Chừng khoảng năm phút sau, Chung Linh đúng thật là có đi làm.Cô bước vào với gương mặt có chút nhợt nhạt, trên tay còn cầm một bản văn kiện theo yêu cầu của Chủ Tịch.
Chung Linh không hề biết Hoắc Thiếu Tiên sẽ có mặt ở đây.Gặp anh lúc này đây, cô có chút lo lắng,khi dáng đi của cô bây giờ sau đêm triền miên hôm qua đã có chút thay đổi.Cô sợ rằng anh ấy sẽ phát hiện điều bất thường ở cô.
Hoắc Thiếu Tiên hoàn toàn không hề để ý,anh nhìn cô mỉm cười thật tươi.
Chung Linh dè dặt bước tới, để tập văn kiện xuống bàn, rồi đưa mắt nhìn Tịch Duy An một lúc, rồi mới nhìn lại Hoắc Thiếu Tiên.
“Anh đến đây có việc gì sao?”
Hoắc Thiếu Tiên lắc đầu, không ngại trước mặt Tịch Duy An mà nắm lấy tay cô.
“Không! Anh chỉ đến đây để nhận công việc của chủ tịch giao, sắp tới chúng ta sẽ là đồng nghiệp với nhau nữa đấy!”
“Thật sao?” Chung Linh tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ừm… Này,em mau ngồi xuống đây đi,đứng đó làm gì”.
Nói rồi,Hoắc Thiếu Tiên định đứng lên lịch sự kéo chiếc kéo bên cạnh cho cô ngồi, thì lúc này tiếng nói gầm nhẹ của Tịch Duy An ở phía đối diện đột ngột vang lên.
“Chung Linh! Mau qua đây”.
Cả người Hoắc Thiếu Tiên chợt khựng lại.Đôi mắt khó hiểu của anh nhìn về Tịch Duy An định cất tiếng hỏi.Nhưng nào ngờ,anh đã thấy Chung Linh từ một cô gái lầm lì, vậy mà hôm nay lại ngoan ngoãn nghe lời của Tịch Duy An, đi đến bên cạnh anh ta.
Tịch Duy An tỏ vẻ đắc ý, khẽ nhếch môi cười nhẹ,sau đó chợt giơ tay lên.
“A…”
Hoắc Thiếu Tiên còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã thấy Chung Linh đã ngã vào lòng của Tịch Duy An.
Tịch Duy An liếc nhìn cô, cất giọng không vui.
“Anh đã dặn em hôm nay không cần đến công ty rồi,em thật là một cô gái cứng đầu”.
“Chủ tịch…Đừng mà…” Chung Linh xấu hổ, đưa tay đẩy anh ra, nhưng cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Thiếu Tiên.
Tịch Duy An hừ lạnh, siết chặt eo cô.
“Còn gọi anh là Chủ Tịch nữa? Đêm qua chẳng phải chúng ta rất vui vẻ lắm sao…”
“Anh…” Điều duy nhất mà cô có thể làm bây giờ chính là tìm một cái lỗ nào để chui xuống.
Tại sao cái tên đàn ông này lại nói những chuyện đó ra trước mặt Hoắc Thiếu Tiên như vậy chứ?
Tịch Duy An mím môi cười,anh ghé sát vào tai cô, nhưng cũng đủ làm cho Hoắc Thiếu Tiên nghe thấy.
“Bé con…Đêm hôm qua em thật là tuyệt vời.Suốt cuộc đời này, có lẽ anh không thể nào quên được hương vị của em.”
"A… Này…đừng có nói nữa " Chung Linh lập tức đưa tay bụm chặt miệng anh lại.Gương mặt ngượng ngùng liếc nhìn Hoắc Thiếu Tiên.
Hoắc Thiếu Tiên thở một hơi thật dài,anh khẽ đứng lên,hai tay chống nạnh.
“Dịch Chung Linh! Anh không ngờ em là con người ăn nói hai lời như vậy.Em đã hứa gì với anh”.
Chung Linh ngước mắt lên, khó xử nói.
“Anh…! Thật ra không phải như những gì anh nghĩ…”
“Chung Linh! Anh đã thất vọng về em”.
Hoắc Thiếu Tiên nói xong câu cuối cùng, liền tức giận đùng đùng đi thẳng ra ngoài.Không hề nghe lời giải thích của cô.
