Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 17: Tôi Sẽ Thả Em Đi



Tịch Duy An đưa Chung Linh đến các chỗ bán những món vật dụng làm đẹp của con gái, anh lựa ngay một chiếc kẹp tóc cài lên cho cô.

“Em thích món nào, tôi sẽ mua cho em...”

Chung Linh cười ngượng, đưa tay chạm vào chiếc kẹp trên tóc mình.

“Chú sẽ tặng cho cháu sao?”

Tịch Duy An gật đầu.

“Ừm.... nhưng đổi một điều kiện“.

“Điều kiện gì?” Chung Linh nghi hoặc.

Tịch Duy An bất giác trước mặt đám đông ôm lấy cô, nói nhỏ vào tai cô.

“Đừng gọi là chú nữa, gọi là anh đi..... Tôi đã hối hận lúc trước bắt em gọi tôi là chú rồi“.

Chung Linh rụt rè né tránh anh.Tự hỏi trong lòng người đàn ông này giống như sống một con người hai mặt vậy, nhiều khi có lúc cô cũng có chút rung động với anh vì sự dịu dàng của anh ngay lúc này.

Một lúc sau, Tịch Duy An buông cô ra,anh bỗng nhiên lấy chiếc điện thoại của mình ra nhân lúc cô đang lựa đồ không để ý,anh đã chụp hình cô rất nhiều,mỗi bức hình là một dáng vẻ đầy đáng yêu của cô gái này.

Nếu nói về độ quyến rũ thì cô không bằng Mộ Vân hay Thẩm Tư Niệm, nhưng ở cô lại có gì đó rất cuốn hút, làm cho anh luôn phải để tâm đến cô.

Nhưng mà nói về quyến rũ thì cũng không thể nhận định được ở cô gái này được..... Thật ra đến bây giờ anh vẫn chưa nhìn rõ, cô gái này lại sở hữu thân hình như thế nào?

Lại nữa rồi! Tịch Duy An,mày đang suy nghĩ gì nữa vậy? Cô gái này chỉ mới mười chín tuổi,không được nghĩ về chuyện đó nữa.....

Tịch Duy An tự chửi thầm mình,anh cũng chẳng hiểu tại sao mỗi khi gặp cô gái này,cơ thể của anh không khi nào mà không nóng lên.Nhiều lúc anh cũng muốn né tránh cô, nhưng không gặp thì lại khó chịu,anh cũng chẳng biết phải làm sao?

“Này....Anh làm gì vậy?”

Mãi đắm chìm suy nghĩ của mình mà anh đã không để ý đang có một người đàn ông cố ý quấy rối Chung Linh, tiếng nói của cô đã lập tức kéo hồn vía anh trở lại.

Nhìn thấy một người đàn ông đang kéo lấy tay cô.Sắc mặt Tịch Duy An bỗng dưng trở nên giá lạnh,anh sải bước chân đến nhanh ôm lấy cô, kéo tay người đàn ông đó ra, ngữ khí không hề vui.

“Cậu đang làm gì đó, tại sao lại đụng tay đụng chân với cô ấy“.

Tên đó thấy anh,vờ không quan tâm, ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn Chung Linh.

“Tôi chỉ muốn làm quen với cô gái này thôi...Anh tránh ra” Nói rồi anh ta đưa tay đến định chạm vào mặt của cô.

“A.....”

Nhưng chỉ một giây sau đó,tay anh ta đã bị Tịch Duy An bẻ ngược ra đằng sau.

Tịch Duy An chợt nghiến răng.

“Cậu dám đụng vào vợ của tôi thử xem, tôi sẽ bẻ gãy tay cậu.... Để xem lúc đó cậu có còn muốn đụng vợ của tôi không?”

Người đàn ông đó nhăn mặt, nhưng hoàn toàn không sợ lời cảnh cáo của anh.Anh ta còn cười cợt lớn để cho mọi người xung quanh bu lại.

“Hãy nhìn xem một người đàn ông như thế này mà bảo là chồng cô gái trẻ đó, mọi người có tin không?” Tay anh ta chỉ về cô.

Mọi người nghe vậy cũng có chút tò mò.Họ liên tục nhìn anh và cô và đưa ra lời nhận xét.

