Cả người Mộ Vân run rẩy,dự cảm chẳng lành khiến cô có thể cảm nhận người đàn ông này sẽ không bao giờ buông tha cô.
“Tôi…”
- “Ting”.
Khi Mộ Vân còn đang định nói gì đó, thì đúng lúc này chuông cửa bất ngờ vang lên.Cô nhanh chóng nép người ra, khẩn trương nói.
“Có người đến tìm anh”.
Cô đang định tránh đường.Ai ngờ Tạ Thiên Duật như lên cơn điên,anh cúi đầu xuống trực tiếp ngông cuồng cắn mạnh vào vùng da thịt trên cổ của cô.
Mộ Vân đau đớn liền hét lên, đẩy mạnh anh ra.
“Anh bị điên rồi sao? Mau ra ngoài mở cửa đi, không chừng đó là bạn gái của anh đến tìm anh đấy”.
Nói rồi, cô lách người qua anh liền đi đến chiếc gương, nhìn vào vết cắn mà anh đã mang đến cho cô.
Ánh mắt giận dữ,quay đầu nhìn anh.
“Đồ xấu xa, nó đỏ lên rồi…!” Cô vừa nói vừa chỉ vào vết thương.
Gương mặt Tạ Thiên Duật không thay đổi,anh bước đến giữ chặt cô, cất một câu ra lệnh.
“Nằm yên trong đây… Nếu em rời đi,anh sẽ giết chết em…”
Mộ Vân kinh hãi.Khi cô còn chưa kịp phản ứng thì cô đã bị anh đẩy xuống giường.Rồi ngay sau đó,Tạ Thiên Duật liền lấy ra một dây thừng,lập tức trói tay trói chân cô lại.
Sau khi làm xong,Tạ Thiên Duật mới có thể yên tâm mà đi ra ngoài.
Anh không biết người nào lại đến đây vào giờ này.
Thế mà vừa mới mở cửa,anh còn chưa kịp nhìn thấy thì người bên ngoài đã lao vào ôm chặt lấy anh, giọng nói mang theo phần nhớ nhung vanh lên.
“Thiên Duật! Anh làm gì mà mở cửa lâu thế? Em rất nhớ anh…”
Tạ Thiên Duật giật mình, vội ấp úng.
“Khả Hinh…Em…Em tại sao lại đến đây vào giờ này”
“Em là bạn gái của anh, không đến đây được sao?” Tịch Khả Hinh nói xong liền đẩy anh ra đi vào trong nhà một cách tự nhiên,đôi mắt đa nghi cứ liên tục nhìn ngó xung quanh.
Hai người đã phát triển tình cảm cũng đã được hai năm, từ khi Tạ Thiên Duật đến nhà họ Tịch dự buổi tiệc sinh thần của bà nội năm ấy.Anh đã tán tỉnh cô con gái cưng của nhà họ Tịch bằng rất nhiều cách thức.Cho đến hai năm sau, Tịch Khả Hinh cuối cùng đã buông bỏ tình cảm với Lục Diệp Bằng mà đến với Tạ Thiên Duật.
Nhưng từ khi yêu nhau cho đến giờ, cả hai vẫn hoàn toàn chưa xảy ra chuyện gì với nhau, chỉ duy nhất một lần duy nhất là Tịch Khả Hinh lén hôn anh.Cô cảm nhận được càng lúc mình càng yêu người đàn ông này rất nhiều, cô nghĩ tình cảm mà cô dành cho anh còn nhiều hơn lúc trước cô dành tình cảm cho Lục Diệp Bằng.
Tịch Khả Hinh luôn thích kiểm soát, cô muốn đến đây giờ này để xem người đàn ông này có giấu người phụ nữ nào trong nhà không?
Sắc mặt của Tạ Thiên Duật trở nên lo lắng nhìn vào cánh cửa phòng ngủ.
Thấy anh đứng bất động như vậy, Tịch Khả Hinh nhíu mày gọi tên anh.
“Thiên Duật…! Thiên Duật…”
Tạ Thiên Duật giật bắn mình,anh nhìn cô.
"Sao…Sao hả? Em gọi anh sao?"Rồi anh bước đến.
Dáng vẻ ngốc nghếch của anh khiến cô không nhịn nổi liền bật cười khúc khích, cô đưa tay kéo anh xuống ngồi bên cạnh cô.
“Anh làm gì mà giật mình dữ vậy?” Cô chợt nghĩ, rồi lại nhìn trêu chọc " Có phải anh giấu cô gái nào trong nhà có đúng không?"
Anh đưa tay vuốt lấy mồ hôi trên gương mặt của mình, bình tĩnh lại rồi cất tiếng hỏi cô.
