Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 47: Ngày thứ bốn mươi bảy làm bảo mẫu



Mặc dù chỉ là tiếng ca của ấu tể nhưng những người nghe trên bờ vô thức dùng thái độ nghiêm túc lắng nghe, thậm chí còn nghe rất nhập tâm.

Lúc nghe câu đầu tiên, rất nhiều nhân ngư trưởng này có suy nghĩ sau này trưởng thành tiếng ca của ấu tể này nhất định sẽ làm người ta chìm đắm, nghe tiếp thì bọn họ cảm thấy hiện giờ nó đã có năng lực như vậy rồi.

Trước không đề cập tới sức mạnh từ trong tiếng ca chứng minh thiên phú cực cao, tiếng ca của ấu tể nhân ngư này quả thực rất êm tai, âm sắc trong veo đến mức có chút phạm quy.

Nhắc tới thì… gia trưởng của ấu tể này đâu?

Sau khi lấy lại tinh thần, người nghe bên bờ biển bắt đầu nghiêng đầu tìm kiếm, thế nhưng bọn họ không nhìn thấy có nhân ngư trưởng thành nào nhảy xuống nước.

Trước đó mỗi ấu tể ca hát, gia trưởng đều dùng tiếng ca của mình đáp lại.

Mặc dù không có quy định nói gia trưởng nhất định phải làm chuyện này, thế nhưng trong quan niệm bình thường của chủng tộc nhân ngư, gia trưởng yêu thương ấu tể nhất định sẽ đáp lại.

Ấu tể cố lấy dũng khí hát trước mặt nhiều người như vậy, nếu gia trưởng nghe thấy tiếng ca kia mà không đáp lại thì đúng là hết chỗ nói.

Cộng thêm ấu tể này hát dễ nghe như vậy, ngay cả bọn họ cũng nghe ra được tiểu nhân ngư này rất thích gia trưởng của mình, nếu gia trưởng không đáp lại thì ấu tể cũng sẽ rất thất vọng a…

Có thể xem là vị gia trưởng đang bị mọi người trách móc, Tạ Loan kỳ thực từ nãy đến giờ vẫn luôn tìm kiếm phương pháp để tới mỏm đá kia, phản ứng đầu tiên là… trực tiếp bơi qua đó.

Thế nhưng có một vị nhân ngư trưởng thành nhìn thấy hành động định nhảy xuống nước của Tạ Loan thì cản lại, kéo anh qua hỏi thăm tình huống, sau khi biết chuyện thì bảo anh đứng yên chờ một chút.

Tạ Loan chờ một hồi, có thể nhìn thấy tiểu nhân ngư đang hát trên mỏm đá vẫn luôn nhìn mình, chờ đợi có chút gấp gáp, lúc này trước mặt Tạ Loan rốt cuộc xuất hiện một con đường có thể đi tới mỏm đá bên kia.

Đó là một chức năng được bố trí trong hoàn cảnh mô phỏng, lúc cần, nhân viên quản lý có thể thông qua đài điều khiển điều chỉnh.

Nhìn lối đi xuất hiện trên mặt biển, những người nghe trên bờ đều có chút nghi hoặc, nhất là khi nhìn thấy một thanh niên nhân loại tóc đen bước nhanh trên lối đi dành cho nhân viên, có chút khó hiểu.

Không phải lúc này nên là gia trưởng bơi tới ôm ấu tể sao, sao lại là một nhân loại chạy tới?

Bất quá ấu tể nhân ngư quả thực đang nhìn thanh niên nhân loại kia, điều này làm đám người dần dần phản ứng lại.

Mỏm đá ngầm kia là nhân tạo, diện tích cũng khá lớn, sau khi đi nhanh qua lối đi, Tạ Loan thuận lợi đặt chân lên mỏm đá.

Mỏm đá này cũng không bằng phẳng, Tạ Loan cẩn thận không để mình phát sinh thảm án trợt chân té nhào xuống biển, đi đến gần ấu tể nhân ngư đang ca hát, cúi người bế bé lên.

