Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 52: Uống Thuốc Tránh Thai



Sáng hôm sau, khoảnh khắc Chung Linh tỉnh dậy,cô như chết lặng vài giây.

Khi vừa mới mở mắt ra, thì đập vào mắt cô chính là một gương mặt mang đầy nét phong tình của một người đàn ông mà luôn khiến cô nhung nhớ hằng đêm.

Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cô lại nằm bên cạnh anh…

Nét mặt Chung Linh trở nên tái mét, ánh mắt hoảng hốt,mang theo nhiều sự sợ hãi nhìn người đàn ông này.

Cô lập tức cựa mình ngồi dậy, nhưng chưa đầy một giây cô phải kìm nén cơn đau rát ở hạ thân,vén nhẹ tấm chăn lên.

Một cảnh tượng hải hùng, khiến cô phải đưa tay bịt lấy miệng,hai mắt trợn lên dữ dội.

Khung cảnh dưới tấm chăn chính là hai cơ thể không có thứ gì che đậy của anh và cô vẫn còn quắn chặt nhau.

Có chuyện gì xảy ra nữa vậy?

Chẳng lẽ nào anh và cô lại phát sinh quan hệ một lần nữa rồi sao?

Nhưng tại sao anh dám làm như vậy? Rõ ràng anh biết thân phận của cô và anh vào lúc này là hoàn toàn không thể xảy ra chuyện này.

Chung Linh đờ đẫn ngồi trên giường, gương mặt tỏ vẻ bất lực cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Vào lúc này, Tịch Duy An nghe tiếng động cũng đã bừng tỉnh dậy.Anh tròn mắt nhìn vào tấm lưng không tỳ vết, lại còn quá đỗi gợi cảm của cô.

Anh biết là những tên đàn ông háo sắc luôn thích nhìn những chỗ nhạy cảm của phụ nữ.Anh cũng thuộc tuýt người cũng được xem là có chút háo sắc… Nhưng khi gặp được cô,anh lại đặc biệt rất thích nhìn vào tấm lưng của cô.Nếu như nói một điểm trên người của cô khiến anh say mê nhất…Đó chính là tấm lưng.

Vì tại ngay vị trí thắt lưng của cô đang sở hữu một chiếc hõm Venus,mà ai ai cũng muốn có.

Chiếc hõm Venus đầy gợi cảm luôn làm cho anh đắm chìm màn ân ái nóng bỏng với cô, chỉ cần nhìn nó thì máu huyết anh lại dâng trào.Anh luôn có một suy nghĩ đen tối, chỉ muốn cô quay lưng lại,cong bờ mông gợi cảm về phía anh…

Anh thừa nhận mình rất biến thái, có chút bệnh hoạn khi luôn có ý đồ xấu xa với cô gái này.Nhưng nhìn thấy cô,anh không thể ngừng suy nghĩ đen tối đó được…

Anh cũng từng nhìn qua nhiều người phụ nữ sở hữu nó, nhưng chưa bao giờ anh lại thấy đẹp đến như vậy,đến khi anh nhìn thấy cô sở hữu chiếc hõm như thế này.

Nghĩ đến đây,trong lòng Tịch Duy An lại rạo rực,không thể kiềm chế liền ngồi dậy ôm hôn vào tấm lưng của cô.Bàn tay lại tàn bạo luồn ra trước ôm lấy ngực cô.

“Bé cưng! Em dậy sớm thế?”

Chung Linh bất chợt giật mình, cô nhanh chóng quay đầu theo quán tính liền đẩy anh ra

“Đừng mà…”

Tịch Duy An càng ôm chặt cô hơn.

“Ngoan… Để anh hôn em một chút… Nhớ bé cưng chết đi được”.

Nói rồi,anh kéo hai tay cô vòng qua ôm lấy anh, đôi môi ướt át của cả hai lại một lần nữa quắn chặt nhau Anh chủ động, cô lại bị động, nhưng chỉ sau vài giây cô lại được anh thôi miên.

Một lúc sau,hai người mới chịu tách nhau ra.

Tịch Duy An là người bước vào phòng tắm trước, để lại cô với thân thể đầy những vết hôn.

Chung Linh mệt mỏi nằm vặt lại trên giường,mơ hồ cố gắng nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua.Thì ra đó không phải là mơ, mà là sự thật.Anh và cô đã phát sinh quan hệ thêm một lần nữa.