Có người còn thầm thì nói rằng.Có thể hai người là chú cháu với nhau, nhưng vị ông chú này sợ già nên bắt cháu mình gọi là anh.

Vô tình câu nói đó lại loạt vào tai của Chung Linh, cô không vui liền bước đến gần anh, kéo người đàn ông đó ra, cô ôm chầm lấy anh,bỗng nói lớn.

“Ông xã! Chúng ta đi về đi....Em không thích ở đây một chút nào nữa“.

Nụ cười của Tịch Duy An thoáng chốc càng đậm hơn,hai chữ “ông xã” được phát ra từ cô tại sao lại khiến anh sung sướng đến như vậy.

Ngay giây phút anh còn đang đắm chìm câu nói của cô khi nãy,thì cô đã ngang nhiên kéo đầu anh xuống.Lần này Chung Linh chủ động hôn lên môi của anh.

Bên tai ngay lập tức nghe mọi người “oh” lên một tiếng.

Nụ hôn không kéo dài bao nhiêu, nhưng đủ làm cho Tịch Duy An như bị uống thuốc mê nhất thời vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ của mình.

Đến khi ra khỏi đêm chợ, mọc theo lối đi của con đường về nhà mình.Khi đi đến gần nhà, Tịch Duy An đã không kiềm lòng liền dẫn Chung Linh vào một con hẻm nhỏ.



“Anh....”Chung Linh kinh sợ nhìn anh.

Tịch Duy An híp mắt lên nhìn vào cánh môi ửng đỏ của cô,anh nhẹ nhàng đưa môi mình chạm vào.

“Ngọt quá..”Anh cứ như vậy nhấp nháp thưởng thức chiếc môi của cô hồi lâu.

Anh chạm một lần thì cô lại rụt một lần.Cho đến lần thứ năm, cả hai mới thật sự trao cho nhau một nụ hôn không một chút ngượng gạo.

Chung Linh cũng không biết vì sao mình lại hùa cùng với anh, cảm giác trong lòng cô lúc này như có một thứ cảm xúc gì đó chạy lung tung trên não bộ của cô.

Nụ hôn.... Thật ra anh là người đầu tiên cô hôn, lại hôn nhiều đến như vậy!

Biết trước làm vợ hờ của anh sẽ chung đụng rất nhiều, nhưng cô không nghĩ anh, một người đàn ông trung niên như anh lại sở hữu một làn môi mềm mại như vậy.Nó khiến cô đắm chìm, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

Tịch Duy An kéo hai tay cô vòng qua cổ anh,bàn tay bắt đầu như một con rắn luồn qua eo,sau đó tiến vào phía trong chạm vào lớp da thịt của cô.

“Đừng mà....” Chung Linh sợ hãi lắc đầu né tránh anh.

Hơi thở nóng hổi thả vào vành tai cô, Tịch Duy An khàn giọng nói.

“Tôi không biết mình đã hôn em bao nhiêu lần... Nhưng tôi có thể khẳng định với em.. tôi rất thích được hôn đôi môi em... Nó vừa ngọt vừa thơm....”Dứt lời một dấu hôn đỏ rực được nằm ngay tại vị trí cổ của cô.

Anh hưởng thụ vị ngọt trên da thịt của cô.

Bàn tay anh lúc này đã chạm được sự đầy đặn của cô, một cảm giác thỏa mãn lập tức bao trùm lấy anh.

Lần đầu tiên Chung Linh bị người khác chạm vào những chỗ nhạy cảm như thế,trong lòng vừa sợ hãi nhưng cũng có gì đó rất kì lạ, giống như có một nguồn điện tê tái nào nó bước vào cơ thể của cô.

Tịch Duy An gầm nhẹ.

“Thật sự tôi không muốn làm chuyện có lỗi với em vào bây giờ...... Nhưng mà....”

Anh rất muốn nói cho cô gái này nghe, là vì cảm giác của anh bây giờ, đã thật sự thích cô rồi.Nhưng lại sợ khi anh nói ra, cô sẽ sợ anh.

“Anh buông tôi ra đi.... Tôi hiểu ý của anh“. Chung Linh cất tiếng.

Cô thừa biết anh suy nghĩ gì về cô.Anh và cô là hai thế giới khác nhau, địa vị anh như thế nào chẳng lẽ cô còn dám mơ mộng được được sự yêu thương của anh sao?