Để thanh niên có thể dễ dàng hoạt động hơn, ấu tể nặc khắc tư vốn vùi mình trong lòng thanh niên chủ động trèo lên vai đối phương.

“Nor ‘sifa utha…”

Được thanh niên ôm vào lòng, ấu tể nhân ngư vẫn không dừng lại, thế nhưng lúc được ôm, phần vây đuôi của ấu tể bắt đầu đong đưa theo quy luật, nhẹ nhàng vỗ lên người thanh niên.

Bị ấu tể dùng con ngươi xanh thẳm nhìn chăm chú, Tạ Loan nương theo tiếng ca của ấu tể bắt đầu thử ngâm nga đáp lại.

Chủng tộc nhân ngư có thiên phú về phương diện ca hát, vì thế gia trưởng nhân ngư trưởng thành có thể dễ dàng hòa hợp với tiếng ca của ấu tể.

Tạ Loan không có thiên phú chủng tộc, thế nhưng anh muốn đáp lại ấu tể, vì thế chỉ có thể cố gắng mò mẫm.

Không có lời ca, cũng không có âm tiết, Tạ Loan vì đáp lại tiếng ca của ấu tể mà ngâm nga thành nhịp điệu.

Mặc dù chỉ là nhân loại nhưng âm thanh của thanh niên cũng rất dễ nghe.

Nghe thanh niên ngâm nga nhịp điệu, ấu tể nhân ngư trong lòng thanh niên rõ ràng lại càng cao hứng hơn vui vẻ hơn, vô luận là từ tiếng ca hay ngôn ngữ thân thể đều lộ rõ điểm này.

Bởi vì đặc tính chủng tộc, chủng tộc nhân ngư nhạy cảm trong việc cảm nhận tinh thần lực hơn các chủng tộc khác rất nhiều, cho dù không hiểu dị năng cũng có thể phát hiện.

Mà vào giờ phút này, đại đa số những người đang nghe bên bờ biển đều nhất trí mình cảm nhận được một luồng tinh thần lực mạnh mẽ.

Luồng tinh thần lực này phát ra từ thanh niên nhân loại đang ngâm nga, sức mạnh trong tiếng ca của ấu tể tựa hồ được tinh thần lực tăng trưởng, chầm chậm tăng trưởng lên.

Bị luồng tinh thần lực mạnh mẽ kia chấn động tới sửng sốt, nhóm nhân ngư có mặt ở đây đều có cảm giác thực khó tưởng tượng…

Tinh thần lực cấp bậc này ở trong chủng tộc bọn họ đã có thể xem là rất xuất sắc.

Sự chú ý đặt hết trên người tiểu nhân ngư đang hát cho mình nghe, Tạ Loan cũng không rãnh chú ý tới phản ứng kinh ngạc của mọi người.

Sự thực, tinh thần lực Tạ Loan phát ra đã là kết quả sau khi tận lực thu liễm.

Kể từ khi biết tinh thần lực của mình nằm trong phạm vi cao cấp, Tạ Loan liền bắt đầu học tập cách khống chế năng lực này.

Có thể nghe ra sau một phen cố gắng, nhịp điệu ngâm nga của thanh niên đã dần dần hòa hợp với tiếng ca của ấu tể.

Mặc dù không biết vì sao gia trưởng của ấu tể nhân ngư này lại là nhân loại, thế nhưng từ sự cố gắng đáp lại của thanh niên, ít nhất mọi người cũng biết được, thanh niên nhân loại này cũng giống như những gia trưởng nhân ngư khác, rất yêu thương ấu tể.

Những người nghe trên bờ biển đều cho rằng tiếng ca của ấu tể nhân ngư có chiếc đuôi băng lam này là tiếng ca dễ nghe nhất đêm nay, vì thế lúc tiếng ca dừng lại, mọi người đều không hẹn mà cũng vỗ tay nhiệt tình.