Cuộc đời của cô tại sao cứ mãi dính đến anh nhiều như vậy.

Cô sẽ phát điên lên mất.

Tại sao có thể xảy ra chuyện này được chứ?

Trong đầu cô bỗng nhớ đến năm xưa, bàn tay vô thức đặt lên bụng của mình.Không thể nào chuyện năm xưa, lại một lần nữa lập lại.

Từ trước đến giờ, người chạm vào thân thể của cô chỉ có anh.Cô và anh chỉ mới lần đầu cũng đã có con với nhau, vậy lần này thì sao…?

Không lẽ…

- “Bịch”

Khi Chung Linh còn thẩn thờ suy nghĩ thì lúc này có một vật gì đó bay đến cô, một giây sau nằm ngay trên giường ở trước mặt cô.

Chung Linh nhíu chặt mày, vội cầm lên.

“Cô mau uống nó vào đi… Đêm hôm qua chúng ta không sử dùng biện pháp an toàn”.

Tịch Duy An tắm xong, đi ra đã vội vàng quăng cho cô một vĩ thuốc.

“Đây là…” Chung Linh quắn chăn ngồi dậy, cô nhìn chằm chằm vào nó.

Tịch Duy An cười nhẹ,đứng trước gương chỉnh lại trang phục của mình,nhàn nhạt nói.

“Từ trước đến giờ cô chưa nhìn thấy thuốc tránh thai sao? Đây là thuốc tránh thai khẩn cấp.Mau uống vào đi, nếu không cô chưa vào nhà làm thím của tôi, thì đã sinh con cho tôi rồ đấy!”

Nghe xong câu nói của anh.Tim Chung Linh bỗng nhói lên một cơn đau.

Thì ra là vậy,mỗi lần quan hệ với phụ nữ xong.Tên đàn ông này cũng dùng cách này để lo hậu quả về sau đúng không? Lo lắng cô sẽ mang thai cho nên đã chuẩn bị thuốc sẵn.

Chung Linh nhìn vĩ thuốc rất lâu.Mặc dù Tịch Duy An đứng quay lưng với cô, nhưng từng cử chỉ của cô đã được cái gương phản chiếu lại và đã được anh nhìn thấy hết.Khi anh nói ra những câu nói này, trong lòng cũng thật sự rất lo lắng.Anh không biết cô đang suy nghĩ gì về anh nữa, cô sẽ cho anh là một người đàn ông xấu xa hèn hạ phải không?

Chung Linh cố nén tâm trạng đang rối loạn trong lòng của mình, cô không nói lời nào liền mở vĩ thuốc lấy ra hai viên,ngay sau đó liền ngửa đầu ra nuốt hết cả hai viên dưới sự chứng kiến đầy hốt hoảng của anh.

Tịch Duy An kinh hoàng,anh liền quay đầu lại bước đến gần cô, lập tức giật lấy vĩ thuốc trên tay cô, mất bình tĩnh quát lớn.

“Ai nói là phải uống đến tận hai viên như thế hả…”

Trời ơi, cô gái này có bị điên không? Vĩ thuốc đó khi nãy anh còn không định đưa cho cô uống.Thuốc này nó có tác dụng rất mạnh đến cỡ nào, một viên thôi đã khiến anh lo lắng rồi.Tại sao cô gái ngốc này không hỏi anh hướng dẫn sử dụng mà tùy tiện làm theo ý của mình vậy chứ?

Chung Linh không trả lời anh, mà cố gắng nuốt hai viên thuốc xuống.Thái độ của cô càng làm cho anh phát điên.

Tịch Duy An nâng khuôn mặt cô lên,bàn tay bóp mạnh miệng cô,nổi nóng ra lệnh.

“Mở miệng ra…Mở ra mau lên…Nhã nó ra…”

Anh chưa bao giờ sợ đến như thế này,anh sợ rằng cô gái này có thể sẽ xảy ra chuyện bất cứ lúc nào.

Anh hối hận vì đã đưa vĩ thuốc cho cô.Hối hận, khi sáng nay ra thay vì an ủi,anh chỉ dùng lời lẽ của một thằng khốn nạn để công kích cô…Anh thật sự đã sợ rồi.

Chung Linh giương mắt nhìn anh,trong lòng cô đau đớn vô cùng.Anh có phải là cảm thấy cô nuốt hai viên thuốc là ít lắm phải không?