Tịch Duy An mơ màng nhìn cô,anh khẽ buông cô ra.Anh còn chưa kịp nói gì,Chung Linh đã chỉnh lại quần áo của mình và tiếp theo đó là đi từng bước đi về nhà.

Tịch Duy An mắt dõi theo cô được một lúc, một giây sau đó anh bước lên thật nhanh bế cô lên đi thẳng về nhà.

Anh im lặng, mắt nhìn cô.Còn Chung Linh lần này không phản đối, cô cũng im lặng nằm trong lòng anh nhưng hai mắt thì nhắm lại.

Cứ như thế anh bế cô đi về.

.....

Bước vào trong nhà,bà nội nhìn thấy tay chân của Chung Linh đã bị thương thì không ngừng trách mắng Tịch Duy An trước mặt mọi người.Sau đó bà còn kêu anh đưa cô về phòng của bà, vậy mà lần này Tịch Duy An đã kiên quyết từ chối, rồi anh ôm cô trở về phòng của mình.

Thái độ của anh cũng khiến cho Thẩm Tư Niệm có chút tức giận,khi về phòng cô liên tục điện thoại cho anh... Nhưng điện thoại anh lại tắt máy.

Từ lúc trở về đến giờ, Chung Linh nhìn anh bằng một ánh mắt rất đề phòng, cô liên tục tránh né.Vừa bước vào phòng, cô không nói gì đã đi thẳng vào phòng tắm.

Tịch Duy An bên ngoài cứ đi qua đi lại,trong người anh cũng không biết phải làm như thế nào.Trong chốc lát,anh liền từ trong túi quần lấy ra một lọ thuốc, nhưng nói chính xác là một loại tinh dầu được chiết xuất từ thảo mộc thiên nhiên.Cũng là liều thuốc giúp anh bớt căng thẳng.

Sau khi anh ngửi được mùi hương của chai tinh dầu đó, tâm trạng anh lúc này cũng đã hơn một chút.

“Chú bị làm sao vậy?”

Chung Linh bước ra ngoài với những bước chân rất nhẹ nhàng, nhìn thấy dáng vẻ ôm đầu của anh đang ngồi trên giường, cô liền tò mò hỏi ngày

Tịch Duy An giật mình, vội đưa tay xuống nhìn cô....Mãi một lúc sau anh khẽ lắc đầu.

Thấy vậy,Chung Linh định bước đến chiếc ghế sofa, nhưng Tịch Duy An đã đứng lên đi đến trước mặt cô.

“Em đi đâu vậy?”

Chung Linh ngượng ngùng, né tránh mặt của anh.



“Tôi sẽ ngủ ở sofa,chú ngủ trên giường đi“.

“Em sợ tôi sao?” Tịch Duy An từng bước ép cô vào tường,nhíu chặt mày nhìn cô hỏi.

Chung Linh đưa tay để lên trên ngực anh,tránh ánh tiếp tục làm càn, cô ngước mắt lên nhìn anh, một lúc sau trả lời.

“Sợ chứ....! Đương nhiên tôi rất sợ....Tôi sợ bạn gái của anh sẽ hiểu lầm chú và tôi..Chú từng nói với tôi khi nào cô ấy trở về, chúng ta sẽ kết thúc có đúng không...? Vậy nên chúng ta đến đây thôi...!”

Câu cuối cùng khi Chung Linh nói xong, cô chợt nhắm chặt mắt lại.Cô sợ rằng anh sẽ kích động mà trừng phạt cô....

Đợi rất lâu...... Chung Linh cũng chẳng nghe được sự hồi đáp từ anh, nhưng cô có thể cảm nhận anh vẫn còn đang nhìn cô.

Bỗng nhiên lúc này cô nghe anh bật lên nụ cười,sau đó cô cảm thấy gò má của mình nhột nhột mang theo một mùi hương thảo mộc rất lạ.

Một tiếng nói vọng bên tai cô.

“Em muốn rời xa tôi đúng không....? Được thôi! Sinh cho anh một đứa con, rồi em muốn đi đâu, tôi cũng không ngăn cản em“.

Chung Linh kinh hãi, giật bắn mình mở mắt ra nhìn anh.

“Chú....”

