm của Cố Minh Diệp trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm ổn của anh: “Xem xong rồi biết.”

“Ồ.”

Hôm nay Cố tổng lạnh lùng ghê. Rạp hôm nay cũng tối đen như mực. Hạ Minh Nguyệt đeo kính 3D vào, nghĩ: Hôm nay vẫn chỉ xem phim thôi hở?

Lúc đầu bức màn hoàn toàn tối đen, năm giây sau, các ngôi sao dường bắt đầu nhấp nháy, rồi ngày càng rõ ràng, biến thành một ngân hà rộng lớn, bao la lộng lẫy.

Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Hiệu ứng đẹp quá, chắc phim hay lắm đây.

Trên bầu trời hiện ra một vầng trăng tròn, sáng vằng vặc, trong như ngọc. Hình ảnh được phóng to, hiệu ứng 3D khiến cô dường như đột nhiên bay trên không trung, bay nhanh đến mặt trăng.

Mặt trăng ngày càng lớn, ngày càng sáng. Mặt trăng tròn gần trong gang tấc, như thể với tay ra sẽ bắt được. Hạ Minh Nguyệt thừa biết mặt trăng vốn không có ánh sáng, nó là một quả bóng gập ghềnh, với đầy mụn trên mặt. Nhưng vầng trăng này thật sự rất tròn, rất đáng yêu, giống như viên ngọc đêm lớn nhất dưới bầu trời, toát ra vẻ rực rỡ quyến rũ. Cô muốn chạm vào nó.

Ngân hà sáng ngời xa xa, mặt trăng như nước bên cạnh, âm nhạc du dương trầm bổng. Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Đẹp thì đẹp thật, nhưng cảnh quay này đã bị dừng lâu quá. Họ định tương tác với khán giả hả? Giây tiếp theo, nhịp tim của cô ngừng đập – Cố Minh Diệp nắm lấy tay cô.

Ôi thần linh ơi!

Cô quay đầu lại, Cố Minh Diệp đã cúi người tự lúc nào, anh nhìn cô chằm chằm, nghiêm nghị nói: “Hẹn hò với anh nhé?”

Đi thẳng vào vấn đề.


“Anh tặng trăng sáng cho em, em sẽ tặng Minh Nguyệt cho anh chứ?” Khán đàn đột nhiên tối sầm lại, có vô số ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh trên đầu họ, một mặt trăng tròn hạ xuống bên cạnh.

Hạ Minh Nguyệt xây xẩm mặt mày, cô kéo vầng trăng xuống, ôm vào lòng, nhắm mắt nghiêng người, hôn lên môi

anh, rồi lui về thầm thì: “Vâng, Minh Nguyệt tặng cho anh.” Cô nắm chặt lấy tay mình.

“Có lẽ em không tốt như anh nghĩ.” Hạ Minh Nguyệt nói.

“Không sao, anh cũng không tốt như em nghĩ đâu.” Người đàn ông đáp.

Tay hai người đều ướt mồ hôi. Hai mắt nhìn nhau, Cố Minh Diệp hít một hơi thật sâu, kéo cô đứng dậy.

“Mình đi đâu thế?” Tim Hạ Minh Nguyệt đập thình thịch.

Cố Minh Diệp bước tới, hai tay rộng mở, “Ôm em.”

Hạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại, ngất trong vòng tay anh _____ Moah haha, hóa ra yêu bá tổng lại ngọt ngào như vậy.

Hai trái tim cùng đập liên hồi, tiếng sau cao hơn tiếng trước, nổ ầm ầm, bùm bùm, Hạ Minh Nguyệt xoa ngực – Tim mình đập hết năng suất rồi.

Cố Minh Diệp cảm giác được cái đầu trong ngực đang ngọ nguậy, anh càng ôm chặt hơn. Hạ Minh Nguyệt ôm lấy eo anh, cũng siết chặt vòng tay. Một lúc lâu sau, Cố Minh Diệp lại siết chặt vòng tay của mình, Hạ Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, ôm chặt hơn nữa.

Hình như hơi chặt quá? Cả hai lặng lẽ nới lỏng tay.

Siết chặt, nới lỏng, siết chặt, nới lỏng, siết chặt, … Lặp đi lặp lại, làm không biết mệt. Chân Hạ Minh Nguyệt tê rần, được rồi, cô học được cách ôm rồi, giờ chuyển sang khóa học hôn môi đi.

Cố Minh Diệp buông cô ra, có chút căng thẳng: “Đi thôi.”

“Vầng.”

Hai người đi song song, Hạ Minh Nguyệt nhìn bàn tay đang buông thõng của người đàn ông rồi lặng lẽ đưa tay qua nắm lấy. Lòng bàn tay to lớn của Cố Minh Diệp đều là mồ hôi, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Hạ Minh Nguyệt hơi thả tay, Cố Minh Diệp cũng làm theo, năm ngón tay duỗi ra, rồi mười ngón đan vào nhau. Hạ Minh Nguyệt đỏ bừng mặt, đôi mắt long lanh. Cảm giác rung động xa lạ này là gì thế.