“Không…” Cô bật ra một chữ khi anh đang cố gắng đưa hai ngón tay để tách miệng cô ra.

Không thể nhịn nổi khi mình cứ bị anh dồn ép như thế.Một giây sau đó, Chung Linh đã mở miệng ra, nhưng mà mục đích của cô chính là cắn mạnh vào tay của anh.

“A… Buông ra… Nhóc con, bỏ tay anh ra…”

Tịch Duy An đau đớn,anh chưa từng nhìn thấy bộ dạng của cô như muốn giết chết anh vào lúc này.

Chung Linh liều mạng cắn đến khi ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng từ trên miệng của mình.

Sau đó, cô nhã tay anh ra.Ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt căm thù.

“Đồ khốn…Anh mau biến khỏi mắt tôi…Những gì trước đây,xem như tôi và anh không còn liên quan gì đến nhau nữa…Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi…”

Dứt người, Chung Linh cố gắng chịu đựng sự đau đớn ở dưới hạ thân.Cô lấy chăn quắn chặt quanh người, rồi đứng lên đi vào phòng tắm.

Tịch Duy An đứng bất động ở đó vài giây.Anh có chút lo lắng khi nhìn thấy cô trong dáng vẻ như thế này.Ánh mắt của Chung Linh khi nãy rất đáng sợ, dường như cô thật sự đang muốn giết chết anh.

Anh nhìn vào bàn tay đang không ngừng chảy máu của mình.Cô gái đó thật sự hận anh đến như vậy sao?

Gương mặt Tịch Duy An bao phủ một màn đen tối.Anh mặc kệ cô đang bị gì, không nói một lời nào cũng chẳng thèm gõ cửa đã tùy tiện bước vào phòng tắm.

Trong đó Chung Linh cũng đã kinh ngạc, cô còn định gỡ chiếc chăn ra để xem anh đã để lại bao nhiêu dấu hôn trên người của mình.Thì âm thanh mở cửa đã khiến cô giật mình.

Chung Linh quay đầu nhìn anh, định kêu anh ra ngoài.Tịch Duy An đã lao đến,anh nắm lấy tay cô kéo đến bồn rửa mặt.Cố ép người cô cúi xuống, mở vòi nước ra, một tay ôm lấy bụng cô,tay còn lại cố gắng bóp miệng, bắt cô mở ra.

“Nghe lời…Mau nôn hai viên thuốc đó ra mau…Cố gắng hít thật sâu…Em nôn ra hết đi…”

Chung Linh vùng vẫy, nhưng nhìn vào trước gương.Với thân hình của anh to lớn như thế, cô thì lại quá bé nhỏ làm sao có thể đấu lại với anh được chứ!

Tịch Duy An ôm cô rất chặt, thậm chí anh muốn xác nhập cả cơ thể cô vào người anh.Người con gái này quá mềm mại,anh chỉ sợ mình mạnh tay sẽ làm vỡ người con gái này ra mất.

Nước càng lúc càng dâng lên, người đàn ông phía sau thì liên tục tấn công.Cái thứ to lớn ấy cứ chạm vào mông cô,Chung Linh ngẩng đầu nhìn vào gương, thấy hình ảnh của anh và cô cứ ám muội như thế, gương mặt cũng chịu không nổi đã đỏ ửng.

Tịch Duy An hiểu được thân thể của mình đang khó chịu đến mức nào, người con gái này đã làm cho nó thức tỉnh nữa rồi.

Dần dần Chung Linh nghe lời,cố gắng nôn thuốc ra bên ngoài.Đến khi cô đã nôn hết cả hai viên, thì cả người cũng đã rã rời, bắt buộc phải dựa vào cơ thể anh.

Tịch Duy An liền thở một hơi thật nhẹ nhõm.Anh đưa tay vuốt lấy mồ hôi trên trán của cô, thì thầm vào tai cô một câu.

“Em giỏi lắm…Sau này không được làm như vậy nữa…”

Chung Linh còn chưa phản ứng đã bị anh bế lên.

Anh cười nói.

“Em mệt rồi, để anh tắm cho em nha!”

Chung Linh giật thót, vừa định mở miệng từ chối thì cô phát hiện cổ họng cô vì chuyện khi nãy đã đau rát đến nỗi chẳng nói được chữ nào.

Cứ như thế, suốt buổi Chung Linh được Tịch Duy An tắm như một đứa con gái lớn của anh.