“Thiếu Tiên…Anh hãy nghe em giải thích,em và anh ấy…”
Khi Chung Linh đang định đứng lên đuổi theo Hoắc Thiếu Tiên, nhưng nào ngờ lúc này cô đã hoàn toàn bị Tịch Duy An cưỡng ép.
"Em và anh thì sao…?"Tịch Duy An ôm chặt lấy cô từ phía sau,anh rướn người thì thầm vào tai của cô.
Hôm nay Chung Linh vẫn như thường ngày, mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, nhưng hôm nay cô còn có thêm chiếc áo khoác vest bên ngoài.Có lẽ cô đang muốn chiếc áo này có thể che đậy những dấu vết mà đêm hôm qua anh đã cuồng nhiệt để lại trên người của cô.
Mùi hương mềm mại của cô lại làm cho anh quên đi cơn mệt mỏi trong lòng vì những công việc đầy áp lực từ sáng đến giờ.Anh trút bỏ ngay chiếc áo khoác vest của cô ra,đôi môi liền lập tức hạ xuống.
Anh bất chợt khàn giọng.
“Anh phát hiện ra … Mình đã nghiện em mất rồi! Người con gái đáng chết này, tại sao lại hành hạ anh như vậy chứ!” Tay anh bắt đầu vuốt ve đùi cô.
“Duy An…” Chung Linh ngẩn người mất vài giây,sau đó cô chợt quay đầu lại nhìn anh. “Anh…”
Cô không dám tin những lời người đàn ông này nói từ hôm qua đến tận hôm nay là sự thật.Rõ ràng trước đó anh còn lạnh nhạt cô, muốn đẩy cô cho chú của anh.Vậy mà giờ đây,anh lại nói những lời tình cảm này ra.
Anh là đang thật lòng với cô, đúng không?
Tịch Duy An bế cô ngồi lên trên bàn, cười khẽ.
“Bây giờ em vẫn còn chưa tin tưởng anh sao? Anh là đang thật lòng đấy”.
“Nhưng mà…” Cô nhìn anh, muốn nhắc nhở anh chuyện sáng nay.Hôn sự của anh và Thẩm Tư Niệm.
“Chuyện anh và Thẩm Tư Niệm với lại chuyện của em và chú của anh vẫn chưa giải quyết…” Chung Linh cúi đầu nói,chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nghe xong,Tịch Duy An mới hiểu ra cô đang lo lắng chuyện này.
Anh chợt suy nghĩ, rất lâu sau anh đưa tay nâng gương mặt cô lên, hít sâu một hơi, khẽ cất giọng hỏi
“Có phải từ trước đến giờ em luôn nghĩ Tịch Đình Kiên là một người hoàn toàn tốt.Nên em và chú ấy mới đóng kịch trước mặt mọi người”.
Nghe anh hỏi, cô lại tỏ vẻ không ngạc nhiên giống như cô cũng đã lườn trước được anh cũng sẽ tìm một cơ hội nào đó để hỏi cô.Vụ việc hôm trước Tịch Đình Kiên đã làm với cô,cho dù không đến với Tịch Duy An,thì trong lòng cô đã lựa chọn rút lui.
“Thật ra không phải những gì như anh nghĩ” Cô nhìn anh mỉm cười nói.“Trước đây em từng nghĩ Tịch Đình Kiên là một người đàn ông cực kỳ tốt, anh ấy cho em niềm tin,cho em sự lựa chọn.Em không biết, có phải anh ấy thật lòng muốn lấy em không… Nhưng mục đích em đồng ý điều kiện của anh ấy, có lẽ vì Giai Ý nhưng cũng có một phần là vì em…Chưa bao giờ em có suy nghĩ sẽ trở thành vợ của anh ấy…Em về đây, chỉ là muốn xem cuộc sống của mọi người như thế nào.”
“Em muốn xem mẹ của mình sống như thế nào có đúng không?” Tịch Duy An nghiêm túc cất giọng.
Từ lâu anh đã nhìn thấu tâm tư của cô.
Chung Linh không hề che giấu, cô khẽ gật đầu.
“Em muốn xem cuộc sống của bà ấy, muốn biết bà ấy có vui vẻ hạnh phúc như những gì bà ấy thể hiện bên ngoài không…?”
Cô hít một hơi thật sâu, rướn người chủ động ôm lấy anh.
“Em còn muốn nhìn thấy anh và chị ấy.Thật lòng em chả muốn tranh giành anh với chị ấy… Nếu như cuộc sống mọi người tốt đẹp và hạnh phúc.Em sẽ rời khỏi đây…”
“Cái gì? Em rời khỏi?” Tịch Duy An kéo cô ra, sững sốt trừng mắt nhìn cô hỏi.
