Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 12



Lục Chính dùng răng cửa cắn đầu lưỡi. Cơn đau nhỏ nhoi ngăn cản ham muốn muốn làm người xấu của hắn.

"Thôi bỏ đi, tiểu Chu sẽ buồn."

"Nhưng sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ buồn," Sara nhẫn tâm nói.

"Ta không muốn làm em ấy buồn cả đời."

"Ngài thật tốt bụng."

Lục Chính cười khẩy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuẩn bị xe cho ta."

"Vi Trạch tiên sinh và gia đình đang đợi ngài dưới lầu."

"Cho người đưa bọn họ đi học viện."

"Ngài tiễn người yêu của Chu tiên sinh đi, rồi lại đi an ủi Chu tiên sinh đang đau buồn. Ngài thật thông minh."

"Sara-"

"Vâng, thưa ngài."

Lục Chính giơ tay, nhẹ nhàng đánh lên chiếc vòng tay, lặp lại: "Chuẩn bị xe."

"Vâng, thưa ngài."



Chu Hành không bắt được taxi. Anh đành phải chạy lon ton đến bến xe buýt để đuổi kịp chuyến xe cuối cùng. Chị bán vé hỏi anh đi đâu. Nhận được câu trả lời, chị cau mày, nhắc anh là tuyến xe trung chuyển bên kia đã dừng hoạt động rồi.

"Không sao cả," Chu Hành thở phì phò, trong mắt là sự bướng bỉnh, "Xuống tới trạm trung chuyển tôi sẽ nghĩ cách."

"Được rồi." Chị bán vé thở dài, không khuyên nữa.

Chu Hành ngồi trên xe không ngừng gọi điện cho Vi Trạch. Nhưng tất cả những gì anh nhận lại được chỉ là giọng nói lạnh lùng của tổng đài.

"Tiên sinh, xe trung chuyển của cậu Chu tối nay không hoạt động. Trong phạm vi mười cây số xung quanh trạm trung chuyển cũng không có taxi đêm. Ngài có muốn gửi xe đến đó không?" Sara nghiêm túc nhắc nhở.

"Không cần," Lục Chính cầm cái phích nước lên, mở nắp ra, mặt không chút thay đổi rót dịch lỏng màu đen sặc mùi vào bên trong, "Lái xe của chúng ta đi."

"Ngài muốn tự mình đưa cậu ấy đi sao?"

"Không, trước mắt đừng để em ấy phát hiện."

Xe mà Lục Chính ngồi là xe tự lái. Hắn uống thuốc, lại ăn chút đồ ăn nhẹ. Đèn xe rất mờ, để hắn như hoàn mỹ mà hòa vào màn đêm.

Xe dừng lại ở một điểm mù phía sau trạm trung chuyển. Lục Chính đợi một lúc thì xe buýt đến. Xuyên qua cửa sổ, hắn nhìn Chu Hành từ xa bước xuống rồi không chút do dự dùng hết sức chạy về một hướng.

"Bám theo, đừng để em ấy phát hiện." Lục Chính nhìn theo bóng dáng kia, hạ lệnh.

"Vâng."

Chu Hành đã xác nhận lộ trình trên đường. Vừa xuống xe, anh đã đi dọc theo con đường chính bên cạnh, chỉ mất 20 km là đến nhà Vi Trạch.

Anh cũng không tính chậm rãi tới đó. Anh muốn nhanh chóng gặp được người mình yêu.

Đầu xuân gió đêm cũng chẳng ấm áp gì cho cam, thổi đến mức cả mặt anh lạnh toát, ngón tay run rẩy. Anh cô độc chạy, bên người chỉ có đèn đêm bầu bạn. Chặng đường dài quá. Nhưng khiến người ta đau lòng nhất lại là Chu Hành cũng hiểu rõ, thật ra Vi Trạch không hề muốn anh đến.

—— Có phải anh hơi bốc đồng quá không? Có lẽ Vi Trạch có việc quan trọng thật. Có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm. Chỉ cần chờ một tháng, mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ, trở về nguyên hình nguyên dạng.