Tịch Duy An siết chặt eo cô, chợt giơ tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô.

“Chung Linh,em chỉ mới mười chín tuổi thôi.Tôi cũng chẳng muốn giam cầm em với một người đàn ông lớn tuổi như tôi....” Nói đến đây,anh dừng lại một chút khẽ thở dài “Em đừng bận tâm lời nói của tôi lúc nãy....Trò chơi chúng ta sẽ kết thúc.Sau khi chúng ta dự lễ sinh nhật của bà nội vào tuần sau, tôi sẽ thả em đi....”

Chung Linh lại một lần nữa sững người trước câu nói của anh.

Một giây trước anh còn nói muốn sinh con với cô, giây sau lại muốn buông tay cô.

Rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ gì vậy?

“Chú nói thật chứ?”

Gương mặt Tịch Duy An trở nên nặng nề,anh xoay lưng lại với cô,hờ hững buông ra một câu, nhưng bên trong lại là sự nhấn mạnh muốn cô phải ghi nhớ.

“Lần này tôi chấp nhận buông tay em....Nhưng còn lần sau thì...” Anh chợt quay đầu lại nhìn cô nghiêm túc,nghiến răng nghiến lợi nói “Đừng quay trở lại đây và đừng bao giờ đứng trước mặt tôi... Nếu không tôi sẽ giam cầm em mãi mãi“.

Cả người Chung Linh chợt run lên.

Khi cô vẫn còn chưa kịp phản ứng, Tịch Duy An đã bước đến trước mặt cô,nhanh chóng cúi đầu xuống trực tiếp hôn mạnh lên môi cô.

Chung Linh trợn hai mắt lên thất kinh nhìn anh, bên tai cô bất chợt nghe thấy âm thanh cùng với cảm nhận được ánh sáng đèn led chiếu lên, liếc mắt nhìn qua thì cô đã thấy Tịch Duy An một tay ôm hôn cô,tay còn lại thì đang giơ điện thoại của anh lên hướng về hai người.

Anh chính là đang chụp hình khoảnh khắc hai người hôn nhau.

Chung Linh một lần nữa né tránh, đẩy anh ra.

“Chú....chú muốn gì?” Có phải anh bị điên rồi không tại sao lại chụp những thứ này lại, chẳng phải anh nói buông tay cô rồi sao?

Tịch Duy An nở một nụ cười xấu xa.Một giây sau anh đẩy cô lên giường.Sau đó anh cởi chiếc áo sơ mi của mình ra,lộ ra một cơ thể rắn chắc đầy nam tính trước mặt Chung Linh.

Chung Linh trong lòng có một dự tính chẳng lành, cô vội lùi lại.

“Đừng mà....Chú đã nói không chạm vào tôi mà.” Cô muốn đền ơn anh, nhưng không phải bằng cách này.

Tịch Duy An kéo chân cô lại,anh đè mạnh xuống giường.Một tay nắm lấy áo cô kéo nhẹ xuống,tay còn lại vẫn giữ vững chiếc điện thoại đang chụp hình hai người.

Anh đặt một nụ hôn xuống xương quai xanh cô,khàn giọng nói.

“Tôi chỉ muốn lưu lại kỉ niệm một chút.Để sau này khi tôi có già hay đãng trí cũng có thể xem em cũng từng là người phụ nữ của tôi.”

Anh rướn lên nhìn sâu vào đôi mắt của cô.

“Em hứa với tôi phải thật sự vui vẻ, phải trở nên tốt hơn....Sau này tìm một người nào đó biết yêu thương em, biết lo lắng cho em....Đừng như tôi...Tôi đã đối xử rất tệ với em“.

Dứt lời, môi anh lại một lần nữa áp xuống.Lần này anh nhẹ nhàng hơn,anh dịu dàng đến mức cô cảm nhận người đàn ông này dường như có sự yếu đuối trong đó.

Cô cảm giác ngày hôm nay anh rất khác lạ.Từ lúc anh và cô ở cửa hàng tiện lợi là cô đã cảm thấy anh đang có chuyện gì đó.Nhưng lúc này đây, trái tim cô khi nghe lời buông tay của anh lại khiến cô có chút không nỡ.

Anh kêu cô đừng quay lại đây, vậy là anh không muốn gặp lại cô nữa sao?