Chung Linh mím môi cười.
“Thật ra kế hoạch của em là sẽ về lại Giang Tô,nơi em lớn lên… Đến đó sống một cuộc sống bình thường như bao con người…Còn ở đây, em đã quá mệt mỏi”.
Nghe xong,Tịch Duy An lắc đầu mạnh,anh ôm chầm lấy cô, giọng điệu run rẩy.
“Có chết anh cũng không bao giờ buông tay em ra.Em phải ở lại đây, làm vợ anh, làm mẹ của con anh nữa…”
Câu nói của anh khiến cô phải bật cười thành tiếng, cô lại kéo anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm túc nói.
“Duy An! Gia đình anh không hề chấp nhận em, đặc biệt là bố của anh.Chuyện anh kết hôn với Thẩm Tư Niệm… Chỉ là sớm muộn.”
Ánh mắt của anh tràn đầy giá lạnh,anh đứng thẳng người lên.
“Em muốn nói gì,cứ nói rõ ra…Anh thừa biết em đang muốn gì”.
Chung Linh ngẩn đầu nhìn anh,sau đó cô vươn tay kéo anh lại gần, chủ động hôn lên môi anh.Giọng nói yêu kiều cất lên.
“Em sẽ không rời xa anh, nếu như anh cho phép em ở bên cạnh anh… Làm tình nhân trong bóng tối của anh,em cũng đều chấp nhận”.
"Dịch Chung Linh! Em điên rồi ". Tịch Duy An nghe xong, không nhịn nổi lập tức mắng chửi cô.
Anh đưa tay siết chặt vai cô lắc mạnh, nghiến răng nói.
“Có phải là em ngốc thật,hay là đang cố tình muốn trốn tránh anh.Hôm qua anh chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao? Người anh thích là em… không phải là Thẩm Tư Niệm”.
Chung Linh không hề tỏ vẻ sợ hãi trước sự giận dữ của anh.Cô khẽ cúi đầu xuống,nhưng nét mặt cô bây giờ lại không phải là mang sự ủ rũ đầy đau khổ, mà chính là cô đang che giấu đi sự vui mừng trong lòng mình vào lúc này.Nếu như Tịch Duy An để ý, thì sẽ thấy nụ cười ẩn sâu trong ánh mắt của cô đã thấp thoáng hiện lên
Tịch Duy An nhìn cô không rời mắt, rất lâu sau mới cất tiếng nói tiếp.
“Có những chuyện,khi em được chứng kiến… Biết đâu em sẽ có một cái nhìn khác”.
Chung Linh sững sờ vài giây.
“Ý của anh là sao?”
Tịch Duy An mím môi cười,anh khẽ vuốt ve gương mặt cô.
“Thời gian sẽ cho em thấy.Ai mới là người thật lòng với em.Ngoan ngoãn ở bên cạnh anh,em mà rời khỏi anh…Anh sẽ không tha cho em”.
Lần trước anh có thể cho phép cô rời khỏi anh vì đó là tương lai của cô và những ước mơ của một người con gái.Còn bây giờ anh chính là tương lai của cô, không còn một bất kỳ nào cản trở anh và cô.
Dứt lời,anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Một lát sau.
Chung Linh đưa cho anh bản báo cáo xong, thì lại chợt nhớ đến chuyện đêm hôm qua.Cô xấu hổ nhìn anh, khẽ chìa tay ra.
“Anh đưa thuốc đây!”.
“Thuốc gì?” Tịch Duy An nhíu mày.
Chung Linh cắn chặt môi, gương mặt chợt đỏ ửng.
“Thì… thì… thuốc tránh thai.Đêm hôm qua chúng ta…”
Lúc này Tịch Duy An mới hiểu ý của cô, sắc mặt anh chợt biến đổi, lạnh lùng nói.
“Không cần… Uống thứ đó làm gì chứ?”
Chung Linh giật mình, buộc miệng hỏi.
“Chẳng phải trước đó, anh đó đã nói không muốn để hậu quả về sau,sợ em mang thai, nên đã bắt em phải uống thuốc đó”.
Tịch Duy An mím môi cười,anh khẽ nắm lấy tay cô đưa lên môi mình.
“Anh xin lỗi! Lúc đó anh có chút không đúng… Nhưng từ bây giờ,khi chúng ta làm chuyện đó,em không cần phải vì anh mà uống thuốc đó nữa”.