Chu Hành nếm được mùi vị rỉ sét trong miệng. Anh máy móc mà di chuyển chân, lại cũng chẳng hề muốn chậm lại —— Anh lo cho người yêu mình. Bản năng cho anh biết mình đang mất đi cậu ấy. Mà ngoại trừ việc đi gặp cậu ấy, anh cũng chẳng thể làm gì cả.

"Tiên sinh, nhịp tim của cậu Chu đã bắt đầu xuất hiện vấn đề, ngài có muốn sắp xếp một chiếc taxi không?"

"Không cần, em ấy tự mình rõ việc này."

Lục Chính như hổ đói mà nhìn chằm chằm Chu Hành. Hắn nhìn anh từ từ chuyển từ chạy nhanh sang chạy bộ, sau đó chật vật tiến lên từng bước. Hắn nhìn anh giơ tay áo lau mắt và má mình.

Lục Chính nhớ lại hơn mười năm trước, Khi đó, hắn nhận được kết quả bí mật từ viện nghiên cứu, quyết tâm thuyết phục viện trưởng công khai kết quả.

Tất cả các phương tiện giao thông công cộng trong thành phố đã bị đình chỉ. Còn các nhà lãnh đạo cấp cao của liên minh đang thảo luận về việc nuôi nhốt phụ nữ vì mục đích sinh sản của con người.

Xe của hắn bị hệ thống buộc phải dừng lại giữa chừng. Khi đó hắn vẫn còn cách đích đến 30 km.

Hắn không biết hội nghị đã bắt đầu bỏ phiếu hay chưa. Hắn không biết liệu hiệp định đã được hoàn tất hay chưa. Hắn không biết liệu mình có thể đến kịp hay không.

Nhưng hắn biết, hắn muốn cứu chị gái mình. Hắn muốn cứu những người phụ nữ giống chị gái mình —— Nếu đã phải hy sinh lợi ích của một số người, hắn hy vọng nam nữ có thể bình đẳng trong việc phát triển giống nòi.

Đây là những suy nghĩ mười tám tuổi, trong sáng và ngây thơ của hắn.

Hắn chạy như điên trên con đường vắng vẻ. Gió lạnh thổi bay những giọt mồ hôi lăn dài trên má. Mắt hắn lúc mờ lúc rõ. Mùi gỉ sắt tràn ngập cổ họng và lỗ mũi. Hắn tưởng mình sẽ ngã xuống, nhưng hắn không ngã.

Lúc chạy đến nơi, cơ thể hắn như đã mất đi cảm giác. Mà lúc hắn cuối cùng cũng đến cửa hội nghị, hắn có thể nghe thấy mọi người thảo luận trong phòng. Khi đó, hắn rốt cuộc cũng có thể để nước mắt mình chảy xuống một lúc, rồi để mình lau nước trên mặt.

Hắn sửa sang lại quần áo, đúng lúc thích hợp nhất đẩy cửa bước vào, đặt chiếc mũ quân đội đẫm mồ hôi trước mặt chị gái.

Cuộc chiến còn chưa bắt đầu, nhưng hắn đã chắc chắn rằng mình sẽ thắng.

"Thua rồi."

Chu Hành đứng ngoài khoảng sân tối om, không ngừng gọi tên Vi Trạch hết lần này đến lần khác.

Lục Chính nhấn nút hạ cửa sổ xe. Gió lạnh thổi tung sợi tóc gãy rụng trên trán hắn. Hắn lạnh nhạt lại thương hại mà nhìn tiểu Chu của hắn, một lúc lâu sau mới nói: "Đi thôi. "

"Đây là thời điểm thừa nước ** thả câu rất tốt."

"Không cần thiết," Lục Chính ho khan vài tiếng, dùng khăn lông mềm lau khóe miệng, "Em ấy cũng nên trưởng thành thôi."

"Vi Trạch đã được đưa vào phòng phẫu thuật."

"Gửi nửa số tiền còn lại cho bố mẹ cậu ta."

"Vâng."

"Sắp xếp mấy chiếc taxi. Nếu Chu Hành muốn về nhà thì đưa em ấy về."

"Vâng."

"Chắc em ấy cũng sẽ không về." Lục Chính giơ tay che mắt, "Em ấy sẽ ở cửa chờ đến hừng đông."

"Ta hiểu em ấy."