“Em đến tìm anh có việc gì không?”
Tịch Khả Hinh nhìn anh với dáng vẻ rất nghiêm túc, một lúc sau cô hít sâu một hơi rồi đi thẳng vào vấn đề.
“Hôm nay em đến tìm anh là có việc quan trọng”.
Tạ Thiên Duật nghe vậy, trong lòng có chút căng thẳng.Anh không biết cô gái này định làm gì?
Tịch Khả Hinh mím chặt môi.Quả thật cô cảm thấy xấu hổ khi nói với anh về điều này.
“Em năm nay cũng đã hai mươi tám tuổi rồi…”
“Thì sao…?” Tạ Thiên Duật đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Tịch Khả Hinh hít một hơi thật sâu, rồi sau đó cất tiếng nói ra mục đích mà cô đến đây.
“Mình… Mình kết hôn đi anh…”
"Cái gì?"Sắc mặt Tạ Thiên Duật trở nên hốt hoảng,bờ môi run rẩy chẳng nói nên lời.
“Hôm nay gia đình em bàn chuyện hôn sự của chú út và cả anh Duy An,em nghĩ mình cũng nên lập gia đình rồi”
Tạ Thiên Duật không suy nghĩ liền lắc đầu thật mạnh.
“Không được… Không thể nào được…”
Gương mặt Tịch Khả Hinh chợt biến sắc, chợt hỏi.
“Anh sao vậy…? Bộ anh không muốn kết hôn với em sao?”
“Không… Không thể kết hôn được” Tạ Thiên Duật gần như mất lý trí.
Gương mặt tựa như những làn sóng biển, hết sức lạnh lẽo.Anh bất chợt đứng lên, siết chặt hai tay,nỗi sợ hãi khiến anh phải không thể kiềm chế những lời mình nói vào lúc này.
“Có chết…Anh cũng không bao giờ kết hôn với em”.
Trái tim Tịch Khả Hinh như bị anh đâm một nhát.Cô thật sự không hiểu trong lòng người đàn ông này suy nghĩ những gì.Anh luôn cho một cảm giác rất bất an.Anh luôn miệng nói yêu cô, nhưng mỗi lần cô muốn tiến thêm một bước thì anh lại liên tục từ chối.
Dường như cô cảm giác những gì mà anh làm cho cô đều hoàn toàn dối trá.
Lúc này bầu không khí bất chợt im lặng vài giây.
Một lúc sau, Tịch Khả Hinh kiềm nén giọng điệu của mình hết mức có thể, cất tiếng hỏi anh.
“Có phải anh đã có người phụ nữ khác rồi đúng không?”
“Em nói sao?” Tạ Thiên Duật nhìn cô chau mày hỏi lại lần nữa.
Tịch Khả Hinh nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Hôm trước có người thấy anh dẫn một cô gái vào văn phòng làm việc.Quả nhiên là đúng như vậy”.
Hai hôm trước, cô vô tình nghe các nhân viên bàn tán anh đưa một cô gái vào văn phòng thậm chí là ở trong đó cả ngày.Ban đầu cô nghĩ có thể là một đối tác khách hàng nữ của công ty,nhưng sau khi xem lịch trình của khách hàng của ngày hôm đó thì cô mới biết cả ngày hôm đó không hề có một khách hàng nào là nữ.Rồi sau đó cô còn được nghe mọi người nói sau khi cô gái đó vừa vào phòng của anh.Thì anh đã khoá trái cửa không cho bất cứ một ai vào trong đó,những điều như vậy cô làm sao không nghi ngờ được.
Mục đích cô hôm nay ngoài việc nói chuyện kết hôn, cô cũng dò xét xem anh có thật sự là đã có người phụ nữ khác rồi không?
Nhưng những biểu hiện của anh đã cho cô thấy, những suy nghĩ trong lòng cô đã hoàn toàn đúng.
Ánh mắt Tạ Thiên Duật phủ một màn sương mù mịt,anh định lên tiếng giải thích.Thì hành động của Tịch Khả Hinh lúc này, khiến anh kinh hãi.
Tịch Khả Hinh kéo anh ngồi xuống ghế, cô bạo dạn ngồi lên người của anh, cô tháo gỡ chiếc mặt nạ tiểu thư dịu dàng của cô từ trước đến giờ.Cô ôm chặt lấy anh, chủ động hôn lên môi thâm thúy của người đàn ông của mình,bàn tay nhanh chóng luồn vào trong áo của anh, chạm vào bờ ngực săn chắc ấy, cô khẽ nói.
“Thiên Duật! Hôm nay em sẽ cho anh tất cả,em yêu anh nhiều lắm…Chúng ta hãy thuộc về nhau đi anh”.