Tiếng ca thanh lệ của bé tuyệt đối rất xứng đáng nhận được nhiều tiếng vỗ tay như vậy.

“Mạt mạt, mạt mạt~”

Sau khi ngừng ca, ấu tể người cá vùi trong lòng thanh niên lập tức kêu hai tiếng, vây đuôi nhúc nhích, ánh mắt xanh thẳm chăm chú nhìn thanh niên lộ rõ mong đợi.

Nên đáp lại sự mong đợi của bé thế nào?

Tạ Loan xoa xoa tóc ấu tể, sau đó dùng tư thế có chút mất tự nhiên vỗ tay, đồng thời híp mắt nói: “Già Nhĩ hát rất dễ nghe.”

Tạ Loan vừa dứt lời liền không kịp đề phòng bị ấu tể nhân ngư ở trong lòng tiến tới bên má trái cọ cọ một chút, cọ xong bé còn củng củng ngực anh.

Nếu hiện giờ có người nhìn ánh mắt ấu tể nhân ngư này nhất định sẽ phát hiện, ánh mắt xanh thẳm của bé sáng ngời hệt như sao trời.

Tiếng vỗ tay của người nghe trên bờ biển, ấu tể nhân ngư kỳ thực không quá để tâm, nó muốn nghe nhất chính là tiếng vỗ tay của thanh niên.

Vừa nãy bên má trái có cảm giác non non mịn mịn, Tạ Loan cúi đầu nhìn gò má ấu tể.

Không thể không thừa nhận, làn da tiểu bảo bảo đặc biệt non mịn, cứ hệt như một khối đậu hủ vậy.

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Tạ Loan ôm ấu tể một lần nữa theo con đường kia, trở lại bờ.

“Mạt mạt~”

Tựa hồ là đặc biệt cao hứng, ấu tể được ôm trong lòng thanh niên thường xuyên phát ra hai âm tiết này.

Cũng không phải muốn thanh niên làm gì, tiểu nhân ngư chỉ đơn thuần muốn gọi gia trưởng vậy thôi.

“Ừm, Già Nhĩ ngoan.” Dĩ nhiên hiểu được tâm tư ấu tể, Tạ Loan kiên nhẫn đáp lại, hoàn toàn không có chút chán ghét.

Ấu tể hát tặng mình, nếu hỏi Tạ Loan có cảm động hay không, câu trả lời không thể nghi ngờ là có.

Đó là lần đầu tiên ấu tể nhân ngư này hát, đó là một chuyện rất có ý nghĩa kỷ niệm.

Chuyện duy nhất Tạ Loan tiếc nuối lúc này là không thể ghi âm lại tiếng ca của ấu tể khi nãy.

Thấy thanh niên sau khi ôm ấu tể trở về bờ cũng chưa vội vàng rời đi, mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn qua.

Cho đến khi nhìn thấy ấu tể tiếp theo bơi đến gần mỏm đá, người nghe trên bờ biển vì tôn trong mỗi ấu tể nên mới dời tầm mắt đi.

Cục bông xù trên vai được Tạ Loan ôm vào lòng, lại đứng nghe thêm một chút, sau khi nghe thêm hai tiểu nhân ngư ca hát thì Tạ Loan cảm thấy mình nên tìm nơi ngủ lại.

Nhìn ấu tể nhân ngư trong lòng cũng có chút buồn ngủ, Tạ Loan theo trực giác đi thẳng tới trước.

Dù sao Tắc La thành cũng là khu vực trung tâm, khách sạn dừng chân hiển nhiên có mặt ở khắp nơi.

Trên đường tìm kiếm khách sạn nghỉ lại, Tạ Loan lại đụng trúng một địa điểm hoạt động có rất đông người tụ tập.

Những người này phần lớn đều là các cặp tình lữ, điều này làm Tạ Loan có cảm giác mình có chút lạc loài.

