Hiệp Ước Chiếm Hữu

Chương 74: Thừa Nhận



Biệt thự Thẩm Gia luôn mang một bầu không khí khá cô đơn.Sáng hôm nay,Thẩm Tư Niệm đưa Mẫn Nhi đi học, liền quay trở về nhà thăm gia đình của mình.Từ khi sinh Mẫn Nhi đến giờ, người nhà họ Tịch đã xem cô như là con dâu.Nhưng cô biết, chẳng qua họ là không muốn cốt nhục nhà họ Tịch lại lang thang ở bên ngoài.

Khi cô đến cũng vừa đúng lúc cả nhà đang ăn sáng.

Nhà họ Thẩm không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện.Nhưng hôm nay Thẩm Tuấn đã phá lệ.Anh bắt đầu nói với Thẩm Nhạc Khâm là sẽ bắt đầu làm việc tại nơi đây.Cả nhà không ai bất ngờ, vì trước đó anh cũng đã nói sơ qua.

Thế mà cho đến khi Thẩm Tuấn nhắc Chung Linh trước mặt mọi người, thì Tôn Hạ là người đầu tiên bỏ chén cơm xuống.Bà ngước mắt lên nhìn anh, nhưng không hề nói gì.

“Chị có biết địa chỉ nhà của Chung Linh

không?” Thẩm Tuấn không hề để ý đến ánh nhìn của mẹ mình,anh nhìn Thẩm Tư Niệm khẽ hỏi.

Suốt thời gian qua, Thẩm Tuấn không tài nào có thể biết chỗ ở của Chung Linh.Cô lại không có bạn bè ở đây,anh càng khó tìm kiếm.Trước đó anh cũng theo dõi Tịch Đình Kiên, nhưng anh ta bây giờ vẫn còn đang ở nước ngoài, đến giờ vẫn chưa thấy tung tích.Còn Tịch Duy An,anh biết chắc chắn anh ta biết chỗ ở của Chung Linh, nhưng sẽ không bao giờ nói cho anh biết.Cho nên anh chỉ còn cách hỏi chị gái của mình, biết đâu chị ấy cũng sẽ biết.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Tư Niệm khi nghe Thấm Tuấn nhắc đến đến Chung Linh, lại còn nhìn thấy hành động của mẹ mình.Khoé môi cô bất chợt cong lên.

Sau đó,cô nhìn qua em trai cất giọng hỏi.

“Em tìm cô ta làm gì…? Em vẫn còn suy nghĩ đến chuyện thích con bé đó sao?”

“Chị…”

“Cái gì…? Thẩm Tuấn, người con thích là Dịch Chung Linh sao?” Giọng nói đầy sững sốt của Thẩm Nhạc Khâm vang lên.

Ông cũng dừng đũa, ngước mắt lên nhìn anh.

Gương mặt Thẩm Tuấn chợt biến sắc,anh còn chưa kịp nói.Thì Tôn Hạ ngồi đối diện đã lên tiếng trả lời giúp anh.

“Không phải vậy đâu… Ông đừng hiểu lầm”.

“Mẹ sao vậy…? Sao lại căng thẳng như thế?” Thẩm Tư Niệm nhếch môi, nhìn thấu nội tâm trong lòng bà.

Cả người Tôn Hạ chợt run lên.

Thẩm Tư Niệm mỉm cười, tỏ vẻ quan tâm đến mẹ của mình

“Mẹ bị bệnh sao…? Tại sao đổ mồ hôi nhiều vậy.Thật ra Thẩm Tuấn chỉ là muốn Chung Linh về làm con dâu mẹ thôi, mẹ có cần phản ứng đến như vậy không?”.

“Tư Niệm…” Tôn Hạ lớn tiếng gọi tên cô.Sắc mặt có chút hốt hoảng nhìn Thẩm Nhạc Khâm.

Bà sợ ông ấy sẽ nảy sinh nghi ngờ về lời nói của cô.

Cả Thẩm Nhạc Khâm và Thẩm Tuấn đều ngạc nhiên.Nhưng Thẩm Tư Niệm thì hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí có phần đắc ý.