Cô không ngờ rằng, rung động còn ở phía sau.

Ngay sau khi hai người bước ra khỏi rạp chiếu phim, một bé gái ôm bó hoa hồng rất lớn chạy đến chân cô, thở hồng hộc, “Tặng chị hoa hồng nè.”

Hạ Minh Nguyệt liếc nhìn Cố Minh Diệp, người đàn ông ho khan: “Là anh đặt đấy.”

Những người xung quanh đỏ mắt ghen tị.

Vậy nên, Hạ Minh Nguyệt tay cầm đèn mặt trăng, tay ôm bó hoa hồng, cùng Cố Minh Diệp đi tới quảng trường Tân Giang, tiếng “Bùm bùm” đột nhiên vang lên, trong tích tắc, trăm nghìn quả pháo hoa nổ tung, từng tốp từng tốp, sáng rực cả bầu trời.

Tiếng “Wow” vang lên khắp nơi.

Bốn màn hình khổng lồ ở phía đối diện dòng sông cùng lúc sáng lên, tất cả đều là “Cố Minh Diệp [trái tim] Hạ Minh Nguyệt”. Tiếng pháo hoa quá lớn, Hạ Minh Nguyệt không thể nghe thấy nhịp tim của mình nữa, trong đầu cô chỉ có một giọng nói: Cố tổng tỏ tình như đang cầu hôn vậy, bá tổng đúng là bá tổng, mình muốn gả cho anh ấy.

Cố Minh Diệp áp tai cô nói, “Em sẽ nhớ hôm nay chứ?”

Trong mắt Hạ Minh Nguyệt đều là pháo hoa, cô gật gật đầu.

Vậy thì tốt rồi, đây là lần đầu tiên anh tỏ tình với người khác đó. Lại còn thành công nữa chứ, vui quá đi.

Hạ Minh Nguyệt nghĩ: Cả đời này, có lẽ mình sẽ không bao giờ được tỏ tình hoành tráng như vậy nữa. Anh khiến những người lúc trước trở nên buồn tẻ, khiến những người phía sau không thể theo kịp.

Tiếng nổ ngày càng lớn, Cố Minh Diệp bịt tai cô lại. Hạ Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt hai người dính chặt vào nhau.

Anh thật sự rất đẹp trai.

Cô trông thật dịu dàng.

Hạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại. Hơi thở của người đàn ông ngừng lại, rồi anh tiến lại gần, bốn cánh môi dán vào nhau.

Thật mềm, thật ngọt.


Hóa ra đây là cảm giác khi bị râu của người đàn ông đâm lên mặt.

Cố Minh Diệp mấp máy môi, đẩy lưỡi vào.

Hạ Minh Nguyệt choáng váng nghĩ: Tình yêu khiến người lãnh đạm trở nên nhiệt tình như lửa. Cứ tiếp tục đi, đừng dừng lại.

Sau một nụ hôn, một bên mắt lóng lánh, một bên thở nặng nhọc. Hạ Minh Nguyệt dịu dàng nhìn anh ___ Cố tổng, rèn sắt khi còn nóng, hay chúng ta đi thuê phòng đi?

Cố Minh Diệp che mắt cô lại, ép người vào vòng tay anh. Người này là của anh. Trong sáng, dễ thương, mê hoặc lòng người, là bạn gái của anh.

Hạ Minh Nguyệt vùi vào lồng ngực anh, cô quen cái ôm này rồi nhé, xa nó 5 phút cô sẽ chết ngay.

Cố Minh Diệp nắm tay cô, định rời đi. Hạ Minh Nguyệt đứng đó, bất động.

“Đi đâu?”

“Đưa em về khách sạn.”

Hạ Minh Nguyệt kéo tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc, “Còn sớm như vậy?”

“10 giờ rồi.”

“Em hơi đói.”

“Muốn ăn gì?”

“Tùy anh.”

Hai người nhìn nhau. Cố Minh Diệp dẫn cô đến nhà hàng. Bạn gái của anh đúng là cao thủ làm nũng.

Hạ Minh Nguyệt nóng mặt ____ Ăn bơ lí vơ bồ, mình có thể điệu chảy mỡ như vậy ư.

xác nhận quan hệ yêu đương với tổng tài (1/1), bạn có muốn nhận gói phần thưởng thông quan mới không?

Đèn mặt trăng khiến bạn cảm thấy hạnh phúc * 1

Một bó hoa hồng thơm nức mũi nhưng cầm hơi nặng tay * 1

Mở khóa kỹ năng ôm.

Mở khóa kỹ năng hôn.

Được phong tặng danh hiệu “Bạn gái của bá tổng”

Mở khóa chương tình yêu.

Hạ Minh Nguyệt: Tôi nhận hết.






— QUẢNG CÁO —