“Có điên em mới tin anh” Cô giật tay lại lườm anh.
“Anh nói thật,sau này những chuyện phòng tránh đó cứ để cho anh,em chỉ cần vui vẻ ở bên cạnh anh là được”.
“Sao cơ…?” Chung Linh không hiểu, chẳng lẽ anh không sợ cô lại mang thai con của anh,khi hai người đang có một mối quan hệ rắc rối như thế này sao?
Không lẽ anh định mang bao, nhưng anh nói rằng không thích cái thứ đó mà?
Nụ cười của Tịch Duy An càng trở nên đậm.
“Chuyện này em không cần lo đâu, vì anh đã có cách”.
Chung Linh nhìn anh, thật tình cô không hiểu trong đầu anh đang suy nghĩ những gì.Nhiều khi cô luôn tự hỏi rằng, rốt cuộc anh có điểm nào mà lại khiến cô yêu thích đến tận bây giờ.
Trước khi gặp anh, cô không hề nghĩ mình sẽ đi thích một người đàn ông như vậy.Khi đó cô chỉ muốn gặp anh và đền đáp lại ân tình năm xưa.Nhưng càng ngày cô tiếp xúc với anh, thì cô lại bị cuốn hút với dáng vẻ có chút ngạo mạn, tự cao của anh…chỉ tội hơi đáng ghét mà thôi.
Đúng thật là anh là người đàn ông có sự chiếm hữu rất cao,anh thích chinh phục, thích cưỡng ép cô.Nhưng những thứ đó lại không thể nào khiến cô có sự chán ghét anh.Thậm chí trong lòng cô, vị trí của anh càng lúc càng lớn dần hơn.
Cô chưa bao giờ có ý định sẽ nhường anh cho Thẩm Tư Niệm, nhưng cô sẽ tôn trọng quyết định của anh.Nếu như anh quyết định ở bên cạnh cô, thì cô sát cánh cùng anh.
Vì anh cũng là cha của con gái cô.
Được một lúc, Tịch Duy An ôm lấy cô vào lòng tiếp tục đưa ra một lời đề nghị.
“Từ giờ trở đi, buổi tối em và con phải qua nhà anh ngủ, để anh còn được chơi với Giai Ý…Con gái của anh, càng ngày càng đáng yêu lắm em à!”
Tim Chung Linh chợt run lên.Niềm vui sướng trong lòng vì câu nói của anh, mà cô quên đi hàm ý đen tối trong đó
“Anh thật sự thích Giai Ý sao…?”
“Đương nhiên, công chúa nhỏ của anh.Anh còn đang suy nghĩ sẽ mua thiệt nhiều đồ chơi cho công chúa của anh nữa đấy!”
Anh đan tay vào tay cô,bờ môi khẽ rướn lên hôn nhẹ lên gương mặt cô, khàn giọng
“Chẳng những vậy,anh còn thích mẹ của con bé nữa…Em thơm quá,anh nghiện em mất rồi… Bé yêu”.
Eo cô bị anh siết chặt khiến Chung Linh lúc này đã thật sự hiểu câu nói của anh vừa rồi, cô chợt xấu hổ đẩy anh ra,cố ý nói.
“Này chú hai đừng có giở trò… Cháu sẽ không mắc bẫy chú nữa đâu?”
“Chú sao…?” Tịch Duy An chợt cười lớn, rồi sau đó nắm lấy tay cô đặt lên thứ hùng vĩ của anh đang không ngừng lớn dần lên sau chiếc quần âu bên trong.
Hai chiếc tai nhỏ của Chung Linh bất chợt đỏ ửng lên, cô muốn rút tay về nhưng anh lại giữ tay cô chặt hơn.
“Duy An… Đây là công ty đó anh” Cô chỉ sợ rằng, mọi người bên ngoài thấy cô vào đây quá lâu, lại nói này nói nọ.
Tịch Duy An nghe cô nói vậy, liền hít một hơi thật sâu, thì thầm vào tai cô.
“Em đúng là một tiểu yêu tinh nghịch ngợm… Hãy gọi anh một tiếng “Anh yêu” anh sẽ tha cho em”.
Chung Linh ngượng ngùng, rất lâu sau nhìn anh,ngoan ngoãn cất giọng.
“Anh yêu… Buông em ra đi”.
Nghe được hai chữ “Anh yêu” phát ra từ chính miệng cô.Trong lòng Tịch Duy An liền sướng rân,anh cười lớn.