Sau vài giây, Tôn Hạ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi ngay sau đứng lên nhìn thẳng Thẩm Tư Niệm cất giọng ra lệnh.

“Tư Niệm! Mẹ muốn nói chuyện với con,mau vào phòng với mẹ”.

Dứt lời, bà liền rời khỏi.

Nghe vậy,Thẩm Tư Niệm cũng không chừng chờ liền cất bước đi theo sau.Đúng lúc hôm nay cô về đây cũng là muốn nói chuyện với bà.

Khi hai người đi rồi, Thẩm Nhạc Khâm và Thẩm Tuấn nhìn nhau với sự khó hiểu.Đặc biệt là Thẩm Tuấn,trong lòng anh bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành và rất có thể liên quan đến Chung Linh

*****

Bước vào phòng, Thẩm Tư Niệm không cần đợi cho cơn giận dữ của mẹ mình phún trào.Cô đã trực tiếp nhìn bà hỏi thẳng.

“Mẹ đừng có giả vờ vịt ở đây nữa làm gì… Có phải Dịch Chung Linh là con gái ruột của mẹ,là đứa bé đã từng ở nhà của mình có đúng không?” Câu nói cuối cùng cô gần như muốn hét vào mặt của mẹ mình.

“Sao con…?” Tôn Hạ sững sốt, miệng còn chẳng nói nên lời.

Thẩm Tư Niệm chợt cười khẩy,nhưng trong lòng thì ngập tràn sự phẫn nộ đã trôn giấu từ rất lâu.

" Mẹ rất ngạc nhiên vì sao con biết lắm đúng không?"

Sự giận dữ trong ánh mắt của Thẩm Tư Niệm đã khiến cho Tôn Hạ thầm hiểu được cô đã biết hết tất cả về mối quan hệ của bà và Chung Linh.

Tôn Hạ im lặng,tim không ngừng run rẩy.

Thẩm Tư Niệm hừ lên một tiếng,sau đó đưa hai tay lên tháo sợi dây chuyền mà cô đang đeo trên cổ ra, rồi sau đưa nó đến trước mặt của bà.

“Mẹ có còn nhớ sợi dây chuyền mà mẹ đã tặng cho con không?”

Lúc này,Tôn Hạ mới đưa mắt nhìn vào sợi dây chuyền.Tất nhiên là bà không thể nào mà không nhớ.Chẳng những Tư Niệm có, mà ngay cả Chung Linh con gái của bà cũng có một sợi.

Bà cầm lấy, nhìn sơ một vòng thấy không có gì bất thường.Nhưng cho đến khi nhìn thấy dòng chữ của mặt sau của sợi dây chuyền hiện lên, thì sắc mặt tái liền mét lại.

Sau lưng mặt dây chuyền chính là tên của Chung Linh.Đây chính là món quà mà bà đã lén lút tặng cho cô.Nhưng tại sao nó lại rơi vào tay của Tư Niệm?

Bà ngẩng lên lên nhìn Thẩm Tư Niệm.

“Tại sao con có sợi dây chuyền này?”

Thẩm Tư Niệm không chừng chờ, lập tức trả lời ngay.

“Sợi dây chuyền này là của con gái của mẹ, nhưng không phải là của con…Nó là của Dịch Chung Linh,con đã lấy của con nhỏ đó, khi con và cô ta ở chung nhà vào bốn năm trước”.

Tôn Hạ sững người.

“Tại sao…Con lấy của Chung Linh,con bé có biết con lấy không?”

Bà còn nhớ rất rõ,Chung Linh mặc dù không biết ai đã tặng sợi dây chuyền này cho mình.Nhưng cô luôn rất quý,trân trọng sợi dây chuyền này.Bằng chứng là có một lần bà đến thăm cô, tình cờ biết được sợi dây chuyền mà bà đã tặng cho cô đã bị ai đó làm rơi xuống suối.Chung Linh đã nhảy xuống tìm ba ngày ba đêm đến nỗi khiến cho mình bị bệnh.Trận sốt cao đó, bà luôn ở bên cạnh cô, sự việc đó cũng đã làm cho bà ám ảnh đến tận bây giờ.