Nhưng trái với dáng vẻ hết sức gợi tình của cô, thì cả sắc mặt dáng vẻ của anh càng trở nên lạnh lẽo.Thậm chí trong lòng còn có sự khinh thường hiện lên trong mắt của anh.
Một giây sau,anh xô cô ra.Lạnh lùng đứng lên.
“Đủ rồi! Hôm nay anh có chút mệt, xin em về cho”
“Thiên Duật!” Tịch Khả Hinh không ngờ anh lại từ chối cô.
“Anh nói là đi về…Mau lên!” Tạ Thiên Duật giận dữ chỉ tay ra cửa.
Cả người Tịch Khả Hinh bất ngờ cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp đầy tổn thương ngẩng đầu lên nhìn anh.Cô còn không nghĩ đây chính là bạn trai mà cô luôn tôn trọng.
Cô không ngờ Tạ Thiên Duật lại một lần nữa từ chối cô.
Người đàn ông này trước đây, mặc dù mang tiếng là bạn trai của cô nhưng lúc nào cũng tỏ ra xa cách với cô.Bây giờ có lẽ cô cũng nên hiểu một chút nào đó là anh không hề có tình cảm gì với cô.
Cô là vị tiểu thư luôn luôn cao ngạo, xuất thân danh giá,vậy mà giờ đây bị một tên đàn ông như anh đối xử như vậy sao?
Tịch Khả Hinh đứng lên, nuốt nước mắt vào trong,kìm nén cảm giác đau đớn mà người đàn ông này đã mang lại cho cô.
Cô khẽ cất một câu hỏi.
“Có phải từ lâu anh chưa bao giờ yêu tôi đúng không?”
Gương mặt Tạ Thiên Duật không thay đổi,anh không trả lời, sải bước chân đến mở cửa.
“Chúng ta sẽ nói chuyện sao?”
Tịch Khả Hinh bật cười, một nụ cười trong đó có nước mắt.
Ngay sau đó cô cầm túi xách của mình lên, liền rời khỏi.
Tạ Thiên Duật đóng thật mạnh cửa lại,thu lại gương mặt có chút hỗn loạn của mình,cong môi cười khẩy.
“Đúng là phiền phức… Tôi làm sao có thể cưới em được, Hinh Nhi!”
Nói rồi,anh nhanh chóng bước trở về phòng ngủ.
Vừa mới mở cửa ra, nhìn thấy Mộ Vân nằm yên lặng trên giường, ánh mắt đang nhìn về anh.Tạ Thiên Duật đã không thể nào kiềm chế,anh bước đến cởi trói cho cô.Mộ Vân còn chưa kịp hít thở không khí,đã bị anh chiếm tiện nghi.Anh hôn điên cuồng trên đôi môi của cô.
“Vân! Anh yêu em…Đừng rời xa anh…”
Mộ Vân nhìn anh có chút không hiểu.Khi nãy cô có nghe tiếng nói bên ngoài, nhưng cũng là nghe chữ được, chữ mất.Cô nghe hình như là giọng nói của Tịch Khả Hinh, cô ta đến đây vào giờ này để làm gì? Tại sao thái độ của anh lại lạ như vậy.
Tạ Thiên Duật ôm lấy cô,anh cần cô hạ nhiệt cơn nóng trong người anh vào lúc này.
Thật sự khi nãy, một chút nữa thôi anh đã gây ra một chuyện lớn rồi…Anh nôn nóng đuổi Tịch Khả Hinh đi, cũng vì anh sợ mình sẽ phát sinh quan hệ với cô ấy.Anh không muốn…Anh không bao giờ muốn chạm vào thân thể của Tịch Khả Hinh…
Tuyệt đối là không thể nào được…Anh không sợ nhà họ Tịch, nhưng lại rất sợ báo ứng nếu anh làm chuyện đó với Tịch Khả Hinh.
Mọi chuyện sẽ như thế nào đây…
Anh nâng gương mặt Mộ Vân lên, cuồng nhiệt yêu thương cô hết lần này đến lần khác.
Ngoài chuyện Tịch Khả Hinh, thì anh cũng sợ bị người phụ nữ này bỏ rơi.Anh đã yêu cô được mười mấy năm,hai người từng chơi với nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên.Anh như một người anh trai, cũng như người đàn ông yêu thương trong cuộc đời cô.Nếu mất đi cô,anh chẳng còn tha thiết trả thù nhà họ Tịch để làm gì nữa.
Đã mười hai giờ rồi… Hôm nay là sinh nhật của Mộ Vân, anh muốn cô sinh con cho anh.
Tịch Duy An đã có hai đứa con,anh không thể nào chịu thua anh ta được.