Hoàn toàn không muốn góp phần nào nhiệt ở nơi này, Tạ Loan chỉ ôm tâm tình tò mò xem qua một chút, này có lẽ là hoạt động tình lữ đính ước mà cư dân bản địa đã nói trước đó.

Vào dịp lễ nại sắt lạp, các cặp tình lữ có thể nắm tay nhau cùng nguyện ước trước Nguyệt Lượng Trì, căn cứ theo truyền thuyết của chủng tộc nhân ngư, làm vậy thì hai người yêu nhau sẽ được hải thần chúc phúc cùng phù hộ.

“Năm nay cũng không biết ai sẽ tìm được viên nguyệt trường thạch kia.” Nhân ngư trưởng thành có chút xúc động nói, trong giọng điệu còn pha lẫn chút mong đợi.

Nguyệt trường thạch là một viên đá quý xinh đẹp đặc biệt chỉ có ở Hải Luân Mễ Đặc Tinh, loại đá quý này có sức mạnh rất thần kỳ, nghe nói nếu tặng nguyệt trường thạch cho người yêu làm tín vật đính ước thì có tỷ lệ phát sinh chuyện thần kỳ rất lớn.

Còn về chuyện chuyện thần kỳ kia là gì thì không có người nào nói rõ, thế nhưng quả thực có người khẳng định sẽ có chuyện thần kỳ phát sinh.

Hàng năm vào dịp lễ nại sắt lạp, vì phối hợp với ngày lễ cộng thêm tăng thêm phần thú vị, nhân viên bên phía chính phủ sẽ giấu một viên nguyệt trường thạch trong khu vực Nguyệt Lượng Trì để các cặp tình lữ cảm thấy hứng thú có thể tiến hành hoạt động tầm bảo.

Sau khi tò mỏ hỏi thăm hoạt động một chút thì Tạ Loan tiếp tục tìm kiếm khách sạn nghỉ ngơi.

Ôm tiểu nhân ngư đặt vào bể nước nhỏ đặc biệt thiết kế cho ấu tể nhân ngư ở trong phòng, lại đặt ấu tể lông xù có hai chiếc sừng nhỏ lên giường, Tạ Loan tiến vào phòng tắm.

Tắm xong thì ngủ, ý tưởng của Tạ Loan rất đơn giản.

Thay quần áo ngủ, Tạ Loan vừa từ phòng tắm đi ra liền nhìn quanh phòng một chút, ấu tể nhân ngư ngoan ngoãn nằm trong ao nước, thế nhưng cục bông xù trên giường thì không thấy tăm hơi đâu cả.

Quét mắt nhìn một vòng trong phòng, xác định quả thực không có, lúc Tạ Loan bắt đầu có chút sốt ruột thì cửa phòng vang lên âm thanh bị mở ra.

Từ khe hở không lớn không nhỏ đó, một ấu tể tròn vo khoác áo trùm đầu màu đen lon ton chui vào.

Cũng không biết là vừa đi đâu, trên chiếc áo trùm của ấu tể mơ hồ có thể nhìn thấy một chút bụi bặm.

Tạ Loan cúi người ôm ấu tể nặc khắc tư đặt lên chân mình, dùng ngón tay nhẹ nhàng phủi đi bụi bặm trên vành nón, sau đó kéo chiếc nón ra sau.

Sau khi chiếc nón bị kéo ra sau, hai chiếc sừng nhỏ trên đầu ấu tể nặc khắc tư lập tức lộ ra, lỗ tai nhỏ ở bên cạnh cũng khẽ giật giật.

Đột nhiên ấu tể nhích tới gần hơn, chờ đến khi nó ngẩng đầu lên thì Tạ Loan có chút sửng sốt.

“Ư ô.”

Ngậm một viên đá hình bầu dục phát ra ánh sáng nhàn nhạt như ánh trăng, ấu tể nặc khắc tư ngẩng đầu chăm chú nhìn thanh niên nhân loại trước mắt, nó khẽ phát ra âm thanh.