Vì vậy, bà có chút lo lắng Chung Linh sẽ đi tìm sợi dây chuyền khắp nơi mà không quan tâm đến mạng sống của mình.

Thẩm Tư Niệm khẽ lắc đầu, gương mặt hoàn toàn trở nên đau khổ.

“Vậy đúng thật Dịch Chung Linh là con gái ruột của mẹ…Ngay từ đầu,con đã nghi ngờ khi mới vừa gặp cô ta.Con đã nhìn thấy ảnh của mẹ lúc trẻ,dáng vẻ cô ta trông rất giống mẹ, đều là những người phụ nữ có nhan sắc thu hút đàn ông”.

Nhưng vào lúc này,Tôn Hạ thay vì cứ tiếp tục chối bỏ thì thái độ lần này của bà lại thừa nhận tất cả mọi chuyện.

“Con nói rất đúng…Chung Linh là con gái ruột của mẹ… Là đứa bé mà mẹ đã đem về đây, là đứa trẻ vô tội bị con và Thẩm Tuấn hành hạ”.

Bà không quên cuộc nói chuyện vào ngày hôm đó của hai chị em nhà này.Một chút nữa thôi,Chung Linh đã chết ngộp ở trong tủ.

Nghe xong,Thẩm Tư Niệm trợn mắt lên,lưng trừng nước mắt nhìn bà.Bờ môi không ngừng run rẩy, nụ cười bi thương.

“Vậy mẹ ngoại tình sao…? Mẹ đã lén lút qua lại với người đàn ông khác sau lưng bố của con sao?”

Tôn Hạ chợt im lặng nhắm mắt lại,gương mặt thể hiện sự đau khổ đầy nội tâm.Đi đến bước đường này,ban đầu bà cũng không hề muốn.

Câu hỏi này của cô làm cho bà không biết phải trả lời như thế nào.Mặc dù biết cô đang bất mãn, nhưng cũng đã đến lúc bà cần nhận lại Chung Linh.Bà đã xa đứa con gái này của mình bao nhiêu năm,bà không thể trơ mắt nhìn Thẩm Tuấn lún sâu vào một thứ tình cảm không nên như thế.

Một lúc sau,Tôn Hạ ngước mắt lên nhìn Thẩm Tư Niệm, cất tiếng nói một câu như một lời cảnh cáo.

“Chung Linh là con gái của mẹ và con cũng có thể xem con bé là em gái của con…Cho nên mẹ cấm con không được làm gì gây tổn thương cho con bé”.

“Mẹ…” Thẩm Tư Niệm như phát điên gào lên với bà,con đưa tay lên vỗ ngực " Cô ta là con gái của mẹ, vậy còn con…Con không phải là con gái của mẹ sao? Bây giờ thái độ của mẹ, phải chăng muốn con từ bỏ Tịch Duy An, nhường lại cho con gái của mẹ, có đúng không?"

Lúc này Tôn Hạ chợt giật mình.

Bà chưa từng có suy nghĩ đó.Huống hồ bây giờ Tư Niệm đã có con với Tịch Duy An, bà không vì hai người thì cũng vì Mẫn Nhi.Đứa cháu ngoại này khá yếu đuối nhưng lại rất ngoan ngoãn, còn yêu thương bà.Cho nên bà không thể nào cho phép bất kỳ tổn thương nào đến con bé.

“Tư Niệm… Mẹ…”

Cốc cốc.

Khi Tôn Hạ còn đang định nói gì đó, thì đúng lúc này đột ngột có tiếng gõ cửa vang lên.

Mở cửa ra chính là vẻ mặt đầy sốt sắng của Thẩm Tuấn.

Anh nhìn hai người, cất giọng đầy khẩn cấp.

“Có chuyện lớn rồi… Nhà trường Mẫn Nhi điện thoại đến, nói con bé đang bị thương.Họ bảo chúng ta mau đến trường gấp.”

“Sao chứ?” Thẩm Tư Niệm run lên.

Một giây sau, cả ba người nhanh chóng đi thẳng đến trường.

******

Sân bay nội địa.

Sau chuyến du lịch ngắn hạn trong vòng một tuần, Tịch Đình Kiên cuối cùng đã trở về.Từ lúc anh cất bước lên máy bay, điện thoại đều để chế độ tắt nguồn.Vừa bước chân về đây,anh bắt buộc cũng phải đành mở điện thoại lên.

Anh muốn xem thử Chung Linh,khi anh bỏ đi như vậy,cô có điện thoại cho anh không? Hay đã không còn để anh trong tâm trí nữa mà đã bay đến Tịch Duy An rồi.

Nhưng ai ngờ,khi anh vừa mở điện thoại lên.Thì lập tức nhận được rất nhiều tin nhắn của cùng một người, thậm chí người đó còn gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh.

Tịch Đình Kiên hiếu kỳ, bèn mở tin nhắn lên xem.Nhưng chỉ trong chốc lát, sắc mặt ngập tràn khiếp sợ khi đọc những dòng tin nhắn.

Ngay sau đó, Tịch Đình Kiên đã không thể nào bình tĩnh liền leo lên một chiếc taxi.



Tại Tập Đoàn Tịch Thị.

Chung Linh đang mang dáng vẻ buồn chán ngồi bên cạnh Tịch Duy An,dự cuộc họp hằng tuần.Trước đó cô đã có nói với anh rằng, mình không thích họp, nhưng cái tên đàn ông này lại thích cưỡng ép, lại còn hâm dọa cô.Anh nói nếu cô không tham dự cuộc họp, thì anh sẽ họp riêng với cô.

Đương nhiên cô hiểu ý đồ đen tối của anh.

Cô và anh dạo gần đây thường xuyên tiếp xúc với nhau.Những lời mang nhiều sự mờ ám của anh làm sao mà cô không hiểu chứ.

Quả thật bây giờ cô gần như cảm nhận anh và cô chính là một gia đình.Hằng ngày được ở bên cạnh anh, trong lòng cô thật sự rất là hạnh phúc.Không biết anh có nghĩ giống như cô không?

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy thật là nực cười.

Còn nhớ lúc trước,khi cô quyết định quay về đây.Chính là muốn xem năm đó,anh có thật sự đã động lòng với cô không…? Nếu như trong lòng anh không có cô, cô chấp nhận rời đi.Nhưng nếu như anh muốn cô ở bên cạnh anh, thì cô sẽ để cho duyên số quyết định.

Vì Giai Ý, cô chấp nhận hết tất cả.Cũng phải nghĩ đến tương lai của con bé.

Ting.

Đang thẩn thơ lơ đễnh với những suy nghĩ của mình, thì đúng lúc này điện thoại cô đột ngột rung mạnh lên.Vì cô để chế độ im lặng,nhưng điện thoại lại để trên bàn, nên nó đã đập vào mắt cả Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên đang ngồi bên cạnh cô.

Tim Chung Linh bỗng nhiên run lên, cô chưa bao giờ có cảm giác cuộc gọi này lại khiến trong lòng cô bất an như vậy.Cô ngước mắt lên nhìn Tịch Duy An, thấy anh ra hiệu cho cô hãy nghe máy.

Chung Linh đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại đang nhấp nháy, dường như nó đang hối thúc cô hãy bắt máy nhanh lên.

Ngay sau đó, cô dè dặt cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy người gọi đến.Cô đã không ra ngoài để nghe,mà đã vội vàng bắt máy.

Gương mặt Chung Linh hoàn toàn kinh hãi, ánh mắt tràn đầy hoảng hốt.Không thể nào nghe hết,Chung Linh đã lập tức tắt máy, rồi nhìn Tịch Duy An,run rẩy cất tiếng.

“Em phải đến trường của Giai Ý,con bé có chuyện rồi!”

Dứt lời, Chung Linh đã phóng thẳng như bay chạy ra ngoài.

Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên đồng thời nhìn theo bóng lưng dần khuất của cô.

Rồi Tịch Duy An cũng đứng lên, đuổi theo cô.

Trình Hiểu Dư lại là người kết thúc buổi họp giùm anh.